TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 105: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – HỦY DUNG
Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi vài ngày, trong Chính Vũ cung ngoại trừ Trưởng Tôn Tề Duyệt bất động nằm trên giường ra, thì chỉ có Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngồi bên cạnh xem tấu chương. Đột nhiên tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt nhúc nhích, mi mắt cong dài cũng khẽ động, đôi môi yếu ớt bật thanh: “Hinh nhi. . .”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vội vã xếp tấu chương lại, đặt một bên liền rót nước đỡ hắn lên uống. Vừa tỉnh lại đã gọi Nhữ Hinh, cố chấp đến như vậy a.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhấp qua nước, chậm rãi mở mắt, cảnh vật từ mờ ảo đến rõ ràng đập vào trong mắt, hắn biết mình còn sống. Yếu ớt nở nụ cười mỉa mai, trong đầu nhớ lại lúc nàng không chút e ngại liền xoay người rời khỏi mình, trong lòng một trận đau xót.
Hắn đưa tay ôm tâm khẩu ho khan hai cái hỏi: “Hoàng huynh vì sao ở nơi này? Trở về đi, đệ không cần huynh chăm sóc.” Nhữ Hinh hẳn lại đang ở phủ đợi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm trở về, hắn không muốn nàng đợi.
Lúc nãy hắn đã trải qua một giấc mộng, trong mộng hắn thấy được nàng đứng ở cửa cung, vận một kiện y phục trang nhã băng lam sắc, hơi cúi đầu, như là đang đợi người nào đó. Hắn leo xuống ngựa bước chạy đến chỗ nàng gọi nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến rạng rỡ, ngọt ngào thấm nhập tim người. Nàng nhấc váy chạy về phía hắn gọi: “Phu quân!” Âm thanh trong trẻo lại nhẹ nhàng thanh thoát khiến hắn nghe đến mất hồn.
Dang rộng hai tay chuẩn bị ôm lấy nàng, nhưng nàng lại chạy lướt qua người hắn ôm lấy người ở phía sau. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy nàng tựa ở trong lòng hoàng huynh e ấp cười, trông rất hạnh phúc. Có lẽ đó là nụ cười nàng không bao giờ có thể cho hắn nữa.

“Người hôn mê đã mấy ngày mọi người đều rất lo lắng.”
Âm thanh thở phào nhẹ nhõm của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm kéo Trưởng Tôn Tề Duyệt thoát khỏi tư tự. Trưởng Tôn Tề Duyệt không nói gì chỉ im lặng nhìn thẳng, chậm rãi thở.
“Người hà tất vì nàng khổ như vậy?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng không thể lúc này hỏi ra chuyện ngày hôm đó, thế liền chỉ có thể loanh quanh thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu cười khổ: “Hoàng huynh nói xem, nàng vì sao không thể gả cho đệ?” Đáp án này hắn là người biết rõ hơn bất kỳ một ai.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Là vì nàng bị hủy dung.” Trưởng Tôn Vĩnh Liễm bất đắc dĩ đám: “Quốc mẫu chi vị chỉ có nữ tử tài sắc vẹn toàn mới có thể ngồi thôi. Nếu người thú nàng, đám đại thần thế gia nhất định không để yên.”
“Vì sao nàng lại bị hủy dung?” Trưởng Tôn Tề Duyệt đợi thoại âm dứt lại tiếp tục hỏi một câu mà câu này đến tiểu hài tử cũng có thể đáp.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đầy đầu dấu chấm hỏi, nhưng vẫn trả lời: “Nàng vì cứu phụ hoàng cùng Nhữ tướng.”

“Đúng nhưng cũng là không đúng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười thành tiếng, dấu vết trên mặt kia của nàng, cả đôi tay nữa tất cả hắn đều nhớ rõ, chỉ là không đủ năng lực thay nàng tránh mà thôi.
“Ý tứ gì?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm để Trưởng Tôn Tề Duyệt tựa vào đầu giường rồi ngồi ở trên ghế, sắc mặt nghi hoặc nhìn chăm chăm về phía đối phương.
“Đời này đúng là do cứu phụ hoàng cùng Nhữ tướng. Nhưng. . .” Trưởng Tôn Tề Duyệt chậm rãi nâng mắt nhìn hồi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm: “Đời trước nàng vì đệ mà bị thương thành như vậy, những chỗ bị thương cùng lòm lõm trên vết thương một chút cũng không sai.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm triệt để ngây người, cái gì mà đời trước đời này? Đến cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn nói cái gì? Nghĩ nghĩ hắn vừa tỉnh lại, thế nên nâng tay đặt lên trán thử ôn độ xem có phải phát sốt dẫn đến mê sảng rồi không.
Trưởng Tôn Tề Duyệt hất tay hắn ra hỏi: “Hoàng huynh có tin trên đời này có trọng sinh không?” Hắn cười thành tiếng tự trả lời: “Đệ tin, bởi vì đệ trọng sinh.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bất động, lom lom mắt không tin nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt không rời. Trọng sinh? Đùa cái gì? Không được, phải đi gọi thái y xem qua, nếu không thì chắc là phải lập đàn đuổi tà cầu phúc rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt giữ lấy cổ tay hắn nói: “Đệ không nói linh tinh, hoàng huynh ngồi xuống chúng ta chậm rãi nói.”
“Được.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn sắc trời cũng tối rồi, quyết định ngồi lại nghe chuyện xưa tích cũ.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch môi khẽ nói: “Đó là một nơi không có huynh, bởi huynh đã bị thân mẫu giết chết.” Hôm đó hắn tận mặt nhìn thấy vị tài nhân kia ấn đè đầu của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm xuống nước, đến khi hắn(TTVL) không còn khí lực nữa mới buông ra, sau đó cùng hoàng thượng nói Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mãi chơi ngã xuống hồ chết.
Lúc đó hắn đứng đó quan sát rất rõ ràng, nhưng hắn chỉ có năm tuổi thôi, hiện tại bên cạnh không người bồi. Nếu là qua đó, hẳn là bị giết luôn. Lại nói thái phó thường dạy hắn hoàng vị là thứ các vương tử đều tranh đến đổ máu, bớt được người nào tốt người đó, thế nên hắn xoay người rời đi.
Còn lý do Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bị giết, đó là còn phải kể sau.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm rất kinh ngạc, hắn biết hắn bị thân mẫu giết mà vụ án đó cũng là do Trưởng Tôn Tề Duyệt phá lúc năm tuổi. Chính vì vậy hắn mới ngưỡng mộ, chấp nhận dưới trướng của Trưởng Tôn Tề Duyệt đến ngày hôm nay. Nói vậy lúc trước hắn liền không tồn tại rồi!
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn đảo qua gương mặt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại đưa mắt ra xa xăm bất định chậm rãi kể lại chuyện của hắn cùng nàng từng trả qua. “Đó là một năm nàng mười bốn tuổi. . .” Hắn cũng chỉ lớn hơn nàng mười tuổi mà thôi
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một ngày đẹp trời ở Nhữ phủ, Nhữ Hinh ở Mỹ Xuân viện của mình ngồi trước gương để nha hoàn thay mình chải tóc. Gương mặt đẹp đến không tỳ vết kia khiến người người ham muốn, nụ cười đẹp đến mê người, câu hồn, miệng nhỏ hàm tiếu thúc giục:
“Các ngươi nhanh tay một chút, đừng để thái tử ca ca đợi lâu.”
“Vâng.” Nha hoàn ứng tiếng động tác trên tay cũng thả nhanh không ít.
Lát sau Nhữ Hinh chạy lên xe ngựa xuất phủ đến chỗ hẹn gặp Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hôm nay hắn hẹn nàng ra ngoại thành thả diều, nàng đương nhiên phải vận đẹp một chút rồi, nhưng cũng không thể đến trễ được.

Lúc đến nơi, nàng thấy được thân ảnh hân trường của Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng cách đó không xa, lưng hướng về phía mình, nàng tủm tỉm cười rón rén bước đến gần hắn. Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã nghe hắn nói: “Sắp cập kê rồi vẫn không thể nào trưởng thành một chút.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh mất hứng bĩu môi, “Người ta chỉ như vậy với mỗi mình thái tử ca ca thôi.”
“Được rồi, thả diều đúng không.” Trưởng Tôn Tề Duyệt mang vẻ mặt không chút tình nguyện đưa con diều mẫu hậu sớm chuẩn bị đến trước mặt Nhữ Hinh: “Diều đây.”
Nhữ Hinh lại không lưu ý đến điểm này tiếp nhận diều: “A, diều thật đẹp nhất định là thái tử ca ca tốn không ít tâm huyết tìm a.” Nàng cười hì hì bắt đầu cầm diều chạy để diều bay cao.
Trưởng Tôn Tề Duyệt phiền táo nhìn cũng không thèm nhìn đến Nhữ Hinh một mắt, nếu không phải vì hoàng vị hắn còn lâu mới cùng nàng đến những chỗ này chơi cái trò vô vị này. Chỉ là hắn cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp đều là ngang nhau chính vì thế phải mượn lực của các đại thế gia, trong đó Nhữ gia là quyền cao chức trọng nhất lại thân thiết với mẫu hậu hắn nhất.
Đó còn chưa kể đến Nhữ Hinh đẹp như vậy, sau này nàng nhất định là một đại mỹ nhân. Hắn thú được nàng chẳng phải khiến Trưởng Tôn Khởi Hiệp tức chết sao, càng nghĩ càng thấy hả dạ biết bao.
Trong lúc hắn thất thần đắm chìm trong mộng đẹp của mình thì Nhữ Hinh cũng vất vả khiến cho diều bay lên. Nang quay lại nhìn hắn cười khanh khách khoe thành quả, chỉ là còn chưa mở miệng đã thấy một mũi tên mang theo lửa lao như bay đến phương hướng của hắn.
Nàng hoảng đến bỏ hết mọi thứ chạy đến chắn ngang trước mặt hắn, mũi tên càng bay càng cận, nàng nhắm mắt lại mặt quay sang trái. Cũng may lúc đó Trưởng Tôn Tề Duyệt nhanh tay bắt được mũi tên, chỉ là lửa kia cũng đã trực tiếp liếm lên con mắt phải của nàng cùng vùng xung quanh đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi