TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 13: ĐÍCH THỨ HỮU BIỆT
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao chôn thấp đầu vừa bước ra khỏi nguyệt môn Vong Địa, đi được ba bước liền đụng phải một bức tường thịt kiên cố. Thân thể nàng giật nảy lên lùi về sau hai bước được hai thị nữ ở phía sau đỡ.
Đến khi nàng ngẩng đầu thấy rõ người trước mắt mới đưa tay lau lệ trên khóe mắt, dịu dàng chào hỏi: “Biểu ca an hảo.”
An Lam Ca trên đường trở về viện của mình đi ngang qua nơi này, mắt thấy được Nhữ Dao nên cũng là bước qua chào hỏi. Không ngờ, nàng đi không nhìn mà đụng phải hắn. Hắn đưa tay muốn đỡ thì phát hiện nàng được thị nữ đỡ rồi, nên đem cái tay lúng túng dừng ở không trung mạnh thu về.
Tay nắm nhẹ thành quyền đưa lên miệng nhẹ ho khan hai tiếng chữa ngượng: “Tứ biểu muội an hảo.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Dao đối với hắn mà nói cũng xem như có thân thuộc. Hắn nhớ lúc vừa vào Nhữ phủ, mỗi ngày không đi học với Nhữ Nhiên Nhữ Tuân thì là chơi cùng Nhữ Hinh. Mỗi lần cùng Nhữ Hinh cười đùa trong viện hắn tổng cũng sẽ thấy được cái đầu nhỏ của Nhữ Dao núp ở một bên nhìn bọn họ.
Nhữ Hinh lại hầu như chơi đến quên cả mọi thứ xung quanh, chỉ cười híp mắt nhìn con diều bay cao trên không trung. Cứ nhiều lần như vậy, cuối cùng có một ngày hắn quyết định bước đến chỗ của Nhữ Dao, nhưng nàng lại bỏ chạy, chỉ là hắn nhanh hơn một chút níu lại được tay áo của nàng, hỏi: “Tứ biểu muội vì sao thấy ta liền bỏ chạy?” Hắn đáng sợ như vậy sao?
Nhữ Dao bị túm gọn cũng chạy không thoát, nàng chậm rãi xoay người phân trần: “Ta. . .ta không có.”

“Không có cái gì?” Hắn không hiểu nổi mà hỏi. Rõ ràng là bỏ chạy lại còn bảo không có.
Nhữ Dao mạnh ngẩng đầu nhìn hắn, đầu nhỏ liên tục lắc phủ nhận toàn bộ sự thật: “Ta không có bỏ chạy, cũng không có lén nhìn các ngươi chơi đùa.” Nàng cũng có diều, nàng cũng được chủ mẫu cho phép chơi đùa khi học xong nhưng di nương lại không cho nàng chơi, mỗi này đều bắt nàng học thế nên nhìn thấy Nhữ Hinh nàng rất ngưỡng mộ. Vừa được tự do, vừa có người chơi cùng, còn nàng. . .nàng phải lén lút chạy ra đây nhìn bọn họ.
Mà bọn họ cũng rất đúng giờ, hễ là giờ này đều ra đây thả diều. Thế nên nàng lúc nào cũng canh giờ này lén lút bảo đi tịnh phòng rồi chạy ra đây nhìn bọn họ một lúc.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì nói dối không biết cách của Nhữ Dao, An Lam Ca bật cười hỏi: “Ta đã từng nói tứ biểu muội nhìn lén chúng ta sao?”
Nhữ Dao cắn môi cúi gầm mặt không biết nói gì nữa. Bị người túm đuôi rồi nói gì cũng vậy thôi. Tay nhỏ kéo kéo vạt váy thể hiện rõ sự lúng túng của bản thân mình.
An Lam Ca nhếch môi đưa tay kéo tay nàng hướng đến chỗ Nhữ Hinh bước: “Đi, đến chơi cùng chúng ta.” Muốn chơi cùng thôi mà, có gì mà phải xấu hổ không dám thừa nhận chứ?
Nhữ Dao mạnh rút tay về, tay còn lại giữ tay bị An Lam Ca kéo áp sát vào lồng ngực, lắc đầu từ chối: “Không. . .không được đâu.” Di nương nói tổ huấn của Nhữ gia, thứ nữ chỉ là đá kê chân của đích nữ mà thôi, mẫu thân tốt với nàng cũng là giả vờ, vì muốn lợi dụng nàng. Mà Nhữ Hinh cũng sẽ khinh thường nàng sẽ không chơi cùng nàng đâu.
“Vì sao không được?” An Lam Ca không hiểu cau mày, tuy hắn không phải thiếu gia của Nhữ phủ những hạ nhân vẫn gọi hắn là biểu thiếu gia. Lời nói của hắn tuy không quá có giá trị nhưng không lý nào không thể để nàng chơi cùng? Hắn từng thấy di mẫu cũng rất thương yêu nàng cơ mà.
“Tổ huấn không cho phép.” Nhữ Dao nói đến đây lệ quang đầy mắt. Vì sao nàng không phải đích nữ, vì sao nàng không thể mỗi ngày đi chơi như Nhữ Hinh, vì sao thứ gì nàng cũng không có?

An Lam Ca đưa tay lau nước mắt cho nàng, chậm rãi giải thích: “Ta không biết tổ huấn của Nhữ gia thế nào, nhưng nếu di mẫu biết tứ biểu muội muốn chơi cùng chúng ta cũng sẽ cho phép thôi.” Nếu không cho thì hắn sẽ thay nàng cầu tình vậy, đó còn chưa kể đến Nhữ Hinh cũng là người thân thiện sẽ không chấp nhất có thêm một Nhữ Dao.
“Thật sao?” Mặt đầy nước mắt nhưng đôi môi nhỏ vẫn hiện lên nụ cười tỏa nắng, đôi mắt long lanh ngấng lệ nhìn An Lam Ca như muốn từ chỗ hắn xác nhận sự thật. Trước đây nàng chỉ nghe di nương dạy bảo cũng chưa từng xin phép mẫu thân cho mình chơi cùng Nhữ Hinh.
“Thật.”
Một cái gật đầu chắc nịch của An Lam Ca mở ra tin tự của Nhữ Dao, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có cơ hội chơi cùng bọn họ. Đưa mắt nhìn Nhữ Hinh đằng xa, nàng lấy hết can đảm nhấc chân bước đến.
Chỉ là chân còn chưa kịp rời đất bên kia đã nghe hạ nhân dáo dát tìm nàng. Lúc này nàng mới nhớ ra bản thân là quên mất một việc.
Đến khi một bà tử tìm thấy nàng, vội vã chạy đến hành lễ: “Lão nô gặp qua tứ tiểu thư, gặp qua biểu thiếu gia.”
Nhữ Dao sợ hãi núp sau người An Lam Ca nhẹ giọng nói: “Biểu ca, huynh đã hứa để ta chơi cùng mà.” Tuy cãi lời di nương nàng rất sợ nhưng nàng muốn thử một lần.
An Lam Ca nhíu mày suy nghĩ chốc lát, nhìn biểu hiện của Nhữ Dao lại nhìn bà tử kia nói: “Các ngươi tìm tứ biểu muội làm gì?” Sợ như vậy? Có mờ ám gì sao?
“Hồi biểu thiếu gia, phu tử đang đợi tứ tiểu thư ở bên trong, tiểu thư bảo đi tịnh phòng lại đi rất lâu không thấy trở lại mà cũng không cho lão nô đi cùng.” Bà tử vẫn quỳ dưới đất cung kính đáp.

Nguyên lai là còn phải học! Gật gật đầu hiểu rõ, An Lam Ca mạnh xoay người nói với Nhữ Dao: “Tứ biểu muội làm như vậy là không đúng rồi, phải lấy học hành làm trọng chứ, không thể ham chơi như vậy.”
“Ta. . .” Nàng mở miệng vừa định giải thích lại sợ hãi lén nhìn vị bà tử. Nàng rất sợ nàng ta sẽ nói lại cho di nương biết, thế nên nàng từ bỏ cơ hội giải thích đó chỉ cúi đầu không đáp.
Thấy được như vậy An Lam Ca chỉ nghĩ nàng ham chơi nên mới thế, hắn đành nhẹ giọng nói với nàng: “Tứ biểu muội cùng vị ma ma này trở về học đi, đừng để phu tử đợi lâu.”
“Biểu ca. . .” Nhữ Dao bạo gan túm lấy tay của An Lam Ca cầu khẩn, lần đầu có cơ hội chơi cùng bọn họ, nàng không muốn mất.
Bà tử đang quỳ nghe được lập tức dập đầu thật mạnh xuống đất để thu hút sự chú ý của hai người: “Tạ biểu thiếu gia.” Nàng đứng lên kéo Nhữ Dao về bên người mình: “Vậy lão nô đưa tứ tiểu thư trở về.”
“Ân.” An Lam Ca nhìn bà tử kia một mắt rồi đưa tay xoa xoa đầu của Nhữ Dao nói với nàng: “Đi đi.”
Nhữ Dao dùng đôi mắt cầu khẩn nhìn hắn, tuy bị bà tử kéo nhưng nàng vẫn quay đầu lại nhìn hắn không rời mắt. Hắn chỉ tặng lại nàng một nụ cười đầy rực rỡ, vẫy vẫy tay chào nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh phát hiện thân ảnh An Lam Ca đã không còn ở bên người, lập tức nhìn bốn phía tìm. Thấy được thân ảnh hắn ở phía sau cách mình xa xa đang vẫy tay với ai đó, nàng phóng tầm mắt xa hơn lại không thấy được người nào. Bĩu môi nàng dẫm chân thật mạnh đạp đất chạy đến: “Biểu ca thật xấu, đang chơi cùng người ta lại chạy đến đây đứng cười một mình.”
“Ai bảo ta cười một mình a! Ta đang chào tứ biểu muội.” An Lam Ca xoay người đối diện Nhữ Hinh giải thích.
“Tứ biểu muội?” Nhữ Hinh chớp chớp mắt suy nghĩ rất lâu. Nàng từng nghe phụ mẫu và các ca ca nói đến vị tỷ tỷ này, chỉ là từ trước đến nay nàng chưa từng gặp. Thế nên nhắc đến nàng ta, nàng hình dung không được dung mạo.

An Lam Ca đưa tay chỉ về phía Nhữ Dao ly khai: “Vừa đi rồi, nếu như lúc nãy ngũ biểu muội sớm qua đây sẽ thấy nàng rồi.”
Nhữ Hinh nhìn theo a lên một tiếng: “Tứ tỷ đến đây làm gì a?” Tay cầm diều nàng chậm rãi quơ quơ rồi nhét cho An Lam Ca.
Hắn tiếp nhận diều vừa chậm rãi nói: “Nàng muốn chơi cùng chúng ta nhưng vẫn còn bận học nên trở về học rồi.”
Nhữ Hinh gật đầu không nói gì nữa, nàng xoay người rời đi. An Lam Ca chạy theo sau nàng hỏi: “Nếu ta để nàng chơi cùng, ngũ biểu muội cảm thấy thế nào?”
“Chơi cùng thì chơi cùng thôi, nào có gì để suy nghĩ.” Nhữ Hinh vẫn ngây thơ đáp.
“Nhưng nàng bảo tổ huấn của Nhữ gia không để nàng chơi cùng ngũ biểu muội a.” An Lam Ca đưa diều cho hạ nhân rồi bước theo Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh mạnh xoay người nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn đầy không hiểu hỏi: “Tổ huấn? Tổ huấn gì chứ, chơi cùng thôi mà có gì to tát đâu. Để ta đi nói cùng mẫu thân, ngày mai biểu ca gọi nàng đến chơi cùng chúng ta đi.” Nàng còn chưa từng nghe mẫu thân nói qua có cái tổ huấn kỳ quái này nữa kia.
“Được, nhất ngôn vi định.” Hắn nhe răng cười, ngón tay út giơ lên trước mặt Nhữ Hinh. Hắn sớm biết nàng sẽ không chút do dự đáp ứng ngay thế nên mới to gan kéo Nhữ Dao đến chỗ nàng nha.
“Ta lập tức đi tìm mẫu thân.” Nàng cùng hắn ngoắc tay xong liền chạy đi tìm mẫu thân.
Nào ngờ để nàng hỏi ra thực sự tổ huấn của Nhữ gia có điều lệ này. Tối đó nàng đã phải đến thư phòng nháo phụ thân một trận mới xin phép để các nàng chơi cùng nhau. Dù gì các nàng cũng là tỷ muội sống cùng một phủ lại chưa từng gặp mặt, nhỡ như lỡ có chạm phải nhau phải để hạ nhân nhắc nhở mới biết nhau thì thực sự là mất mặt a.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi