TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 145: HOA HẢO NGUYỆT VIÊN
Tác giả: Luna Huang
Công vụ hoàn tất, năm người, bốn lớn một nhỏ hồi kinh. Yên nhi cao ngạo cưỡi ngựa cùng Nhữ Tuân đi ngang qua lớp học, đầy đắc ý nhìn đám bạn học lúc trước. Dám nói nàng không có cha, giờ không phải có rồi sao.
Nhữ Tuân nào biết nữ nhi nghĩ gì trong lòng, chỉ biết nàng đòi cùng hắn ngồi ngựa, hắn liền đáp ứng thôi. Thấy được tiểu nhân nhi vui vẻ ngâm nga lòng hắn cũng vui lây. Phụ mẫu biết được nhất định cũng sẽ rất vui a!
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy lại xoa xoa bụng của Nhữ Hinh, than vãn: “Khiết nhi a, khi nào ngươi mới xuất thế chơi cùng phụ vương a!”
Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ cười trêu: “Hoàng đệ bỏ mặc nhi tử ở nhà không lo, giờ lại than vãn không người chơi cùng a.”
“Nữ nhi với nhi tử đương nhiên khác nhau a.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nói xong lại thở dài: “Ai. . .hoàng tỷ không hiểu được đâu.” Đời trước Trưởng Tôn Dĩ Hiên cùng hắn động thủ động cước, Trưởng Tôn Mạn Khiết lại cùng hắn đấu võ mồm, tóm lại hễ gặp nhau liền xung đột gây gắt, chỉ kém phản thiên lật địa mà thôi. Nhìn phụ nữ Nhữ Tuân khiến hắn rất mong chờ nữ nhi này.
Suốt hành trình cho đến lúc tiến cung, Yên nhi vẫn không ngừng nói với Nhữ Tuân rằng, nương của nàng tốt hơn trưởng công chúa gấp thiên vạn lần. Đây khiến mọi người đều bật cười, nhưng cũng không ai nói cho nàng biết sự thật.
Chỉ là thấy được thái giám khom người hành lễ: “Nô tài tham khiến Đoan vương gia, vương phi, công chúa điện hạ, phò mã gia.”
Lúc nãy Yên nhi mới sứng sốt, đếm đếm bốn người, lại ngây ngô bởi nàng không biết thái giám kia nói là người nào. Chỉ là bốn chữ ‘công chúa điện hạ’ khiến nàng có chút hồn bay ra ngoài.
Chỉ nghe Trưởng Tôn Tề Duyệt nói: “Công công hữu lễ, mau vào thông báo với phụ hoàng là được.”
Thái giám kia lại cung kính đáp: “Thỉnh vương gia chờ, nô tài lập tức báo thái hoàng thượng.”

Lúc này Yên nhi mới kinh hách nhìn sang nương của mình. Hóa ra trưởng công chúa xưa nay đều ở ngay bên nàng, còn là nương của nàng nữa, trách không được đại tướng quân thường hay tìm nàng rồi.
Nhữ Tuân thấy biểu hiện này của nữ nhi, khẽ hỏi: “Thế nào? Bất ngờ không?”
“Sao cha không nói sớm cho người ta biết.” Yên nhi ôm lấy Nhữ Tuân thấp giọng thiều thào. Chẳng ai nói cùng nàng, trách không được mỗi lần nàng chê bai trưởng công chúa nương lại tức giận, còn cha thì bảo nàng không được nói như vậy. Bọn họ sớm nói với nàng, chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao.
Trưởng Tôn Lăng Vân đứng cạnh Nhữ Tuân mặt đỏ ửng. Hôm đó hắn kể hết với nàng, nguyên lai bị người ta gạt. Nàng nói nếu hôm ở trong đại lao, hắn chịu lên tiếng gọi nàng có lẽ nàng cũng sẽ không bỏ đi. Bởi hôm đó, cho dù nàng quyết tâm vứt bỏ tất cả, nhưng ở sâu trong lòng, vẫn hy vọng hắn níu kéo mình.
Nhưng hắn lại nói với nàng, nếu hôm đó gọi nàng, lấy tính cách của nàng nhất định cùng hắn chịu khổ thế nên hắn không làm như vậy. Hắn còn nói lúc từ đại lao ra có tìm nàng nhưng nàng sớm rời kinh rồi. Vậy nếu nàng lưu lại có lẽ cũng sẽ không phí nhiều thời gian như vậy.
Tiến cung diện thánh, thái hoàng thượng cao hứng ban tên cho Yên nhi, gọi là Nhữ Diên Yên. Sau đó ngồi dùng qua thiện rồi mới thả xuất cung.
Mọi người lại cùng nhau trở về Nhữ phủ. An thị sớm đứng ngồi không yên, vì trong thư Nhữ Hinh viết tìm được Trưởng Tôn Lăng Vân rồi. Mọi người ở tiền thính đều nao nao nhìn ra ngoài đại môn.
Không lâu sau, liền nhìn thấy bốn người tiến vào. Nhữ Hinh là thai phụ, hành qua lễ lập tức ngồi xuống chỗ của mình.
Nhữ Tuân bế Nhữ Diên Yên đến chỗ An thị, “Yên nhi mau gọi tổ mẫu tổ phụ đi.”
An thị cùng Nhữ Liệp bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc, chẳng phải nói chưa từng viên phòng sao, lại nói Nhữ Hinh ghi rõ trong thư Trưởng Tôn Lăng Vân không có nam nhân khác. Vậy đây lại là hồi sự gì?
Chẳng qua do không ai biết, từ lúc bọn họ viên phòng xong thì cả hai liền có một khoảng cách vô cùng xa lạ. Đây cũng là lý do để An thị hoài nghi bọn họ chưa có viên phòng.

“Yên nhi gặp qua tổ phụ tổ mẫu.” Nhữ Diên Yên chớp chớp mắt ngây ngô nhìn An thị cùng Nhữ Liệp. Sau đó nàng lại cười khanh khách nói với Nhữ Tuân: “Cha, lúc nãy nữ nhi thấy đám người trước phủ xì xầm bàn tán cái gì đó, chúng ta mau mang người ra đó nghe ngóng đi. Nếu là dám nói xấu nương lập tức đánh không cần hỏi.”
Mọi người nghe xong câu này đều đồng loạt nuốt nước bọt. Không cần trích máu nghiệm thân nữa, đây đích xác là nữ nhi của Nhữ Tuân. Nhớ năm đó, đám người chê bai Nhữ Nhiên bệnh tật, lại nói Nhữ Hinh xấu nữ, cuối cùng bảo An thị kiếp trước làm ác nên nhi nữ mới như thế. Nhữ Tuân nghe được lập tức mang binh đi đánh người, đây cũng là lý do Nhữ Liệp nhanh chóng mang hắn tống đến quân doanh.
Nhữ Thành Sở nghe nói mọi người trở về, hắn từ ngoài chạy vào. Đột nhiên lại nghe trọn câu nói cuối cùng của Nhữ Diên Yên, lập tức bĩu môi chê trách: “Nữ tử lại mở miệng liền đánh người, không đứng đắng gì cả.”
Nhữ Diên Yên xoay người, chỉ vào hắn mắng: “Nhãi ranh, dám mắng ta, có tin ta đánh ngươi không?”
Mọi người lại một trận hút khí, nhớ lại lúc Nhữ Tuân bắt được Trưởng Tôn Lăng Vân hồi cung cũng là bộ dạng này. Xem ra hai tiểu hài tử này rất hợp a. Chỉ là cũng không người dám nói đến chuyện hôn ước, rất sợ sẽ như Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Nhữ Thành Sở hừ một tiếng, sau đó nhìn Nhữ Tuân hỏi: “Cha, mang nương về rồi sao?” Lúc Nhữ Tuân rời đi có nói với hắn như vậy.
“Ân.” Nhữ Tuân khẽ gật đầu, nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân nói: “Nương ở đây, còn đây là muội muội người. Yên nhi gọi ca ca đi.” Nói xong hắn xoa đầu Nhữ Diên Yên.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Thành Sở nhếch môi đắc ý nhìn Nhữ Diên Yên, “Mau gọi ca ca đi.”
Nhữ Diên Yên dẫm chân hướng Trưởng Tôn Lăng Vân cáo trạng: “Nương, sao lại như vậy?”
Nhữ Thành Sở chạy đến chỗ Trưởng Tôn Lăng Vân nhìn một chút, sau đó xị mặt xuống: “Nương sao lại bỏ Sở nhi đi lâu như vậy?”

Trưởng Tôn Lăng Vân ngồi xổm xuống xoa đầu hắn: “Sau này sẽ không không như vậy nữa, để Sở nhi ủy khuất rồi.”
Nhữ Diên Yên thấy mọi người đều không ai đồng tình mình, nàng bày ra bộ dáng ‘không ai thương ta’ cho mọi người xem. Nàng cũng bị cha bỏ một đoạn thời gian a, nào có riêng mình hắn.
Nhữ Liệp cười ha hả bế Nhữ Diên Yên đến chỗ của mình một phen dỗ ngọt. Nhữ Nhiên cũng vươn tay lấy cho nàng một viên hạt sen tẩm đường: “Tam thúc thúc cho Yên nhi.”
“Là tam thúc thúc a?” Nhữ Diên Yên lại nhanh chóng vui vẻ một trận chạy sang chỗ Nhữ Nhiên hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên đứng ở cửa nhìn thấy một màn, sau đó chép miệng như người lớn vậy. Hít một hơi, đổi lại bộ dạng tiểu hài tử chạy đến hôm lấy Nhữ Hinh, ủy khuất nói: “Nhi tử thật nhớ mẫu phi a.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt bế hắn lên rồi ngồi bên cạnh Nhữ Hinh, chỉ hắn xem cái bụng sắp to của nàng: “Hiên nhi không được nháo, mẫu phi đang có tiểu muội muội, nhỡ làm muội muội thức giấc sẽ không tốt.”
Trưởng Tôn Dĩ Hiên bĩu môi, ánh mắt đầy bài xích: “Lại là tiểu muội muội sao? Phiền quá đi mà.”
“Tiểu tử, ngươi nói thế có ý gì?” Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt nhi tử xuống đất, khỏi cần nói cũng biết hắn giận thế nào.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên chỉ tay ra ngoài cửa, ở ngoài còn có một đám hài tử đứng đó, nam hài có nữ hài có: “Một đám tỷ tỷ muội muội như vậy còn không đủ a?”
Nhữ Dao cùng An Lam Ca từ ngoài bước vào cười: “Chúng ta mau dùng bữa thôi, phải vất vả lắm mới đoàn tụ a.”
Lạc Cách Quận cùng Thiêm Hương lại từ trong bước ra tiền thính: “Xem ra năm này chúng ta rất viên mãn, bá phụ bá mẫu không cần lo lắng nữa.”
Nhữ Hinh nhìn nhìn sắc trời, hiện tại mới qua tảo thiện, còn ăn gì nữa a: “Biểu tẩu nói ăn gì cơ?”
Mọi người đồng thành đáp nàng: “Hoa hảo nguyệt viên.”

Kèm theo đó là âm thanh hỷ khánh vang khắp phủ.
[Hoàn văn] —Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Các nàng thấy bộ này thế nào? Ta cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, có lẽ không lấy được nước mắt của các nàng. Lúc đầu là ta đau lòng thay Trần A Kiều nên nghĩ ra bộ này, mọi người đều nói Vệ Tử Phu tốt, nhưng ta cảm thấy nếu Hán Vũ đế không thay lòng, nếu hắn không phải là một hoàng đế thì Trần A Kiều nào đi đến bước đường như vậy.
Ta vốn thêm rất nhiều vụ án vào bên trong, lại phát hiện bản thân không có cách nào mở ra được tình tiết của vụ án, đừng nói chi là đi tra, thế nên tất cả lượt bỏ hết. Ta rất muốn miêu tả Nhữ Hinh đã từng ác độc thế nào, thế nhưng có lẽ ta quá lương thiện nên viết không ra được(Ta tự luyến một chút :D)Thế nên không được hoành tráng như ta từng nói =.= thật xin lỗi.
Lại nói, khi viết bộ này ta mang một tâm trạng của vị hoàng hậu bị ruồng bỏ, đến gần cuối, đáng lý tâm trạng của ta nên hòa với nhân vật trong truyện mới đúng, nhưng đằng này lại phơi phới không kiềm nén được >,< nên có lẽ sẽ không trầm lắng được như Trọng Sinh Tầm An.
Hy vọng được nghe góp ý từ mọi người để cải thiện nhiều hơn.
Nếu mọi người thích văn phong của ta, ta vẫn còn mấy bộ bên dưới.
[Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?] – – – bộ này không cung đấu trạch đấu quan trọng là ngược tâm nam chủ, tác giả cùng các độc giả thôi. Tình huống hài hước là chủ yếu. Bên wattpad được các nàng khen nhiều, lúc đầu ta vốn nghĩ là nữ chủ xem bị chê tiểu bạch thỏ.
[Truy Thê] – – – Bộ này kể về thiếu nữ đời trước là một con ma bệnh liên tục nằm ở bệnh viện chưa đến mười tám tuổi thì xuyên việt. Xuyên qua gặp gia đấu sợ đến choáng váng mặt mày. Bộ này cũng là nhẹ nhàng không lấy nước mắt nhiều như [Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến sao?] nhưng hài hước hơn. Nủ chủ phải lẻo mép hơn Vân Du mới thoát hiểm được. Lại nói ảnh hưởng từ hiện đại nên ghét đám nam nhân tam thê tứ thiếp nhưng nàng lại bị gả cho một tên nhiều thê thiếp nhất trong kinh thành. Bi ai a bi ai!
[Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ] – – -bộ này nữ chủ xuyên việt cẩu huyết luôn bị khi dễ. Đến lúc biết hoàng thượng đánh chủ ý lên gia tộc nàng giả hoàn khố khuấy đảo kinh thành. Cùng bệnh vương khẩu thiệt qua lại, thường xuyên ác khẩu nguyền rủa người khác.
[Công Chúa Hòa Thân] — Bộ này nói về một công chúa bị lưu lạc đến lãnh cung rồi bị tống đi hòa thân. Vốn nghĩ sẽ cùng sỏa trượng phu sống hòa thuận không ngờ hắn khỏi bệnh hưu nàng, mà nàng lại bỏ mạng ở một đất nước xa xôi. Lần nữa trọng sinh nàng tự tính toán cho mình.
[Trọng Sinh Tầm An] – – – Bộ này nghe tên cũng biết là lâm ly bi đát rồi ha. Nữ chủ trọng sinh trở về không nghịch thiên, không súp-pờ-men, không thay thây hoán cốt, tính cách vẫn giữ lại. Tình tiết xoay quanh nữ chủ, nàng cố gắng thay đổi bản thân, cũng không để mình lún sâu vào thù hận. Đấu đá không nhiều quan trọng nhất ta để nam nữ chủ bộc tả nội tâm lấy nước các nàng dưỡng nhan.
*cúi người 90độ* Hy vọng các nàng ủng hộ *cúi người 90độ*


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi