TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 16: CHÚT THÔNG MINH NHỎ
Tác giả: Luna Huang
Hai huynh muội đồng loạt nhìn về phía viện môn, chỉ thấy An thị mang nụ cười trên mặt bước đến. Hai huynh muội mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau vì thấy được canh thiếp hồng sắc trên tay nhũ mẫu đi sau nàng ta.
“Mẫu thân tìm nữ nhi cùng tam ca là có việc gì sao?” Nhữ Hinh nhanh chóng đứng lên chạy đến ôm cánh tay của An thị kéo đến xích đu ngồi cùng mình.
Tâm tư không ngừng xoay vòng, không phải chứ, nàng chỉ vừa về thôi mà, gấp gáp như vậy muốn gả nàng sao? Nàng thì không sợ bị gả đi, nàng cực tự tin rất khó tìm được nam nhân nào dám thú nàng, chỉ là nàng ngại phiền phức mà thôi.
An thị hài lòng cười đến ngọt ngào, vừa ngồi xuống nàng đã mang hai canh thiếp đưa đến trước mặt Nhữ Nhiên: “Nhiên nhi, mẫu thân xem rất lâu mới tìm được hai nhà thích hợp với ngươi, ngươi xem người nào hợp ý.”
Nhữ Hinh nuốt một ngụm nước bọt nhìn hai canh thiếp kia: “Mẫu thân, đây là. . .” Rõ ràng là tìm tam ca lý nào mở miệng đề cập luôn phần của nàng?
“Đây là mẫu thân muốn xung hỷ cho tam ca ngươi.” An thị cười đến híp mắt, rõ ràng là đợi thời cơ này đã lâu.
Nhữ Nhiên chán nản nhận lấy canh thiếp, vờ mở ra xem qua rồi đưa lại cho nhũ mẫu: “Đều không chọn được.” Lại nói hễ ba tháng mẫu thân lại đều đặn đích thân đưa canh thiếp đến cho hắn xem, ai. . . Hắn biết bệnh của mình sẽ chữa không được nữa, không nên để nữ nhân khác vì mình thủ tiết.
“Đây là mẫu thân đích thân thỉnh hoàng hậu nương nương hạ lệnh cho Khâm Thiên giám xem qua a. Ngày sinh của hai cô nương này đều tuyệt đối hợp với ngươi, luận tướng mạo vóc người cũng đều là xứng với ngươi, ngươi không nên kén chọn như vậy.” An thị có chút không vui, âm thanh cũng có chút lớn. Rõ ràng chính là thập phần mất kiên nhẫn.

“Khâm Thiên giám xem qua thì đã sao? Mẫu thân thực sự vì nhi tử mà để các nàng thủ tiết sao? Thứ lỗi cho nhi tử không làm được.” Khẩu khí của Nhữ Nhiên tuy hư nhược nhưng rất kiên quyết để người không từ chối được.
“Cái gì mà vì ngươi thủ tiết chứ, mẫu thân là muốn xung hỷ cho ngươi. Toàn Nhữ gia chúng ta cũng sẽ tốt với nàng, tuyệt không để nàng cảm thấy ủy khuất.”
An thị khẽ trách Nhữ Nhiên lúc này mới cau mày nói với Nhữ Hinh: “Hinh nhi mau khuyên tam ca ngươi đi.” Những năm nay nàng cũng đã nói hết lời rồi, thế mà chẳng có tác dụng gì. Nay nữ nhi trở về nên để nàng thử khuyên nhủ một chút, biết đâu có tác dụng.
Lúc này Nhữ Hinh mới hiểu tác dụng của mình trong tình huống như thế này. Nàng nhìn mặt tam ca lại nhìn gương mặt ham muốn nhi tức đến không có tiền đồ của mẫu thân, cực kỳ khó xử. Nhưng lúc này nàng còn đang nhờ vả tam ca giúp nàng, rất nhanh nàng mở miệng nói: “Nhũ mẫu, đưa canh thiếp cho ta xem.”
Nhũ mẫu cung kính hai tay đưa canh thiếp cho nàng: “Tiểu thư, canh thiếp ở đây.”
Nhữ Hinh cau mày xem canh thiếp thứ nhất rồi lại đưa cho An thị, chiếc móng đồng tinh xảo của nàng lần lượt lướt dưới những dòng chữ viết trên canh thiếp: “Mẫu thân, người xem, nữ nhân này gia thế tốt, lại hiền lương thục đức rất phù hợp với tam ca.”
Nhữ Nhiên nghe được ho khan liên tục với mục đích thu hút sự chú ý của muội muội nhà mình. Đây là thế nào? Vì sao vừa mở miệng bảo hắn giúp thoát khỏi Trưởng Tôn Tề Duyệt hiện lại bán đứng hắn?
An thị nghe vậy vui mừng không lời diễn tả cầm lấy tấm canh thiệp xem tới xem lui vẫn là cảm thấy thập phần hài lòng: “Thật sao? Đến Hinh nhi cũng nói như vậy thì mẫu thân an tâm mang đi cho phụ thân ngươi xem rồi.”
Nhữ Hinh gật đầu rồi lại kéo tay An thị về: “Chỉ là. . .tam ca xưa nay không ăn được hải sản, mà người này lại rất thích hải sản Nếu là gả đến đây không cho phép người ta ăn chẳng phải la ủy khuất người ta sao?”

Nhũ mẫu nghe vậy liền mở miệng nói: “Vậy liền để nàng ta ăn phần riêng là được rồi, không thì khi nàng ta ăn thì không được ăn trước mặt thiếu gia.”
“Làm sao được.” Nhữ Hinh phản đối: “Đã là phu thê lý nào hai người ăn hai phần chứ. Lại nói thân phận nàng ta đường đường là tam thiếu phu nhân muốn ăn đồ cũng không thể ăn trước mặt trượng phu, lại phải lén lén lút lút như vậy. Nếu là truyền ra ngoài, không biết. . .người bên ngoài sẽ hành loại văn gì.” Nói đến câu cuối nàng vờ như không dám nói mà âm thanh càng ngày càng nhỏ, ánh mắt gian xảo nhìn sắc mặt đại biến của mẫu thân.
Lúc này An thị mở to mắt nhìn canh thiếp, rõ ràng có viết sở thích ở đây. Là nàng quá sơ xuất không chút ý điểm này. Nàng nhét canh thiếp vào tay nhũ mẫu, có chút buồn bã nhưng vẫn còn có phần thần sắc cứu vãn nói: “Không sao, còn người thứ hai kia mà.” Đây cũng chính là tự an ủi bản thân.
Nhữ Hinh lại tiếp tục xem tấm canh thiếp trong tay mình. Chiếc mày liễu thanh tú cau lại rất lâu mới dãn ra: “Mẫu thân, nữ nhân này. . .tài đức song toàn, thân hình lại tốt như vậy, lấy được nàng ta đúng là có phúc nha. Chỉ là. . .”
“Thế nào?” An thị khẩn trương không chút che giấu chờ đợi nàng nói tiếp phần sau.
Nhữ Hinh dùng hết tài lực mới moi được một chút giấu vết để chê bai giúp tam ca, nàng chỉ vào bức họa nhỏ trên canh thiếp: “Người xem, tay nàng ta thô như vậy nhất định không giỏi chăm sóc người bệnh. Nếu là giao tam ca cho nàng ta, lỡ như nàng ta có chút mạnh tay thì không biết. . .” Nàng cố ý lấp lửng không nói hết câu.
“Có lẽ là do họa sư tay nghề không tốt, một cô nương gia mỗi ngày trong phòng không thêu thùa thì là luyện chữ khảy cầm lý nào lại thô chứ.” Miệng không tin nhưng lòng có chút sợ, đôi mắt chăm chú nhìn vào đôi bàn tay được xếp gọn đặt trên đùi của thiếu nữ trong bức họa bị móng đồng giả của Nhữ Hinh chỉ.
Nhữ Hinh gian xảo nhếch một góc môi, biết mẫu thân trúng kế nàng lại xuất sử chiêu cuối cùng: “Nói vậy nếu là tam ca muốn ngồi dậy uống nước nàng ta cũng không thể đỡ a? Nhỡ như là lúc đó hạ nhân không ở. . .”
Nhũ mẫu cũng nhịn không được lên tiếng cản Nhữ Hinh: “Tiểu thư a, chúng ta là hạ nhân, ở bên cạnh hầu hạ chủ tử là chuyện đương nhiên. Làm sao có thể không ở a.”

Nhữ Hinh chậm rãi đưa tay lấy cây quạt tròn bằng lụa mỏng thêu vân văn được đặt trên bàn lên che miệng, ám chỉ: “Lời này của nhũ mẫu không đúng rồi. Như bây giờ vậy Thiêm Hương hiện tại phải thụ hình nào ở bên cạnh ta.”
Nhũ mẫu vừa định há miệng nói thêm gì đó, nàng đã nhanh hơn một bước chặn ngang: “Hoặc giả như lúc đó tam ca cùng tam tẩu muốn thế giới hai người. . .”
Nhũ mẫu hoàn toàn á khẩu. Vốn nghĩ tiểu thư trở về sẽ khuyên được thiếu gia, nghĩ không ra chính là để thiếu gia như hổ mọc thêm cánh. Quả nhiên từ nhỏ tiểu thư đã rất thông minh rồi, thế nhưng hiện tại thông minh không đúng chỗ nha, đang lẽ nên theo phe phu nhân mới đúng chứ. Mắt nàng không tự chủ lén nhìn sang An thị đang ngồi hóa đá ở một bên. Hy vọng lúc này phu nhân đừng bị lây động a.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
An thị lúc này mới xem bức họa thật cẩn thận. Nàng cũng không có để ý đến mấy chi tiết nhỏ này. Tức giận, nàng ném canh thiếp xuống đất lầm bầm: “Đám hỷ nương đáng chết này, nếu không phải ta xem quá nhiều canh thiếp lại ở bên tai ta nói đến nhiều như vậy ta cũng không bỏ xót những chi tiết nhỏ này.”
Nhũ mẫu lập tức nhặt canh thiếp lên, rồi quỳ trên đất: “Phu nhân tức nộ, là lão nô không tốt tìm phải đám lừa gạt.”
“Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi.” An thị nói xong lại ôn nhu cầm tay Nhữ Hinh lên nói: “Vẫn là Hinh nhi nhìn rõ thế cục, mẫu thân còn có việc rời đi trước, lần sau đến cùng ngươi dùng bữa.” Đưa xong lời hứa hẹn cũng không nhìn Nhữ Nhiên một mắt, toàn thân nộ khí ly khai Vong Địa.
Sau khi hai người đi khỏi Nhữ Nhiên mới cười hỏi: “Nga, nghĩ không ra ngũ muội còn có biện pháp này a. Chỉ là vì sao ngũ muội biết ta không ăn được hải sản?”
Người khác không nghi ngờ không có nghĩa là hắn bỏ qua, có lẽ mẫu thân thấy hai huynh muội thân thiết như vậy nên biết cũng là điều bình thường. Điều này hạ nhân trên dưới Nhữ gia ai cũng biết, nhưng nàng vừa trở về, mà lúc nàng ly khai chỉ có sáu tuổi làm sao nhớ được những chuyện lâu như vậy?
Nhữ Hinh nhún vai thờ ơ đáp: “Linh cảm!” Nàng cũng không hiểu vì sao nàng biết nữa, chỉ là mỗi lần linh cảm đó xuất hiện nàng làm gì cũng thuận lợi cả.
Hai chữ này hay đại loại những chữ mang hàm ý mơ hồ về tâm linh phát ra từ miệng của Nhữ Hinh, Nhữ Nhiên cùng mọi người trong phủ cũng nghe đến quen thuộc. Thế nên hắn cũng không có hỏi thêm nữa, muội muội hắn chính là quái lạ như vậy.

Hai huynh muội dùng qua cơm trưa, Nhữ Nhiên cũng rời đi. Nhìn thấy muội muội cầm đũa lòng hắn có chút cảm thấy an ủi. Cũng may năm đó chỉ là hủy đi lớp da xinh đẹp mà nữ nhân nào cũng tôn sùng ao ước, không ảnh hưởng gì đến xương cốt. Chỉ cần nàng sống vui vẻ là tốt rồi.
Nhữ Hinh một mình ngồi trong viện, mắt nàng nhìn viện môn không rời đợi thân ảnh của Thiêm Hương xuất hiện. Nàng biết là mình phạt nặng nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn, nàng tuyệt không nương tay.
Một cái chớp mắt đã thấy Thiêm Hương từ ngoài bước vào, dáng đi tuy là có chút thay đổi vì đau nhưng biểu hiện trên gương mặt vẫn như cũ để người đoán không ra. Nàng bước đến trước mặt Nhữ Hinh cung kính hành lễ: “Tiểu thư, nô tỳ đã trở về.”
Nhữ Hinh lười biếng phất phất tay: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần ngươi hầu hạ.”
Nhìn Thiêm Hương trở về phòng, Nhữ Hinh thu hồi đường nhìn chép chép miệng nhìn trời. Nuốt nước bọt một cái, nàng cao giọng phân phó hạ nhân gác ngoài viện môn: “Cho người mang tị thế quả đến đây.” Đúng, hiện nàng đột nhiên lại muốn ăn toan táo cao rồi.
Hạ nhân ứng tiếng lập tức rời đi làm theo mệnh lệnh. Rất nhanh mọi thứ nàng cần đã ở ngay trước mắt. Nàng cao hứng xắn tay áo bắt đầu làm toan táo cao.
Sau khi rửa sạch và tách vỏ cùng hạt, nàng cho tị thế quả vào trong một âu gỗ to, dùng chày liên tục giã. Đôi môi nhỏ nhắn khép hờ, ngâm ra một bản tình khúc vui vẻ. Tất cả đều thể hiện rõ hiện tâm trạng nàng đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi làm xong hết mọi công đoạn nàng lại chia nhỏ ra thành từng phần vừa ăn rồi đặt lên một sàn trúc phơi nguyệt quang. Dù gì bận rộn nãy giờ quên hết thời gian hiện cũng đã có trăng lên rồi.
Nàng ngồi ôm hạc cầm một mình khảy trong màn đêm cô tịch. Từ lúc nàng còn nhỏ đã luôn yêu thích đêm tĩnh lặng hoàn toàn khác với đám nữ hài tử thông thường, sẽ sợ hãi không dám một mình. Đừng hỏi nàng nguyên nhân, bởi chính bản thân nàng cũng không biết.
Ái Ái bên cạnh bầu bạn cũng chẳng dám phát ra bất kỳ âm thanh nào tựa như hiểu được lúc này chủ nhân cần yên tĩnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi