TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 40: TRỞ THÀNH HUNG THỦ
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao trấn tỉnh lại nhẹ nhàng mại ra một bước nắm tay Nhữ Hinh hỏi: “Ngũ muội không sao chứ?” Mắt nàng không hề dám nhìn sang phương hướng của thi thể.
Nhữ Hinh lắc đầu chỉnh lại tóc của mình, mắt liếc về phía thi thể lại nhìn đám người Phạm gia một chút. Nàng khom người cực kỳ bình tĩnh nói nhỏ với Nhữ Nhiên: “Tam ca, bọn họ thiếu mất một hạ nhân mà chỉ có mỗi mình bát di nương là khóc đến đau lòng như vậy.”
Nhữ Nhiên nhếch môi, nhét một quả táo đỏ vào trong miệng nàng: “Đợi biểu đệ trở về liền biết thôi.” Mắt hắn nheo lại, quan sát cổ thi thể. Mất tích từ đêm qua, phát hiện chỉ vừa tử vong sáng nay? Mắt hắn lại đảo lên nhìn vẻ mặt khóc đến thương tâm của bát di nương, đôi mày càng ngày nhíu càng chặt.
Lát sau Lý đại nhân bước ra nói: “Vẫn chưa phát hiện được gì, tạm thời không ai được ly khai Linh Lung tự, nhất là vị cô nương này.” Hắn dùng tay chỉ Nhữ Hinh. Mà cũng không ai nói gì, bởi chỉ duy có Nhữ Hinh là không có nhân chứng chứng minh bản thân trong sạch.
Bởi từ lúc nàng rời khỏi đám người An thị đến hiện tại vừa hơn một canh giờ. Nhữ Hinh thấy An Lam Ca bước tới nhìn Nhữ Nhiên khẽ lắc đầu, ám chỉ không phát hiện được thứ gì ở bên trong. Nàng khó chịu phất tay áo cũng Thiêm Hương Ái Ái trở về phòng.
Không bao lâu nàng nhận được tin tức từ Lạc Cách Quận, rằng ở bên trong phát hiện một mảnh vải bị móc vào cửa sổ gần bậc thang trong Linh Lung tháp. Mà mảnh vải đó là lụa của Tô Châu chỉ có phú hộ trong kinh thành mới có, đã được An thị xác nhận vải kia đích thị là trên y phục của nàng.
Nhữ Hinh bất khả tin tưởng cùng Thiêm Hương chạy đến chỗ Lý đại nhân muốn xem mảnh vải. Đúng lúc Lý đại nhân cùng Phạm lão gia đang ở ngoài hoa viên đánh cờ, nàng hùng hổ bước đến nói: “Lý đại nhân, ta muốn xem mảnh vải kia một chút.” Nàng còn chưa từng bước vào Linh Lung tháp lý nào trong đó lại có mảnh vải làm từ áo của nàng?
“Được, bổn quan cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Lý đại nhân hào sảng đáp ứng. Hắn vỗ tay ba cái ý bảo hạ nhân trình vải lên.

Khi nhìn được mảnh vải nhỏ Nhữ Hinh càng kinh hách hơn. Đây chẳng phải là vải trên chiếc áo nàng mặc hôm qua sao? Mà hôm qua rõ ràng nàng nào có đi xa như vậy. Những người mà nàng tiếp cũng chỉ có Vô Ưu là người ngoài, còn lại đều là người của mình.
Thấy Nhữ Hinh cau mày, Phạm lão gia liền nói: “Nhìn ngươi như vậy ta cũng cảm thấy không phải hung thủ, nhưng là nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, ngươi nói xem, ta làm sao giúp ngươi mới đúng a!” Đáy mắt hắn tràn đầy tà ý nhìn chằm chằm dáng vóc của nàng.
Thiêm Hương tức giận, sải một bước to, chắn trước mặt Nhữ Hinh, bội kiếm trong tay cũng được hơi rút ra khỏi vỏ, có thể tùy thời lấy mạng người. Hôm qua nàng một tất cũng không rời tiểu thư, chỉ có lúc tiểu thư cùng tam thiếu gia ở hoa viên nàng mới bị cho lui xuống. Mà dù là như vậy, nàng chỉ đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ lý nào y phục trên người tiểu thư bị mất đi một mảnh vải nàng không biết.
“To gan!” Vỗ bàn, Lý đại nhân nộ quát: “Giết mệnh quan triều đình ngươi biết ngươi tội gì không?”
“Thỉnh hỏi đại nhân, nha hoàn của ta lúc nào giết mệnh quan triều đình?” Nhữ Hinh nhàn nhạt phản vấn, tay giữ vai của Thiêm Hương kéo về sau.
“Ngươi để tiểu nha hoàn hung hăng này lui ra trước, nếu không lão phu cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện này.” Phạm lão gia bày ra dáng dấp của một người có quyền quyết định mọi thứ, ngưng một chút hắn lại nói: “Chỉ là một hạ nhân lão phu vốn không muốn truy cứu, nhưng xem ra không muốn truy cứu cũng không được rồi.”
Nhữ Hinh nhỏ giọng để Thiêm Hương lui xuống cách đó không xa, còn mình thì vẫn để Ái Ái ở bên cạnh. Thấy Thiêm Hương rời đi nàng nhìn Phạm lão gia: “Có thể nói rồi chứ?”
Lý đại nhân cũng rất thất thời, cố ý tìm ra một cái cớ để rời đi.
Phạm lão gia đưa tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, tà cười: “Ngồi xuống trước chúng ta từ từ nói.”

“Không nhàn rỗi, có nói thì mau nói không nói thì đừng trở ngại thời gian của ta.” Phản chính nàng cũng chẳng sợ, nàng đâu phải giết người, lại nói, cho dù nàng thực sự giết người, chỉ cần không phải người trong hoàng thất nàng vẫn có thể an toàn thoát thân.
Làm quan lâu năm, Phạm lão gia cũng không có gấp gáp, trước sau gì nàng cũng thuộc về hắn, vậy để nàng kiêu ngạo một chút thì đã là gì. Hắn vờ cau mày sợ cằm nói: “Chuyện này là giết người rất khó giải quyết, nhưng nếu trở thành chuyện nhà. . .vậy liền dễ giải quyết rồi!”
Chuyện nhà? Nhữ Hinh không hiểu thầm lẩm bẩm một mình. Hắn nói vậy là ý tứ gì.
Không để nàng hỏi, Phạm lão gia gian tà đề nghị: “Chỉ cần nàng nguyện ý làm thiếp của ta, vậy chẳng phải là chuyện nhà rồi sao.” Tay cũng không quen xít lại gần muốn nắm tay Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh phản ứng nhanh hơn, năm chiếc móng giả trên ngón tay bấu chặt lấy cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gan của ngươi cũng to lắm. Hôm nay ta đến là xem vật chứng không phải là cầu ngươi, chớ đắc ý ra điều kiện với ta.” Dứt lời nàng buông tay phất tay áo rời đi.
Trên cổ của Phạm lão gia nhất thời sinh ra năm cái lỗ nhỏ, mà máu từ lỗ nhỏ không ngừng chảy ra. Có thể thấy được Nhữ Hinh dùng bao nhiêu lực, chiếc móng giá có bao nhiêu nhọn. Phạm lão gia tức tối, hắn thầm thế nhất định phải để nàng quỳ xuống cầu xin hắn mới chịu nhận nàng làm thông phòng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thiêm Hương chạy theo Nhữ Hinh: “Tiểu thư, hắn nói những gì?”
“Hắn dám bảo ta gả cho hắn.” Giận đến cả mặt của Nhữ Hinh đều đỏ bừng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau bức từng chữ. Lúc nãy nàng thực sự muốn bóp chết hắn, chỉ sợ liên lụy mẫu thân cùng phụ thân thôi.
Giờ nàng đã hiểu lý do vì sao chứng cứ cũng đã có mà Lý đại nhân chừng chờ không giải nàng lên công đường thẩm án rồi. Nguyên lai là giúp sắc quỷ. Mơ tưởng! Nhữ Hinh nàng cho dù không người chịu thú cũng không gả cho hắn.

Nàng nhanh chân chạy đến chỗ Nhữ Nhiên. Không ngờ lại gặp phải bát di nương đang trên đường trở về phòng. Nàng ta gọi nàng lại: “Vị cô nương này, thỉnh dừng bước.”
Nhữ Hinh hơi nghiên đầu nhìn nàng ta, một lúc sau mới mở miệng: “Có chuyện gì?”
Đôi mắt của bát di nương có chút sưng, gương mặt cũng treo đầy mệt mỏi, nàng ta khẽ mở miệng: “Cô nương cùng Xuân Hoa nào có mâu thuẫn vì sao lại giết chết nàng?”
“Nếu ta nói không có ngươi có tin không?” Nhữ Hinh khó chịu nói: “Nếu không tin liền đừng hỏi, bởi đó chính là câu trả lời. Còn nữa, hiện vẫn chưa lên công đường thẩm án, thỉnh ăn nói tự trọng một chút.” Nói xong nàng tiếp tục bước cũng không nhìn lại xem sắc mặt của bát di nương đã thành dạng gì rồi.
Lúc này Nhữ Nhiên đang ở trong phòng chứa tử thi xem tử thi của Xuân Hoa. Tay hắn cũng dùng băng vải bọc lại như Nhữ Hinh, đang cẩn thận xem tay của tử giả.
“Tam ca, đã tra được những gì rồi?” Nhữ Hinh nâng váy bước vào trong, tò mò hỏi.
Nhữ Nhiên cau mày khẽ trách mắng: “Ngoan, mau ra ngoài, nơi này không nên lưu lại.”
“Huynh lưu lại được, ta cũng được.” Nhữ Hinh ngoan cố không đi mà lại nhìn bàn tay trắng không huyết sắc của tử thi: “Tam ca nhìn xem, trong móng tay của nàng ta dơ như vậy, có lẽ cũng không phải là nhất đẳng nha hoàn bồi bên cạnh chủ tử như đám người Phạm gia hay nói đâu.”
Lúc này Nhữ Nhiên mới chú ý đến móng tay của Xuân Hoa. Hắn để gần đèn quan sát vài lần, đáy mắt lóe ra vài tia sáng. Đặt tay xuống, hắn lại nâng cằm Xuân Hoa cẩn thận xem miệng cùng nét mặt.
Nhữ Hinh không đụng vào tử thi, chỉ cầm nến rọi cho Nhữ Nhiên xem kỹ một chút thôi. Nàng cũng không nói gì tránh làm hắn mất tập trung. Chỉ là khi nhìn đến lông mi của tử thi nàng khẽ lầm bầm: “Vì sao lại có động nước? Thật kỳ lạ.” Gần Linh Lung tháp căn bản cũng không có sông.

Lại thấy Nhữ Nhiên kéo miếng bố đắp trên người tử thi lên, nàng bĩu môi chê trách: “Nha hoàn này không biết là làm gì, nơi dính máu còn không nói, những chỗ khác vì sao cũng có dấu hiệu ẩm ướt như vậy?” Ánh dương quang cũng lên rồi y phục còn chưa khô?
Nhữ Nhiên nghe vậy liền cũng quan sát y phục của tử thi. Hắn mạo muội vén tay áo của tử thi lên xem rõ, quả nhiên trong da thịt vẫn còn lưu lại vết nước, mà đây là nước, không phải máu. Hắn lại nhìn thấy được có vết hằn trên cổ Xuân Hoa nhưng dấu vết đó rõ ràng lại không phải dùng dây để xiết, vậy đó là thứ gì?
Hai huynh muội Nhữ gia đang cùng nhau xem liền một trận gió thổi vào trong phòng khiến ánh nến tắt. Thiêm Hương vội lấy đá lửa ra ma sát tạo lửa thắp nến lên.
“Lại sắp mưa rồi.” Nhữ Nhiên nhìn sắc trời ưu ám thán một câu.
Nhữ Hinh lại đắc ý hếch cằm: “Nhất định là thượng thiên biết muội bị vu oan nên mới khóc thương tâm như vậy.”
Câu nói của nàng chọc Nhữ Nhiên phì cười: “Chúng ta cũng rời đi thôi, nơi này không nên lưu lại lâu.”
Ba người cùng nhau rời khỏi nơi đó.
Trời từ trưa u ám đến tới vẫn không thấy rơi bất kỳ giọt mưa nào. Chỉ là khi cơm chay được đưa đến phòng Nhữ Hinh còn chưa kịp ăn đã làm đổ xuống đất. Ái Ái nghĩ chủ nhân cho nó liền cúi đầu ăn lấy ăn để.
Rất nhanh đột nhiên ngửa đẩu lên cao quát to một tiếng, thân thể to lớn của nó ngã xuống đất. Nhữ Hinh ngồi thụp xuống ôm lấy nói gào thèt: “Thiêm Hương mau gọi lang trung.” Nước mắt của nàng bắt đầu lả chả rơi xuống. Vì sao lại thành ra như vậy?
Mắt của Ái Ái đã triệt để nhắm nghiền và cũng không hề mở ra nữa. Nàng thầm thề nhất định phải mang tên hung thủ kia ra ánh sáng, tránh lại có thêm nhiều người oan mạng.
Lúc này trời bắt đầu đổ mưa lớn, đến tản sáng hôm sau mới ngừng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi