TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 57: THẢM ÁN TỐNG GIA 3
Tác giả: Luna Huang
“Thảo dân nghe tiếng mở cửa liền vội núp sang một chỗ khác. Thật không nghĩ đến nàng ta giết chết cả nhà thảo dân còn ở tại phật môn dối gạt thảo dân.” Tống Bân như thực kể ra: “Lúc đó thấy Lục thị rời đi thảo dân rất hận, ngay lúc muốn xông đến giết chết nàng ta.” Cho hắn bao nhiêu lần đi nữa cũng không nghĩ được người cẩu phế tâm lang này là tiền thê của hắn, càng là tức phụ toàn gia tốn không ít bạc để hắn thú về.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại lần nữa tỏa sát khí nồng nặc: “Lúc đó còn có một nha hoàn mang trà đến nghe được, nhưng đêm đó thảo dân nhìn không rõ mặt mũi. Đến khi biết tin Xuân Hoa chết, thảo dân liền nghĩ nha hoàn đó chính Xuân Hoa.”
Lục thị nghe xong vội vãi hô to vì mình thanh minh: “Oan uổng a, điện hạ đây rõ ràng là Tống Bân đặt điều vu khống dân phụ. Dân phụ thực sự oan uổng a!” Nói thế khác nào bảo nàng cùng Phạm lão gia là nghi can lớn nhất trong chuyện giết Xuân Hoa.
“Phải không?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại như vô ý hỏi một câu.
Lục thị vô cùng xác thực gật mạnh đầu: “Dân phụ. . .”
Trưởng Tôn Tề Duyệt giơ chiết phiến chưa từng được hắn mở ra lên, ý bảo không được nói tiếp: “Bổn điện hạ muốn nghe Tống Bân nói tiếp.” Lại dùng nhãn thần đầy hiếu kỳ nhìn Tống Bân: “Vì sao lúc lấy khẩu cung ngươi lại không khai chi tiết này?”
“Hồi điện hạ, khi nghe đoạn đối thoại trên thảo dân không chỉ biết năm đó Lục thị là người giết người nhà thảo dân mà còn đoán được, Phạm lão gia muốn dùng kế cũ để có được Nhữ ngũ tiểu thư.” Tống Bân thẳng thẳng nói hết suy nghĩ trong lòng. “Thảo dân nghĩ đám người này nhất định sẽ đổi trắng thay đen, mà lúc đó cũng không biết thân phận của Nhữ ngũ tiểu thư nên rất sợ đấu không lại bọn họ, thế nên mới không dám nói.”
Nhữ Tuân cùng An Lam Ca đồng loạt dùng nhãn thần ghê tởm nhìn Phạm lão gia, đồng thanh nộ quát: “Ngươi cũng xứng?”

Trưởng Tôn Tề Duyệt nghe được có người muốn đánh chủ ý lên vị hôn thê của mình, hàn khí trong mắt càng dày đặc hơn một phần, ánh mắt như ưng quét qua người của Phạm lão gia. Hắn nén nộ khí xuống tiếp tục vụ án của ba mạng người Phạm gia.
“Vậy ngươi làm sao giết ba phụ nhân của Phạm gia?” Vừa thấy hắn mở miệng, Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ lắc đầu nói: “Trước tiên khoan nói, để bổn điện hạ đoán trước.”
“Trước hết ngươi lợi dụng việc thắp đăng lung, lại lợi dùng sương mù cố ý lấy đi mỗi phòng một viên ngói ở nơi khó có người phát hiện nhất. Mỗi sáng đều có người đến dọn phòng, ngươi nhân lúc đó liền đặt một thanh sắt dẫn sét ở mỗi phòng. Mà thanh sắt đó, được đặt dưới chỗ miếng ngói ngươi lấy. Sau đó mưa to, ngói lại không có, dẫn đến nước mưa từ lỗ hỏng của ngói tiến phòng, mà thanh sắt lại dẫn sét gây ra hỏa hoạn.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor, tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyên nâng mắt nhìn Tống Bân, âm thanh có chút nâng cao: “Khi hiện trường được phát hiện, ngươi quay lại mang ba mảnh ngói kia ném vỡ để hủy bỏ chứng cứ, có đúng thế không?”
Hôm đó hắn thấy được trong phòng có một mảnh ngói, cũng bị vỡ nhưng đường vỡ lại bất đồng với những miếng ngói bị sét đánh khác. Mà lúc đó thứ bị Nhữ Hinh đá đi lại chính là mảnh sắt đó, hắn ở trong hai phòng còn lại cũng tìm được hai thanh sắc.
Tống Bân không chút tránh né gật mạnh đầu xác nhận, ánh mắt đầy kiên định lại mang theo hận ý nhìn hồi Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Đám người đó đều đáng chết, bọn họ tính kế hại chết người thân của thảo dân. Thảo dân muốn ba nữ nhân đó chết, để Lục thị cùng Phạm lão gia nếm tư vị thấy người thân của mình chết như thảo dân năm đó.”
Tay của Tống Bân vươn ra chỉ vào Lục thị cắn răng nghiến lợi nói: “Thế nên thảo dân đã tìm Lục thị hỏi rõ. Cũng chính nàng ta thừa nhận hết tất cả, còn nói cho thảo dân biết tỷ tỷ chính là vì thảo dân nên mới bị làm nhục. Hôm đó thảo dân cũng nói rõ với nàng ta, thảo dân sẽ khiến nàng ta cùng Phạm gia phải trả giá.”
Lúc đó hắn thực sự muốn bóp chết Lục thị, hắn không sợ chết, chỉ cần trả được thù cái gì hắn cũng nguyện làm. Thế nhưng nếu làm vậy, hắn một mạng Lục thị một mạng, còn những người còn lại ở Phạm gia có tham gia năm đó sẽ vẫn tiêu diêu tự tại. Do theo phương trượng lâu năm nên rất nhanh có thể áp được cơn giận, tránh lý trí bị lưu mờ. Cuối cùng là tiến hành kế hoạch báo thù của mình.
“Y theo ngươi nói, vậy cầu treo không phải do sét đánh mà là do ngươi hủy?” Trưởng Tôn Tề Duyệt rất nhanh bắt được hàm ý trong câu nói của Tống Bân.

Tống Bân cũng không chút giấu diếm thừa nhận: “Đúng vậy, chính là thảo dân làm.” Kéo được hung thủ ra ánh sáng, xem như hắn sống không uổng kiếp người, để mọi người của Tống gia ở hoàng tuyền chết nhằm mắt rồi.
Thấy Lục thị cùng Phạm lão gia Lý đại nhân bọn họ không còn có lời gì để biện giải, mọi người đều ồ một tiếng, nguyên lai chính là như vậy. Vậy vụ án ba mạng người của Phạm gia được giải rồi.
Thấy án này xem như là kết thúc, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại mang sang án khác, mâu tử lãnh hàn của hăn dời lên trên người Lục thị: “Theo như lời của Tống Bân, Xuân Hoa vì biết được chuyện của ngươi nên ngươi giết chết nàng ta?” Giải quyết án của Xuân Hoa trước tiếp đến mới là hai án của Nhữ Hinh.
“Điện hạ minh giám, dân phụ, dân phụ không có giết người.” Lục thị bị ánh mắt kia khiến cho cả người như rơi vào băng tuyền vậy, cứ run lên vô pháp trấn định lại.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không nói chỉ im lặng mà nhìn. Hắn thấy được kinh hách trong mắt của Phạm lão gia cùng cái nhìn né tránh của Lục thị. Xem ra nếu không có nhân chứng vật chứng, nữ nhân này nhất định không chịu nhận tội rồi.
Không nghe được âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt, Lục thị nuốt một ngụm nước bọt tự trấn an mình. Bản thân nàng theo Phạm lão gia bao nhiêu năm nay, đương nhiên trong chốn quan trường cũng biết được một vài mánh khóe. Nếu là hắn(TTTD) không nói liền xuất không ra được chứng cứ gì định tội nàng, vậy nàng chỉ cần không thừa nhận là xong. Nghĩ vậy tâm trạng của nàng thả lỏng hơn rất nhiều.
Lục thị vừa thở ra được nửa hơi thì lại nghe âm thanh không chút ôn độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt truyền vào tai: “Xuân Hoa là nha hoàn thiếp thân của ngươi, cho dù nghe không được đoạn đối thoại trên thì ắt hẳn cũng biết không ít chuyện của ngươi. Nói vậy động cơ giết người liền thành lập rồi?”
“Dân phụ. . .dân phụ oan uổng a. Dân phụ không có giết người, không có giết Xuân Hoa.” Não của Lục thị lại loạn thành một mảnh hỗn độn. Nói vậy cho dù nàng nhận hay không nhận cũng bị khép tội rồi. Chỉ bằng một tội giết mấy mạng người Tống gia lúc nãy cũng đủ nàng chết trăm vạn lần rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor, tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Lúc phát hiện vụ án người của Phạm gia ai nấy đều có phản ứng bình thường, chỉ có mỗi ngươi là khác, người diễn quá nhập tâm phản ứng quá lớn để người khác không thể không nghi ngờ. Thiết nghĩ ở Phạm gia chết không ít nha hoàn, mà một di nương như ngươi sẽ vì một nha hoàn mà thương cảm đến khóc sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch mép hạ lệnh: “Cẩn Đa đến soát phòng của Lục thị.” Một câu nói đơn giản nhưng Cẩn Đa lại biết chủ tử của mình muốn hắn lục soát thứ gì. Trước đó hắn có nghe Nhữ Nhiên nhắc với chủ tử về vụn gỗ trong ngón tay của Xuân Hoa. Nói vậy liền biết chủ tử nghi ngờ hiện trường gây án chính là ở phòng của Lục thị.

Rất nhanh Cẩn Đa mang theo một đám người đi rồi lại trở về. Bên cạnh đó còn mang theo chiếc bàn tròn đơn giản trong phòng của Lục thị đến, đặt trước mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn cung kính hành lễ xong liền bẩm báo: “Hồi điện hạ, thuộc hạ phụng mệnh lục soát, thấy được mặt bàn có dấu móng tay.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn đôi tay đang xiết chặt với nhau của Lục thị hỏi: “Ngươi còn gì để nói.” Rõ ràng móng tay của nàng ta dài còn được chăm sóc tốt như vậy, làm sao sẽ nỡ cà xuống mặt bàn.
Ai ngờ, Lục thị lại há mồm biện minh: “Dấu vết đó là do thần phụ vô tình, vô tình gây ra.” Âm thanh lại cực kỳ trấn định, không có chút run rẩy khác. Cứ nghĩ sẽ tìm được thứ gì, hóa ra chỉ có thứ này, mà có muốn tìm sợ là cũng không thể tìm được nữa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút tán thưởng Lục thị, cư nhiên có thể nhanh như vậy liền trấn tỉnh. Nàng ta đi theo Phạm lão gia lâu cũng là học được một chút, không tệ. Hắn thờ ơ nói: “Đúng vậy, chỉ thứ này thì không thể chứng minh được gì. Chỉ là dấu vết trên mặt bàn rất sâu, mà móng tay của ngươi cũng không giống như có dấu hiệu hư hại nào. Đây nếu bảo người không nghi ngờ liền không được.”
Không thể Lục thị đáp trả, hắn lại tiếp tục nói: “Trên tử thi của Xuân Hoa bổn điện hạ còn phát hiện một thứ.” Ánh mắt của hắn phát quang nhìn chằm chằm Lục thị, tựa tiếu phi tiếu đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
Phạm lão gia đầy lòng không hiểu, quay đầu nhìn Lục thị. Tình huống này chứng tỏ, cái chết của Xuân Hoa cùng Lục thị hữu quan, mà nữ nhân này lại cứ như không có chuyện gì xảy ra?
Thoại âm vừa rơi lập tức có một thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt trình lên một cái khay. Trên khay chỉ có một sợi tóc thật dài, đây cũng là thứ tìm được trên thi thể của Xuân Hoa.
Âm thanh không ôn độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại lần nữa vang lên: “Bổn điện hạ từng hỏi qua hạ nhân Phạm phủ, được biết tòan bộ phủ ngoài trừ ngươi thì không ai sử dụng tinh dầu thoa tóc. Mà trên tóc này khi ngâm vào nước liền sẽ xuất hiện dầu.” Đây cũng là Nhữ Nhiên đưa cho hắn. Lúc đầu hắn có được tóc cùng khẩu cung của hạ nhân Phạm phủ cũng không biết nên xử lý thế nào, nhưng nhờ có Nhữ Hinh, hắn rất nhanh liền nghiệm ra được.
Nhữ Tuân đưa mắt cho người đến lấy tóc của Lục thị nghiệm trước mặt nhiều người. Quả nhiên tóc trên đầu của Lục thị xảy ra hiện tượng hệt như tóc lấy từ trên người Xuân Hoa.
Lục thị mím chặt môi một hồi lại rất nhanh nói: “Thế nhưng lúc Xuân Hoa xảy ra chuyện dân phụ ở cùng lão gia và thất di nương.” Nàng đã có một tội, không thể ôm luôn cả tội này lên người.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch môi cười tà, hỏi: “Ngươi cũng biết, lúc Xuân Hoa xảy ra chuyện là lúc nào?”

Mọi người ngẩng ra, đương nhiên là sáng hôm đó rồi, vì sao thái tử điện hạ lại hỏi lời này? Lục thị đương nhiên cũng nghĩ không ra, liền nói: “Thời điểm đó, mọi người đều biết, điện hạ chỉ cần hỏi bất kỳ kẻ nào cũng sẽ có đáp án.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt vừa vỗ phiến vào lòng bàn tay vừa lắc đầu, không nhanh không chậm nói: “Sai. Lúc Xuân Hoa xảy ra chuyện, chỉ có một mình ngươi biết, mọi người ở đây căn bản không thể biết được.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor, tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Ngay lúc Lục thị há mồm muốn vì mình biện giải đã thấy người mang một cuộn vải dày từ trong hầm băng của Linh Lung tự đến. Trưởng Tôn Tề Duyệt dùng chiết phiến chỉ vào cuộn vải đó nói:
“Y phục trên người của Xuân Hoa cũng như cuộn vải kia vậy, có chút ẩm ướt lại không giống bị nước thấm qua, có chút dích lại như không phải dích. Hôm đó, Nhữ tam công tử đã báo qua với ta, thấy được trên lông mi của Xuân Hoa bị thấm nước. Ắt hẳn ngươi vì muốn bản thân cùng chuyện này thoát khỏi quan hệ nên mới cố ý giết người xong liền giấu vào hầm băng hòng đánh lừa thời gian tử vong của Xuân Hoa.”
“Còn có, hiện trường gây án chính là trong phòng của ngươi, thời điểm lúc ngươi cùng Tống Bân vừa nói chuyện xong không lâu. Ngươi gọi Xuân Hoa đến, nhân lúc nàng ta không chú ý liền dùng tóc siết chết nàng ta, nàng ta giãy giụa trong vô vọng nên để lại vết móng tay trên mặt bàn.”
Do là hạ nhân nên móng tay của Xuân Hoa sẽ không quá dài. Lại nói hôm đó Nhữ Nhiên cũng có nói với hắn, trừ đầu ngón tay bên trái của Xuân Hoa xuất hiện vết thương, tay phải lại không chút dấu vết. Đây chứng tỏ khi bị người siết cổ, tay phải nắm tóc nên lưu lại một sợi tóc ở móng tay, tay trái lại cào lên mặt bàn để lại vết như hiện nay.
“Ngươi biết rất rõ, ở đây lãnh hàn sẽ không người vào hầm băng nên cố ý đem thi thể của Xuân Hoa giấu bên trong. Sau đó ngươi nhân lúc trời còn chưa sáng liền mang thi thể bị đông lạnh đến Linh Lung tháp rồi dùng Thiên Thăng mang lên đỉnh tháp. Bổn điện hạ nói có đúng không?”
Với một người đã từng sống bằng nghề bán thịt như Lục thị nhất định là biết phương pháp dùng băng này. Đây là lúc nghe Tống Bân kể rõ hắn mới có thể kết luận, Lục thị cũng biết Thiên Thăng ở đâu. Và trong Thiên Thăng gồm nàng ta cùng thi thể của Xuân Hoa, đối với một nữ nhân mà nói thì có chút nặng và quá lực. Chính vì vậy thời gian kéo Thiên Thăng sẽ có chút lâu, nên thi thể của Xuân Hoa chậm rãi rã đông lưu lại nước.
Thứ hôm Nhữ Hinh phát hiện ở Thiên Thăng cũng không phải là máu, mà là nước từ trong thi thể đang rã đông của Xuân Hoa tiết ra. Bởi nàng bảo là một chút dấu vết, nếu là máu nàng sẽ không dùng từ ‘một chút’ mà dùng ‘một vũng’. Chỉ có nước rã đông từ thi thể mới sẽ để lại một ít như vậy.
Lại nói lúc lấy khẩu cung, mọi người cũng biết rất rõ Lục thị là tầng lớp thấp. Thứ nàng ta mỗi ngày là chính là gánh nước thổi cơm, vì thể chuyện siết chết một nha đầu hay chuyện mang được một thi thể đối với nàng ta cũng không phải việc lớn gì. Lại nói Xuân Hoa tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa tới mười bốn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi