TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 64: CÙNG NHAU ĐẾN QUÂN DOANH
Tác giả: Luna Huang
Cũng trong lúc này ở viện của tứ di nương vang lên âm thanh loảng xoảng của tiếng đồ bị đập vỡ từ trong căn phòng sáng đèn duy nhất trong viện. Bên trong phòng, tứ di nương tức giận đến không ít, không quản đến hài tử trong bụng liên tục ném hết tất cả những thứ có trong phòng xuống đất.
Đáng lý ra hiện tại nàng mới là người được ân sủng nhất, thế mà Nhữ Liệp chỉ vì thái độ của Nhữ Hinh liền vứt bỏ nàng như vậy? Hắn không đến chỗ nàng dùng cơm còn không nói, nàng đến đó cũng bị hắn cho người ngăn ngoài cửa. Đến cùng nàng có gì không bằng quái nữ nhân đó?
Mặc cho nha hoàn quỳ đầy đất khuyên ngăn nàng không nên động nộ tránh ảnh hưởng thai khí nhưng nàng vẫn tiếp tục hành động ném đồ không ngừng. Cho đến khi tất cả những thứ có thể ném đều tan hoang trên đất nàng hậm hực ngồi xuống nhuyễn tháp, tay vỗ mặt bàn khẩu vô già lan: “Rõ ràng hài tử trong bụng ta mới có thể vì Nhữ gia khai chi tán diệp, hắn cư nhiên không thèm quan tâm đến một chút. Nàng có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một quái nữ, làm sao sánh với hài tử trong bụng ta.”
Đám nha hoàn tuy run rẩy vì sợ người người cúi thấp đầu nhưng đối với câu nói của tứ di nương thì trong lòng đầy phỉ nhổ. Khẩu khí lớn như vậy, hiện vẫn còn chưa biết hài tử trong bụng nàng là nam hài hay nữ hài, nếu là nữ hài thì khai chi tán diệp bằng cách nào?
Đó là còn chưa kể đến năm đó ngũ tiểu thư vì Nhữ gia vì tướng gia vì hoàng thượng liều mình xông vào biển lửa, mang đến không ít vinh hoa cho Nhữ gia, lại để người người nể phục, nàng ta mới đến lại dám có suy nghĩ hoang đường như vậy, nếu để phu nhân lão gia nghe được còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nếu là hoàng thượng chết tại Nhữ gia, không chỉ chủ tử mà đến những hạ nhân như bọn họ cũng tránh không khỏi cái chết. Thứ mà ngũ tiểu thư cứu không chỉ là mạng của hoàng thượng cùng tướng gia mà còn cứu cả Nhữ gia, cứu cả bách tính. Thế mà nàng còn dám mang ba từ ‘quái nữ nhân’ ra nói, sợ là cái tát lần đó của tướng gia quá nhẹ nên nàng nhanh như vậy đã quên rồi.
Nhưng hiện tại tuy tướng gia cưng sủng ngũ tiểu thư nhưng trong bụng tứ di nương vẫn là đang mang huyết mạch của Nhữ gia. Nếu nói ra tướng gia cũng sẽ trừng phạt nhưng nhất định không mạnh, mà bọn họ liền sẽ chết chắc, thế nên ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng không nói câu nào.

Chính vì như vậy càng khiến tứ di nương nổi trận lôi đình, lật đổ cái bàn nhỏ trên nhuyễn tháp xuống đất quát: “Còn quỳ đó làm gì, mau chóng dọn dẹp, ta muốn nghỉ ngơi.”
Đám hạ nhân vâng vâng dạ dạ xong tay chân mau lẹ thu dọn bãi chiến trường do tứ di nương bày ra rồi đồng loạt lui xuống. Tứ di nương hừ mạnh một tiếng đầy nộ khí, nàng ngồi trên nhuyễn tháp không chút động đậy, đôi mày khép hờ nhìn chằm chằm mặt đất.
‘Chi nha’ một tiếng, cửa mở ra, kèm theo đó là một âm thanh tiến vào trong tai nàng: “Tiểu mỹ nhân, thế nào khí đến bộ dạng này?”
Trước khi tứ di nương kịp phải ứng đã thấy được đôi giày hắc sắc của người đến, tay hắn vươn ra kéo cằm nàng, buộc nàng phải nhìn mình. Mang theo nụ cười tà mị, khóe môi khẽ nhếch chờ đợi câu trả lời của tứ di nương.
Trong mắt của tứ di nương hiện lên kiếp sợ, lập tức muốn thu người về nhưng khí lực của người đến quá mạnh, nàng căn bản thoát không khỏi ma trảo của hắn. “Ngươi. . .ngươi. . .”
“Thế nào? Lâu như vậy liền quên mất ta?” Nam tử kia lại kề mặt hắn sát mặt nàng, âm thanh cũng có chút trầm. Ánh nến mờ ảo ở sau lưng để người nhìn không rõ mặt hắn, thể nhưng tứ di nương lại rất tinh tường biết rõ thân phận của người trước mặt.
Theo bản năng tứ di nương dùng hai tay ôm lấy bụng của mình, run rẩy nói: “Ngươi. . .muốn gì?” Nói gì thì nói, lức trước nàng vốn nghĩ nam nhân trên đời này đều như nhau, nhưng từ lúc vào Nhữ gia, nhìn cách Nhữ Liệp đối xử với An thị, để nàng thực sự thay đổi cách nghĩ và có cái nhìn khác về nam nhân. Kết quả hiện tại tâm của nàng liền hoàn toàn dao động rồi.
“Ta muốn gì không phải nàng biết rõ nhất sao?” Tay còn lại của nam tử kia rất nhanh lại vươn ra dùng lưng ngón tay chậm rãi vuốt ve cái cổ rướn cao hấp dẫn người của nàng.
“Ta. . .hiện tại ta đang hoài thai.” Tứ di nương thở hổn hển, trong đầu loạn đến không còn biết cái gì gọi là ‘kêu cứu’ nữa. Mà nàng cũng không dám kêu, bởi nàng biết rõ bản lĩnh của hắn, chỉ cần nàng gọi người, một là hắn vạch trần nàng, hai nàng chết.
Nam tử kia chép chép miệng thán: “Thường nói thai phụ hay quên quả không sai, sẽ không phải nàng quên cái thai này là người nào cho nàng chứ?” Nói xong hắn liền xoay người bước đến giường, hài cũng không cởi, nằm tựa lưng ở đầu giường ra lệnh: “Đến đây hầu hạ ta.”

Tứ di nương ngoại trừ ngoan ngoãn phục tùng ra thì không còn biện pháp nào khác nữa. Nàng chậm bước đến bàn định thổi tắt nến nhưng hắn lại mở miệng ngăn cản: “Không cần, ta muốn nhìn thấy bộ dáng dâm đảng của nàng khi ở dưới thân của ta, để xem ta tốt hơn hắn là hắn tốt hơn.”
Tư di nương cắn răng nghiến lợi, bước đến bên giường. Nàng tự cởi y phục của bản thân rồi mới leo lên giường cẩn thận hầu hạ hắn. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy kích tình cùng với câu nói đắc ý của nam nhân kia:.
“Nàng nên nhớ, ta có thể cho nàng một hài tử, liền có thể cho nàng đứa thứ hai thứ ba, muốn vinh hoa thì ngoan ngoãn nghe theo ta.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, tay cầm một phiến toan táo cao vừa làm xong mấy hôm nay, Nhữ Hinh vui vẻ bước ra tiền thính. Mọi chuyện ngày hôm qua đối với nàng mà nói như chưa từng xảy ra gì vậy, bởi nàng biết tam ca sẽ không đáp ứng. Còn về phần vì tam ca chữa bệnh, nàng thỉnh cầu đại ca là tốt nhất.
Chân còn chưa bước vào bật cửa đã thấy Nhữ Tuân mang theo gương mặt không biểu tình bước ra ngoài. Hôm nay hắn phải đến quân doanh luyện binh nên không cần thượng triều.
Nhữ Hinh hít mũi một cái, chạy đến ôm tay hắn cười lấy lòng: “Đại ca đi đâu?” Âm thanh hệt như một tiểu hài tử nịnh nọt người khác vậy để người không thể nào cự tuyệt lời nàng sắp nói ra.
Nhữ Tuân cúi đầu nhìn nàng, miệng nặn ra một nụ cười cực kỳ mất tự nhiên: “Ta đến quân doanh, muội lưu trong phủ không được chạy loạn.”
Nhữ Hinh liều mạng lắc đầu, tay ôm chặt hắn không buông, chu môi nói xạo : “Đại ca không vui, muội muốn ở bên bồi.” Thực ra nàng muốn đi quân doanh chơi, lưu lại trong phủ nhìn đám nữ nhân kia thực sự là khiến nàng ác tâm. Nhân tiện nghe đám binh sĩ lúc rảnh rỗi kể chuyện ở quê hương bọn họ, vậy cũng rất hay.
Lúc này Lạc Cách Quận chép môi cầm trường kiếm bước đến, dùng chuôi kiếm khẽ chạm vào trán của nàng: “Đừng hòng dùng chiêu này gạt người, vừa mở miệng đã biết không thật lòng.”

Nhữ Hinh dẫu môi giậm chân tố cáo, tay cũng không quên cho hết miếng toan táo cao vào miệng: “Đại ca, Quận ca ca nói xấu muội. Huynh mau đánh hắn đi.”
Nhữ Tuân lại không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn Nhữ Hinh không rời mắt như là có điều suy nghĩ lại như không có. Nàng không thấy hắn phản ứng cũng chớp chớp mắt nhìn hồi hắn, nhìn lại nhìn không thấu hắn hôm nay làm sao.
Những Lạc Cách Quận lại khác, hắn một mắt nhìn liền hiểu hết. Vì vậy hắn mới đưa tay nằm hờ thành quyền che lên miệng khẽ ho khan vài tiếng, như là nhắc nhỡ Nhữ Tuân.
Nhữ Tuân hồi thần liền nói: “Vậy cùng đi đi.” Nói xong hắn nhấc chân bước ra phương hướng đại môn.
Nhữ Hinh đắc ý bước theo, lúc lướt qua Lạc Cách Quận còn cố ý làm mặt xấu cho hắn xem nữa. Hắn bất đắc dĩ cười khổ, cũng theo sau nói: “Ta danh chính ngôn thuận ra đó, không như ai kia chỉ là bám càng.”
Nhữ Hinh hừ một tiếng rồi không để ý hắn nữa.
Do hai nam nhân đến quân doanh nên không có chuẩn bị mã xa mà chỉ có hai con ngựa ở trước đại môn chờ bọn họ. Ngay lúc Nhữ Tuân phân phó người lấy mã xa độc quyền cho Nhữ Hinh thì nàng lắc đầu nói: “Muội muốn ngồi ngựa với đại ca.”
Lạc Cách Quận cau mày khẽ trách: “Hinh muội đã cập kê đây làm sao có thể?” Lời này cũng muốn cảnh tỉnh Nhữ Tuân không nên chìu hư nàng.
Nhữ Hinh lườm hắn khẽ lầm bầm trong miệng: “Cũng gả không ra cửa để ý nhiều quá làm gì?” Quả thực nàng nghĩ như vậy. Trừ phi có tên nào tham phú quý vinh hoa, nếu không, không ai muốn thú nàng vi thê, mà mấy tên như vậy lấy về cũng như không lấy, nàng mới không cần.
Câu này lại như một mũi tên nhọn cấm thẳng vào lòng Nhữ Tuân khiến người hắn có chút giật lên một cái. Tay cầm dây cương chặt hơn một phần, cũng chính vì câu nói này, hắn ngầm hạ quyết tâm.
Hắn cầm tay nàng nói: “Ta đỡ muội lên ngựa.”

Nhữ Hinh nhếch môi cười, không nói câu nào đưa tay cho hắn rồi dùng sức leo lên lưng ngựa. Đương nhiên con ngựa so với nàng cao hơn rất nhiều thế nên Nhữ Tuân cũng phải trợ giúp không ít.
Đến khi mọi người an trí hết trên lưng ngựa, Nhữ Tuân lập tức ra roi thúc ngựa chạy. Thiêm Hương từ trong phủ chạy ra cửa thì chỉ còn thấy bóng của con ngựa mà thôi. Nàng vốn đến trù phòng phân phó hạ nhân chuẩn bị món lúc nãy tiểu thư chọn, nào ngờ quay lại người liền đi rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lạc Cách Quận đi chưa xa, nghe được âm thanh của Thiêm Hương, hắn ghìm ngựa quay đầu trở về nhìn Thiêm Hương đang ôm ngực thở hổn hển. Đôi mắt có chút híp lại quan sát rồi mới thúc ngựa chậm quay trở về chỗ nàng đứng.
Thiêm Hương thấy Lạc Cách Quận quay đầu lại, đầy mắt kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn đưa tay cho nàng nói: “Lấy ngựa không kịp, lên đây đi.”
Mặt nàng nhanh chóng bị sự xấu hổ thay thể, không đưa tay cho hắn mà nói: “Nô tỳ tự đi lấy ngựa được rồi, không cần phiền công tử.” Lạc công tử này lúc nào cũng ong bướm vây quanh, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều là bộ dạng đùa bỡn nữ tử. Nhưng khi chỉ có nàng cùng hắn hắn lại như một người khác vậy, cũng như lúc này đây hoàn toàn không có vẻ gì không đứng đắng.
“Kỳ thực thương thế của ta vẫn chưa tốt, vốn muốn ngồi mã xa, chỉ tiếc hiện chỉ còn mỗi một mã xa của Hinh muội, thế nên mới muốn ngươi ngồi cùng.” Lạc Cách Quận nói, mắt nhìn về phía nàng lại không có chút biểu hiện như đang đùa nào.
Trán của Thiêm Hương lập tức xuất hiện giọt mồ hôi to đùng. Hóa ra là thế này, vậy từ đầu nên nói sớm hơn, nàng đỡ phải đầy đầu mồ hôi nghĩ cách cự tuyệt.
Sau một tiếng ‘Vâng’ Thiêm Hương dùng khinh công nhảy lên lưng ngựa, ngồi ở phía trước hắn. Sau đó hai người cũng chạy theo sau Nhữ Tuân.
Sở dĩ nàng bạo gan như vậy là bởi vì trên đường hồi kinh, khi hắn bị thương đều là cùng hắn cưỡi ngựa. Lúc đầu nàng ngồi sau nhưng hắn không đồng ý, hắn bảo lưng hắn có vết thương lỡ như ngựa xốc nảy nàng lỡ chạm vào liền không tốt, thế nên mới để nàng ngồi trước.
Lạc Cách Quận không nói lời nào, hai chân đạp trên đồ để chân treo lủng lặng, mặc cho Thiêm Hương ra roi thúc ngựa cực lực. Hai tay vòng qua người nàng cầm tay vịnh ở cổ ngựa. Sắc mặt tuy không thấy có thay đổi nhưng tim có chút nhanh, sau mỗi tiếng ‘giá’ của nàng tim hắn đều nhảy lên rất cao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi