TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 76: XIN XĂM NHÂN DUYÊN
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Lăng Vân chìm đắm trong tư tự rất lâu, đến khi Nhữ Hinh trở mình tỉnh giấc, phát hiện bản thân bị nhìn chằm chằm, mà đối phương lại như xuyên qua nàng nhìn được thứ gì, nàng mới mở miệng gọi: “Đại tẩu đến tìm Muội?”
Mắt nàng khẽ nhìn sắc trời, ánh dương quang cũng sắp tắt rồi, chung quanh hạ nhân bắt đầu chuẩn bị châm đèn, lúc này nàng mới biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi.
Trưởng Tôn Lăng Vân hồi thần, dịu dàng cười: “Đúng vậy, thấy muội ngủ nên ta không gọi thôi.” Nàng ngồi xuống cái ghế Thiêm Hương sớm vì nàng mang ra từ lúc nào.
“Đại tẩu đến bao lâu rồi?” Nhữ Hinh được Thiêm Hương Tiểu Đóa đỡ ngồi lên. Nhấp qua một ngụm trà nhuận hầu, nàng mới phát hiện tóc chưa búi, lập tức tránh mặt sang nơi khác không đối diện với Trưởng Tôn Lăng Vân. Cười chữa ngượng hai tiếng: “Dọa phải đại tẩu rồi.”
Trưởng Tôn Lăng Vân nghe thấy nhưng lại như nghe không được câu nào mà che miệng cười chuyển chủ đề: “Ta vốn chuẩn bị chút ít mộc qua chưng cho phụ mẫu cùng các muội muội dùng.” Miệng nói, tay vẫy cung nữ mang đến.
Chỉ là khi chạm tay vào chung thì chung đã nguội từ lúc nào rồi. Nàng vội cho người đi hâm lại lần nữa.
Nhữ Hinh để Thiêm Hương vì mình vấn tóc, miệng không quên cảm tạ: “Đại tẩu vất vả rồi, không biết đại ca đã dùng chưa?” Nếu đường cũng đã bái đương nhiên nàng cũng phải tác thành cho họ rồi. Theo nàng thấy thì Trưởng Tôn Lăng Vân có tình ý với đại ca, nhưng đại ca tên cứng đầu kia lại có chút. . .nàng cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Trưởng Tôn Lăng Vân nhấp qua trà nóng Tiểu Đóa đưa lại đáp: “Không có thiếu phần của hắn, ngũ muội đừng lo.”
Nhữ Hinh gật đầu, vấn xong tóc, nàng mới quay qua dùng ánh mắt thiên chân nhất nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân nói: “Lúc trước đại ca có nhờ cậy muội thay hắn chăm sóc chất nhi, chỉ không biết khi nào mới có chất nhi để muội mau chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao?” Hôm đó nàng đoán mẫu thân chính là muốn hỏi cái này.
Trưởng Tôn Lăng Vân đỏ mặt, lại không thể nói những thứ này trước mặt một tiểu hài tử chưa học lễ phu thê như Nhữ Hinh được, chỉ có thể đáp qua loa cho có lệ: “Vừa thành thân nào có chất nhi cho muội nhanh như vậy.”
“Muội không biết đâu.” Nhữ Hinh nhún vai mang hết trách nhiệm đẩy hết lên đầu Nhữ Tuân: “Là đại ca nói như vậy, muội chỉ truyền đạt lại cho đại tẩu nghe thôi.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nói qua một lát Trưởng Tôn Lăng Vân cũng rời đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại qua đi vài hôm, An thị nghe nói miếu nhỏ ở ngoài thành cầu nhân duyên cầu nhi tử rất linh nghiệm liền mang hai nữ nhi cùng một nhi tức đến đó. Mặc cho ba người kia xin xăm thành tâm cầu khẩn, Nhữ Hinh chỉ đứng bên cây bồ đề to, tựa lưng ở đó nhìn dòng người qua lại mà thôi. Lấy dung mạo của nàng đi cầu đi chính là làm khó bồ tát.
Đang không có gì làm, đột nhiên một trái cầu mây từ trong bụi cỏ cao hơn đầu người gần đó bay ra rồi rớt ở bên chân nàng. Nàng nhìn nhìn rồi cầm lên hỏi: “Cầu này là người nào đánh rơi?” Mắt nàng nhìn xung quanh tìm bóng dáng tiểu hài tử, chơi cầu mây đương nhiên là tiểu hài tử rồi, ai mà như đám ca ca của nàng lớn vậy còn cùng nàng đá cầu.
Chỉ là nơi này cầu nhi tử cầu nhân duyên, làm gì có ai mang hài tử đến đây chứ. Nghĩ vậy nàng nảy nảy trái cầu trong tay chờ chủ nhân đến nhận về. Đúng lúc mắt nàng nhìn đến bụi cỏ cao kia, thấy một cánh tay giơ lên, nàng liền cao giọng hỏi: “Cầu của ngươi sao?”
“Phải!” Một âm thanh bất nam bất nữ vang lên khiến cả người Nhữ Hinh nổi hết da gà khẽ rùng mình. Sao lại có ngời mang âm thanh còn khó nghe hơn cả các thái giám nữa a.
Nàng không nói một lời, dùng sức ném cầu sang đó. Ai biết cầu vừa bay sang lại bay ngược trở về. Nàng đưa tay vén váy lên đá trở lại. Cầu bay sang đó lại bay trở về chỗ nàng, nàng lại tiếp tục đá lại.
Cứ như vậy đá qua đá lại đến nỗi không biết từ lúc nào nàng cùng một tên mang âm thanh bán nam bán nữ chơi đá cầu. Thay vì đứng một mình chờ mẫu thân bọn họ, vậy thì nàng chơi đá cầu với người lạ cũng vui. Nghĩ vậy nàng cũng không hỏi hắn vì sao không nhận cầu nữa.
Bên bụi cỏ, Cẩn Đa chôn cái mặt đỏ bừng của mình xuống đất, bởi cánh tay kia là của hắn, giọng kia cũng là của hắn. Hắn nghe lệnh chủ tử, cố ý bóp mũi bóp cổ họng sửa giọng để đáp lời Nhữ Hinh. Nếu để người khác biết liền cái gì cũng không còn nữa rồi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm khoác tay khép hờ mắt nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Hinh đá cầu đến hăng say. Nhìn nhìn trời cao toán thời thần nhắc nhở: “Điện hạ, cũng nên hồi cung rồi.”
“Đệ muốn chơi cùng nàng thêm một lúc nữa.” Trưởng Tôn Tề Duyệt tuy bệnh lại rất có hăng hái. Tuy chỉ lộ mỗi đôi mắt, mà người hắn giờ đây toàn mồ hôi khiến y phục lẫn vải bọc trên mặt trên tay đều ướt hết nhưng vẫn không chịu hồi cung.
Chịu không nỗi nữa, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm liền nói: “Hoàng đệ, ngươi đến cùng bao nhiêu tuổi rồi? Công sự không quản, kim thể không lo chạy đến đây chỉ để chơi đá cầu mây!” Hắn thực sự không thể nào hiểu nỗi. Cứ mỗi lần hắn vắng mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt liền chạy đi tìm Nhữ Hinh. Mà khi có hắn thì lại bảo không yên tâm nàng không tập trung được tinh thần được.

Nghe được hai từ ‘hoàng đệ’ này, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không có kinh ngạc như trước nữa. Bởi trong thời gian hắn trúng độc, liền tục bị Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mang thân phận ‘hoàng huynh’ ra uy hiếp mình.
“Hoàng huynh xem, có bao giờ nàng chịu chơi cùng đệ như vậy? Đương nhiên được một lần phải chơi thật lâu rồi.” Toàn tâm toàn ý của hắn đều nằm trên trái cầu mây đang đá cùng Nhữ Hinh. Nếu Nhữ Hinh biết người bên này là hắn, nàng nhất định xoay người bỏ đi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ôm trán ngao ngán, “Triết vương bày bẫy rập mọi nơi ngươi có thể đoán trước mà phòng ta cũng không nói, nhưng tâm đề phòng không phải không có, càng không thể ỷ thắng sinh kiêu mà không để ý đến. Lần này thân ngươi trúng kịch độc do bị cấm túc nên mới che giấu được đến hiện nay, ngươi không hảo hảo dưỡng bệnh lại chạy đến đây.”
Thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt không chú tâm nghe mình nói, nhưng hắn vẫn tiếp tục lảm nhảm như tự nói với mình vậy: “Đợi khỏi hẳn mới đi tìm nàng có được không?”
“Không được, đệ nhớ nàng lắm, không đợi được.” Câu này là xuất phát từ đáy lòng. Trước mặt người khác hắn có thể che giấu tâm trạng nhưng trước mặt hoàng huynh hoàng tỷ cùng nàng hắn sẽ không che giấu.
Câu này thành công bôi đen mặt của Trưởng Tôn Vinh Liêm, hắn khí cấp phôi bại nói không ra lời nào. Một đường đường thái tử đương triều sẽ nói ra lời này sao???
Lúc này An thị bước ra mang theo nụ cười đầy vui vẻ đưa cho Nhữ Hinh xem quẻ xăm nàng vừa vì nữ nhi cầu: “Hinh nhi a, mẫu thân vừa xin được xăm thượng thượng cho người đấy. Ngươi mau xem.”
Nhữ Hinh vừa mất tập trung quay qua một cái liền bị trái cầu mây đập vào trán. Nàng tức giận cầm cầu mây mạnh ném trả còn quát dẹp đường: “Không chơi nữa.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt cúi đầu nhìn cầu mây trong tay cười khổ, rõ ràng là nàng mất tập trung nên mới bị cầu mây rơi trúng, giờ lại sinh khí rồi? Nàng của kiếp này chính là đề bài nan giải nhất của hắn.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thấy trò chơi kết thúc, mau chóng thúc giục: “Chơi xong rồi, mau hồi cung thôi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa ngón tay lên miệng ý bảo hắn im lặng: “An di vừa xin được xâm nhân duyên tốt cho nàng, đệ muốn nghe.” Đời này nàng nhất định gả cho hắn, làm thê tử của hắn, hắn muốn biết nhân duyên của nàng cùng hắn có dở dang như trước không nữa.
Nhữ Hinh đến liếc nhìn nửa mắt cũng không buồn liếc, lấy dung mạo của nàng mà xăm nhân duyên thượng thượng đúng là không thể tin được. Trường hợp này có thể giải thích như sau:
Một, thượng thiên không nỡ nhìn thấy mẫu thân buồn bã nên cho một quẻ an ủi.

Hai, lấy nhầm xăm của tứ tỷ hoặc đại tẩu hay người nào đó.
Ba, nhiều người cầu cùng lúc quá nhiều âm thanh hợp lại nên thượng thiên nghe nhầm là mẫu thân tự cầu cho bản thân.
Cũng chỉ có ba cách lý giải đó cho quẻ xăm thượng thượng này.
An thị lại không để ý chuyện này mà liên tục kể Nhữ Hinh nghe: “Không chỉ ngươi mà cả Dao nhi, Vân nhi, Nhiên nhi, Lam Ca cũng rất tốt. Chỉ có mỗi Cách Quận là quẻ đó hết giấy giải nên không biết được. Mà theo mẫu thân thấy cũng là tốt thôi.”
“Ân, tốt là được rồi.” Nhữ Hinh hùa theo một câu rồi nhìn thấy hai gương mặt đỏ bừng của Trưởng Tôn Lăng Vân và Nhữ Dao. Nàng cũng chỉ hy vọng bọn họ sống tốt, đừng như cơn ác mộng kia của nàng.
Mọi người cùng nhau vui vẻ trở về.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn theo chiếc xe ngựa chạy xa dần mới phân phó Cẩn Đa: “Ngươi vào trong hỏi xem xăm của Hinh nhi là quẻ nào, ta cũng muốn biết.”
Trưởng Tôn Vinh Liêm vốn nghĩ lúc này là trở về được rồi, ai ngờ phát sinh thêm chuyện xin xăm nữa. Đường đường là một đại nam nhân, lại đi xin xăm nhân duyên, thử hỏi xem có mất mặt hay không a! Trong lòng tràn đầy phiền muộn, hắn phải sớm nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được.
Cẩn Đa đi không lâu thì quay lại, hai tay cung kính dâng lá xăm trong tay cho chủ tử, “Thuộc hạ đã hỏi qua, người giải xăm nói Nhữ phu nhân xin lá xăm này.”
“Xác định không nhầm?” Trưởng Tôn Tề Duyệt chưa đưa tay tiếp nhận mà hoài nghi hỏi. Bởi lúc nãy An thị nói mọi người đều là xăm thượng thượng nên làm sao biết được có đúng hay không, nhỡ nhầm thì sao.
Cẩn Đa vẫn không thu tay, đáp: “Thuộc hạ đã hỏi rõ, xăm của công chúa cùng Nhữ tứ tiểu thư là tự đưa cho người giải xăm giải, chỉ có phần của Nhữ ngũ tiểu thư là Nhữ phu nhân đích thân đưa cho người giải xăm.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nghe vậy, đầu mày dưới lớp vải đen của Trưởng Tôn Tề Duyệt mới chậm rãi giãn ra, đưa tay tiếp nhận lá xăm mà lòng kích động vô pháp bình tĩnh. Đường nhìn rơi vào trên mảnh giấy giải xăm màu đỏ chữ trên trên tay. Hắn nheo đôi mắt nguy hiểm im lặng nhìn Cẩn Đa nói không nên lời.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chưa từng thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt có thái độ thế này với Cẩn Đa bao giờ. Xăm thượng thượng vì sao lại trưng ra thái độ bất mãn thế này? Thế nên cũng hiếu kỳ nhìn vào trong quẻ xăm.
Nhi hôn nữ giá

Phu đức thê hiền
Chí đồng đạo hợp
Ý hậu tình trường
Phụt một tiếng che miệng nén cười, sau đó nhắc nhở Cẩn Đa rằng: “Xăm này vừa đọc liền biết không phải cầu cho cô nương, bổn vương thấy ngươi lấy nhầm rồi.” Lần đầu hắn biết bản thân cũng sẽ thất thố như vậy, đều do Cẩn Đa hại hết.
Cẩn Đa vội vã chuộc tội sau đó chạy vào bên trong. Hắn cũng là vô tội mà, mấy chuyện xin xăm này hắn đâu có biết, là người xin xăm nói sao liền nghe vậy thôi. Lát sau chạy ra, tay cầm quẻ xăm mới, trình đến trưởng mặt chủ tử nói: “Hồi điện hạ, lúc nãy Nhữ phu nhân có tự cầu cho mình một quẻ nên người giải xâm mới đưa nhầm. Đây mới là xăm của Nhữ ngũ tiểu thư.”
Mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt sau lớp băng vải đen đi không ít, đôi mắt đầy tơ máu kia nhìn chằm chăm quẻ xăm được viết trên giấy đỏ, âm giọng hỏi: “Lần này sẽ không sai?”
“Thuộc hạ lấy đầu mình bảo đảm, tuyệt không sai.” Cẩn Đa đầy đầu mồ hôi, lúc nãy cũng hỏi người giải xăm rất rõ ràng rồi. Tên đó còn thề An thị chỉ xin vài quẻ xăm, hắn đúng đó xem qua một lượt bảo người giải xăm giải hết rồi mới cầm một lá ra cho chủ tử. Bởi Xăm An thị xin ngoại trừ lá đầu tiên thì còn xin cho hai nhi nữ cùng chất nhi, chỉ có mỗi Nhữ Hinh là nữ nhi, nên khi giải tới lá dành cho nữ nhi hắn mới xác định.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm lá xâm lên xem. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng hiếu kỳ liếc vào.
Duyên phù nguyệt lão đương qua nguyệt
Hỷ đối hoa dung ánh tú hoa
Bôi châm thử nhật phi anh vũ
Khúc tấu huân phong dẫn phượng hoàng
Tâm tình của Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức tốt lên không ít. Vậy kiếp này nàng cũng hắn nhất định có kết thúc tốt đẹp rồi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại không nghĩ như vậy. Nhìn thái độ của Nhữ Hinh cùng với mọi người trong triều liền biết hôn sự này nhất định không thành. Thế nên hiện tại hắn nên làm là đề tỉnh Trưởng Tôn Tề Duyệt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi