TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 83: TRÚNG ĐỘC
Tác giả: Luna Huang
Chính Vũ cung cũng thuộc đông cung nhưng là tẩm điện của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nơi này nghe Nhữ Dao nói mọi thứ đều do Trưởng Tôn Tề Duyệt đích thân thiết kế đôn đốc người xây dựng.
Không hiểu sao đứng trước cung môn, nàng có cảm giác rất quen thuộc, nhìn ba đại từ bằng vàng trên cung môn, bỗng chân nàng đứng không vững có chút lảo đảo. Cũng may bám được vào áo của một vệ binh gác cửa, nếu không nhất định là ngã rồi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đi được vài bước chân không thấy có người theo liền quay đầu lại, thấy được sắc mắt của Nhữ Hinh không được tốt hắn vội bước trở về: “Không sao chứ?”
“Suýt chút nữa là hôn đất rồi, theo vương gia là có sao hay không?” Vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại nên lúc này mồm mép của Nhữ Hinh có chút không điều khiển được. Nàng cố đứng vững, rồi thở mạnh ra một hơi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đáp trả không được nên không nói lời nào, hắn đợi nàng đứng vững thân thể lại nói: “Vào thôi.” Vẫn là hệt như lúc nhỏ, không có gì thay đổi ngoại trừ biết che giấu một chút thôi.
Nhữ Hinh mang theo trái tim đeo đá nặng nghìn cần cùng cảm giác vô cùng kỳ lạ bước theo hắn. Nàng dường như sợ thứ gì đó, nên không hề ngẩng đầu, chỉ bước theo sau lưng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
Khi nghe được tiếng đẩy cửa, nàng bước vào đi được vài bước mới bởi vì Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đột nhiên dừng bước mà ngẩng đầu. Cảnh vật bên trong đập vào mắt khiến nàng hoảng hốt, lui về sau một bước, chân đứng không vững ngã ngồi trên đất.
Làm sao lại như vậy? Giấc mộng đêm hôm đó, đây rõ ràng là nơi nàng bị Trưởng Tôn Tề Duyệt bỏ lại, là nơi tiểu nam hài trong mộng ôm lấy nàng gọi nàng là mẫu hậu. Sao lại có thể như vậy được?

Quay đầu nhìn thấy thần sắc trương hoảng của Nhữ Hinh, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mãn nhãn không giải thích được. Nàng lần đầu đến đây, vì sao lại có biểu cảm sợ hãi nơi này? Hắn là đoán được thần sắc này của nàng, nhưng đáng lẽ nó nên xuất hiện lúc nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt, không phải lúc này.
Cả người Nhữ Hinh run rẩy như rơi vào băng tuyền vừa được vớt lên vậy. Hai tay ôm chặt thân thể, đồng tử run rẩy lại vô hồn. Không! Nàng nhất định không để giấc mộng kia trở thành sự thật, không bao giờ!
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm phải gọi đến lần thứ n, Nhữ Hinh mới có phản ứng nhìn hồi hắn. Tim nàng vẫn còn đập nhanh đến mức vô pháp điều khiển, mắt nhìn hắn nhưng lại như không có nhìn vậy.
Phải mất một lúc sau, Nhữ Hinh mới có thể thoát khỏi sợ hãi tự đứng lên trong kinh ngạc của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Nàng mở thanh hỏi hắn: “Thái tử điện hạ nơi nào? Gặp hắn ta phải nói những gì?” Hoàng hậu còn chẳng nói với nàng phải khuyên hắn cái gì cơ mà.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chỉ vào một gian bên trong được ngăn bằng sa liêm bạch sắc mỏng, nói: “Điện hạ ở bên trong, ngươi vào nhìn hắn trước, sau lại ra đây bổn vương nói ngươi biết.”
Tuy là sa liêm mỏng nhưng bên trong không có sáng bằng chỗ nàng đứng, lại thêm thị giác bằng một con mắt căn bản nhìn không thấy bên trong là thứ gì. Chỉ là từ lúc tiến phòng vẫn luôn có một mùi dược liệu khó ngửi quanh quẩn mũi nàng, thế nhưng lúc này nàng mới có tâm tư lưu ý đến mà thôi. Hắn là có mao bệnh thật sao?
Nàng nheo mắt một hồi mới hỏi: “Ngươi không vào cùng ta?”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lắc đầu nói: “Ngươi một mình vào, bổn vương trước ra ngoài đợi ngươi. Người vào đó nhìn hắn rồi ra ngoài cùng bổn vương nói chuyện.” Dứt lời hắn xoay người rời khỏi phòng.

Nhữ Hinh vươn tay vuốt vuốt ngực, chân có chút cẩn thận như tham dò xem bên dưới có cơ quan gì không. Khi đến trước sa liêm nàng vén lên, một mùi dược nồng nặc hơn xông lên mũi khiến nàng đưa tay lên che rồi tiếp tục bước vào trong.
Bên trong là ngọa thất, bên trái là giường cùng bàn trang điểm giá trưng bày giá treo y phục…bên phải là một dãy tủ đựng y phục cực to, đủ biết hắn có bao nhiêu y phục.
Mà trước mặt nàng là một bình phong gỗ, nàng còn chưa bước đến, đã thấy bình phong gỗ đó từ từ di chuyển như là có người điều khiển vậy. Còn chưa hết kinh ngạc rất nhanh thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở bên trong một thùng nước bốc hơi nóng.
Mà lúc này thứ nàng nhìn thấy cực kỳ đáng sợ. Bởi toàn bộ da của hắn hoàn toàn biến thành hắc thanh sắc, tuy chỉ thấy được mặt cùng một chút của hai vai nhưng trên dai thịt đều là như có gì đó dưới da đang bò lúc nhúc vậy. Hắn lại nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt tựa hồ đang thụ cực hình thống khổ, trán lấm tấm mồ hôi, tựa đầu lên một cái gối đặt sát thành thùng, tóc buộc cao không để dính xuống nước kia.
Nếu không phải đây đích thân Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đưa tới, nếu không phải Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chính miệng nói với nàng Trưởng Tôn Tề Duyệt đang ở bên trong, nàng cũng không tin đây là hắn. Trách không được hoàng hậu có vẻ mặt kia.
Nhữ Hinh tròn xoe mắt, đưa tay che miệng thốt không ra lời nào. Lý nào vừa mấy ngày liền nghiêm trọng như vậy? Đến cùng hắn là bị cái gì mà biến thành bộ dạng như vậy? Mà hình như hắn đang ngủ nên không hề biết trong phòng xuất hiện một người lạ là nàng.
Ác tâm đến cực điểm, nàng cũng không muốn tiếp tục lưu lại nhìn nữa, lập tức xoay người rời khỏi nơi này. Đóng cửa lại, nàng lập tức chạy đến chỗ Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đứng cách đó không xa. Miệng khẽ mở hì hục thở dốc như thể vừa rèn luyện thân thể xong vậy.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm làm như thấy không được bộ dáng của nàng chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thế nào?”

“Không có thế nào cả.” Nàng cũng không muốn hỏi đến chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt, thế nên hắn có làm sao thì cũng không liên quan đến nàng.
“Có biết vì sao điện hạ như vậy không?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lựa chọn không nghe được mà hỏi.
“Cũng không liên quan đến ta.” Như hinh cau mày khó chịu, đột nhiên gọi nàng đến chỉ để nàng xem thứ ác tâm này? Mắt nàng nhìn xuống chiếc váy tú vân văn bạch sắc của mình.
“Ai bảo không liên quan?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhếch mép, không đợi nàng trả lời, hắn tiếp tục nói: “Chính vì lần đỡ một đao cho ngươi điện hạ mới trúng độc như vậy. Ngươi còn dám nói không liên quan đến ngươi không?”
Lúc này Nhữ Hinh mạnh ngẩng đầu bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Liêm như muốn xác nhận sự thật vậy. Hắn nói Trưởng Tôn Tề Duyệt trúng độc từ lúc cứu nàng?
“Không thể nào, ngươi gạt ta.” Làm sao có thể được, tính đến đây cũng được mấy tháng rồi còn gì, lý nào vẫn chưa khỏi. Rõ ràng có vài lần nàng gặp hắn, thấy hắn rất bình thường cơ mà.
Ánh mắt khép hờ mang theo khinh bỉ nhìn Nhữ Hinh, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chậm rãi mở miệng giải thích: “Vốn là đã khỏi từ lâu, nhưng bởi vì điện hạ không hảo hảo lưu lại ngâm dược mà liên tục lén đi thăm ngươi. Do liên tục ngắt quãng quá trình điều trị nên mới dẫn đến tình trạng như thế này.”
Dược này là mang về cùng lúc với dược đưa cho Nhữ Nhiên. Hắn vốn bảo để hắn đưa cho Nhữ Nhiên nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt không đồng ý, muốn đích thân đưa. Lại có vài lần viện cớ đi tìm Nhữ Hinh, thêm vài lần nhân lúc hắn không ở len lén đi thăm Nhữ Hinh. Lúc nào trở về bệnh cũng trở nặng.
Lần gần đây nhất bị hoàng thượng hạ khẩu dụ lưu lại Nhữ gia một đêm, vừa trở về liền ngất ngay trước tẩm cung. Cũng may có Cẩn Đa đưa vào nếu không không biết thế nào nữa. Hai ngày trước vừa tỉnh lại liền bảo đi gặp Nhữ Hinh một lúc mới trở về ngâm dược, hắn cản không được, nhưng vừa bước ra dược bồn không bao lâu, y phục còn chưa chỉnh tề bệnh lại tái phát hôn mê đến hiện tại chưa tỉnh.
Vốn tính toán vừa hết lệnh cấm túc thì bệnh cũng khỏi không ngờ quá trình trị liệu liên tục bị đứt đoạn khiến dược vào cơ thể dần dần như bị lờn mà kéo dài lâu hơn. Giờ buộc lòng công bố thái tử ngã bệnh không thể thượng triều, nhưng tấu chương vẫn nộp đúng hạn nên đám thần tử tạm thời không nói được gì.
Đi thăm nàng? Nhữ Hinh dùng lực lắc đầu, hắn đi thăm nàng lúc nào? Sao nàng một chút cũng không phát giác ra? Trách không được đại ca bọn họ điều không ít binh sĩ thủ Vong Địa, miệng thì bảo phòng trộm, thực chất là phòng Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hóa ra ai cũng biết, mỗi nàng không biết.

Nhưng. . . “Ta đến biệt viện gần ba tháng, lúc đó hắn hoàn toàn không thể đến gặp được.” Câu này phủ nhận toàn bộ lời của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thiêu mi, ánh mắt nhìn nàng dường như thêm chút phức tạp: “Đúng, lúc đầu bổn vương cũng cho rằng như vậy.” Thở dài một hơi hắn lại nói: “Chỉ là cứ cách ba ngày thái tử lại đến biệt viện một lần, trong ba ngày đó hắn cố gắng xử lý hết tấu chương để dành thời gian đến gặp ngươi.” Mà cũng phải rất khâm phục, hắn vừa đọc xong tấu chương Trưởng Tôn Tề Duyệt không cần suy nghĩ đã có phương pháp giải quyết đọc lại cho hắn viết rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh bị hách đến nói không nên lời, chỉ biết trân trối mà nhìn Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Hắn đến nàng không biết, Thiêm Hương cũng không phát hiện? Vậy hắn đến vào lúc nào? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy sợ.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại nói: “Bổn vương đã cùng hoàng hậu nương nương nói qua, muốn hắn hảo hảo dưỡng bệnh chỉ có thể triệu ngươi tiến cung thôi.”
Thấy Nhữ Hinh không nói, hắn lại mở miệng hỏi: “Thế nào? Thái tử là vì ngươi mới như thế này, ngươi cũng nên bỏ chút thời gian báo ân đúng không?”
Nhữ Hinh chỉ nhìn hắn mà không đáp. Bảo nàng lưu lại trong cung, lưu lại một nơi mà nàng không thích nhất, nàng làm không được. Nhưng hắn là vì cứu nàng nên mới như vậy.
Rất lâu nàng nói ra một câu cực kỳ vô tình: “Ta lại không bảo hắn cứu ta, cứu rồi lại bắt ta trả ân, vậy lúc đầu đừng cứu.” Nói xong nàng cũng không ngờ bản thân nói ra được câu vô nhân tính này.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm trừng to mắt nhìn nàng như không thể tin được nàng có thể nói ra lời này. Nữ nhân này thực sự không đáng để Trưởng Tôn Tề Duyệt hy sinh nhiều như vậy.
Cả hai trừng nhau ở cách phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt không xa, không ai nói lời nào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi