TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 87: DÒ XÉT
Tác giả: Luna Huang
Chiếc giường này Trưởng Tôn Tề Duyệt từng cùng Nhữ Hinh nằm qua rất lâu rồi, đối với hắn mà nói có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều ý nghĩa, hắn không muốn bỏ. Chỉ là giờ đây nàng không nằm được, cho dù có không muốn bao nhiêu đi nữa, vẫn là không giữ lại.
Mà hắn cũng không có cách nghĩ lưu lại chiếc giường này cho vào khố phòng hay đặt ở một phòng khác. Bởi hắn cho rằng làm như vậy không khác gì để người khác nghĩ bản thân tồn tại ý tưởng nạp thiếp trong đầu.
Nhữ Hinh khép hờ mắt nhìn hắn, câu này hắn liên tục lặp đi lặp lại không ít lần, hôm qua nàng không đáp trả, nhưng hôm nay thì khác: “Điện hạ nói đùa, hôn thư tín vật từ lâu không còn thế nào còn nói đến mấy từ ‘vị hôn thê’ này.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không loạn không hoảng, không nhanh không chậm nhìn nàng nói: “Những thứ đó chỉ là để người ngoài xem, quan trọng hơn hết nàng luôn ở nơi này của ta.” Tay hắn chỉ chỉ vào tâm khẩu của mình.
Chiếc áo mặc tùy tiện nên không thể che hết đi lồng ngực rộng chắc kia, mà lúc này do dược thủy lau chưa khô hết khiến lớp áo mỏng dính sát vào da thịt, để Nhữ Hinh có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết hằn do gân nổi dưới lớp áo. Tròng mắt nàng nhè nhẹ run, nhưng cũng rất nhanh phản hồi: “Quan trọng hơn hết mọi người đều để ý ‘thứ chỉ để người ngoài xem’ trong miệng của điện hạ.”
Ngón tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt hiện giờ to thô hơn bình thường rất nhiều, vẫn là đặt ở tâm khẩu của mình, nhè nhẹ phách lên đó: “Đó chỉ là hình thức, ta sẽ có cách để hình thức kia tiêu thất, quan trọng nhất là nơi này của chúng ta có đối phương hay không. Nàng là người rõ hơn ai hết, đúng không?” Hắn tin nàng hiểu hắn muốn nói cái gì.
Nhữ Hinh chỉ là dùng đôi mắt long lanh trời sinh thiên chân của mình nhìn hắn không đáp. Nhìn thái độ của nàng, lấy thông minh của một thái tử như hắn, đáng lý nên hiểu nàng không tình cảm với hắn mới đúng. Hôm nay lại nói ra câu này với nàng?
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại dùng ánh mắt nhu tình của mình nhìn hồi nàng, khóe môi hiện lên ý cười mỏng. Chỉ là rất nhanh hắn đoán ra được, nàng không hề như hắn nghĩ, nàng căn bản không hiểu hắn nói gì.

Hai mắt nhìn nhau đến khi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mặc một thân bào phục tiến vào dùng thái độ của một vị hoàng huynh hỏi: “Điện hạ vì sao không ngâm trong dược bồn? Có phải hiện tại muốn mang giường đến bên cạnh dược bồn mới chịu an phận không?” Nhữ Hinh cũng đã ở gần trong gang tất rồi, chỉ cần xoay đầu liền nhìn thấy, vậy cũng không thể an phận dưỡng bệnh???
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh vốn đang ôm chăn ngồi một góc, mà Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cách một trướng mạn cũng nhìn không rõ nàng. Thứ hắn nhìn được cũng chỉ có Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi bên giường cùng một góc giường trống ở bên trong mà thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không đáp, chỉ đứng lên hạ trướng mạn xuống liền xoay người trở về ngâm dược bồn. Hắn nói chuyện cùng nàng cũng quên mất sắp giờ mão Trưởng Tôn Vĩnh Liêm sẽ ghé đến lấy tấu chương đi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vẫn chưa phát giác Nhữ Hinh đã tỉnh, nên bước đến bàn được đặt bên cạnh dược bồn, mắt nhìn đống tấu chương đã phê gần một nửa có chút kinh ngạc. Vốn nghĩ Trưởng Tôn Tề Duyệt một mình phê, tay khó cầm được bút, sẽ không phê nhanh như vậy được.
Hắn ôm lấy đống tấu chương đã phê xong nói: “Điện hạ nên chú ý sức khỏe, phụ hoàng mẫu hậu triệu nàng tiến cung cũng chỉ vì chuyện này.”
“Đã biết.” Do gân trên trán lại tiếp tục ba động, phát ra cảm giác đau đau khiến âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút gắng gượng.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn thấy cũng không đành lòng. Cũng may Nhữ Hinh không phải giống những nữ tử khác, nếu không, nhìn thấy sợ rằng sớm hôn mê bất tỉnh chứ không phải lưu lại như bây giờ. “Sau này đừng tùy tiện ra khỏi dược bồn, nếu độc lại phát tác sẽ khéo dài quá trình hồi phục hoặc nguy hiểm hơn là không chữa được nữa.”
“Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở.” Tuy biết rõ nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt lại vẫn cứ vi phạm. Giờ đây bị mắng rất đúng, hắn nào dám nói thêm chút gì, chỉ có thể khách sáo đa tạ mà thôi.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm quy quy củ củ hành qua lễ liền rời khỏi Chính Vũ cung, tiến đến đại điện. Nếu thượng triều mà đến trễ liền không tốt.
Thiêm Hương một lúc mới tiến đến, nàng biết được tiểu thư đã tỉnh, đưa y phục vào trong giường cho nàng ta thay. Sau đó Nhữ Hinh chỉnh tề y phục mới xuống giường rửa mặt rồi ngồi trước bàn trang điểm để Thiêm Hương giúp mình chải tóc.
Y phục của nàng rất đơn giản, không có quá nhiều kiện cũng không có quá phức tạp để mặc, thế nên nàng hoàn toàn có thể tự mặc không cần đến Thiêm Hương trợ giúp. Chỉ vì hiện tại nàng ở trong phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt nên không thể tùy tiện thay y phục ở đây.
Mà từ nhỏ nàng đã không giống với người khác, lúc ngủ nàng không vận trung y, mà là mặc một chiếc váy ngủ bạch sắc bằng gầm giống với hậu phi trong cung. Váy tuy dài nhưng lại không có tay áo, thế nên càng không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy được, nhất làm nam nhân.
Mà nàng làm sao nhớ được lúc bản thân gặp ác mộng, cả đôi tay trắng mịn lộ hết ra ngoài bị Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy còn chạm vào nữa. Lúc đó là do hắn lo lắng cho nàng vì vậy mới không lưu ý mà thôi.
Thiêm Hương vừa chải tóc vừa nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chút nữa chúng ta sẽ đi đâu? Đến thỉnh an hoàng hậu nương nương hay là. . .”
Lời có chưa hết đã thấy Nhữ Hinh giơ tay lên tự vỗ trán, “Ngươi không nói suýt nữa ta cũng quên mất.” Nàng nhìn lại y phục đơn giản của mình thầm thở dài.
Trước khi tiến cung mẫu thân chuẩn bị cho nàng hai loại y phục, một loại thường phục để nàng vận trong phòng hoặc nội trong cung đó, loại thứ hai là lễ phục, để nàng thỉnh an hoàng hậu, dạo hoa viên hoặc có phi tử nào mời đến tẩm cung của bọn họ hoặc có cung yến gì đó mặc mà tham gia.
Hôm qua nhìn đống tấu chương phê mãi vẫn không xong vốn nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội bước chân ra khỏi nơi này cho đến khi Trưởng Tôn Tề Duyệt khỏi bệnh, nào ngờ nàng quên mất việc sáng phải đến thỉnh an hoàng hậu.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nói: “Thôi không cần thay y phục, cứ như vậy đi thỉnh an hoàng di mẫu cũng không sao!” Thân như vậy rồi, còn câu nệ tiểu tiết để làm gì.
Thiêm Hương cũng không có nói gì thêm, tay tiếp tục công việc của mình. Dù sao cách nghĩ của tiểu thư nàng cũng sớm đoán ra được.
Nhữ Hinh nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt một mắt rồi bước ra ngoài. Tối qua vì nàng có lẽ hắn cũng không ngủ ngon giấc, giờ để hắn ngủ một chút, trở về lại phải cùng hắn phê tấu chướng. Xét đi xét lại liền thấy rõ, làm thái tử cũng không sung sướng gì. Vẫn là một tiểu thư vô công rỗi nghề được sủng như nàng mới tốt.
Nàng đến thỉnh an hoàng hậu cùng dùng điểm tâm xong liền rời đi. Hoàng hậu cũng chỉ hỏi nàng về tình hình của Trưởng Tôn Tề Duyệt mà thôi. Sợ là hắn biến thành hình dạng khiến người khác không nỡ nhìn thẳng như vậy nên trách không được hoàng hậu không dám ghé thăm.
Vốn không định trở về Chính Vũ cung sớm như vậy nên nàng cùng Thiêm Hương dạo hoa viên. Vừa lúc hạ triều đụng phải Trưởng Tôn Khởi Hiệp, hắn nhìn thấy nàng liền bước đến chào hỏi. Một màn khách sáo đi qua, hắn nói với nàng: “Nghe nói thái tử điện hạ thân thể không thích hợp, không biết hiện tại đã tốt hơn chưa?”
Bởi mọi người đều biết Trưởng Tôn Tề Duyệt không cho phép thái y chạm đến mình nên bệnh tình của hắn vẫn là một câu hỏi chờ giải đáp. Đây cũng chính là lý do hắn hỏi câu này mà không cần ngượng miệng, bởi ngoại trừ Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cho đến hiện tại hoàng thượng hoàng hậu cũng nhìn không thấy. Đương nhiên hoàng hậu đã từng thấy qua do Trưởng Tôn Khởi Hiệp không biết mà thôi.
Nhữ Hinh vốn nói ‘muốn biết thì tự đi mà thăm hắn’, nhưng nhớ lại lời của phụ mẫu nói trước khi tiến cung, thế nên nàng đổi thành câu khác: “Điện hạ cũng chỉ là chút bệnh nhẹ, vương gia có lòng, thần nữ thay điện hạ tạ qua vương gia.”
Trưởng Tôn Khởi Hiệp nhíu mày quan sát sắc mặt của Nhữ Hinh, lại nhìn không ra nàng đang nói dối. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là tiếp tục dò xét nàng: “Không biết Nhữ ngũ tiểu thư là chính mắt gặp qua điện hạ hay là gián tiếp?” Hắn không tin Nhữ Hinh nhìn thấy lại có thể bình tĩnh như vậy, sợ nàng là bị hai huynh đệ kia lừa gạt đi.
Nhữ Hinh che miệng ưu nhã cười, hồi đáp: “Trong Chính Vũ cung ngoại trừ một trù phòng một khố phòng cùng dục phòng ra thì chỉ còn mỗi một gian tẩm thất, vương gia cho rằng thần nữ đã gặp qua điện hạ hay chưa?” Nàng không tin hắn không biết chuyện nàng ở trong phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Trưởng Tôn Khởi Hiệp có chút kinh hách, nàng không sợ hay là chưa từng gặp? Từ trên nửa gương mặt của Nhữ Hinh hắn lại nhìn không ra cái gì.
Lúc này Trưởng Tôn Vĩnh Liêm từ xa nhìn thấy, sợ Nhữ Hinh lỡ miệng nói ra chút gì, vội vàng bước đến: “Triết vương thật có hứng thú dạo hoa viên, có phải công sự hôm nay quá ít?” Miệng treo nụ cười nhưng nhìn kỹ vẫn thấy có chút hàn khí không thể tiêu tan.

Trưởng Tôn Khởi Hiệp xoay người, cũng nho nhã cười hồi đáp: “Hoàng huynh thật nói chí phải, so với hoàng huynh, đệ đúng là nhàn nhã hơn.”
Nhữ Hinh cảm thấy có gì đó không đúng giữa hai huynh đệ của hắn, nàng nheo mắt hết nhìn người này đến người kia lại vẫn tìm không ra đáp án. Nhưng theo lý thái tử có bệnh, công sự phải cả hai chia đôi, đằng này Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn có công sự, mà tấu chương trên tay tiểu thái giám theo sau Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cùng Trưởng Tôn Kđều là như nhau, và đều ít hơn Trưởng Tôn Tề Duyệt.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Vậy Trưởng Tôn Khởi Hiệp nói vậy liền ám chỉ Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thay Trưởng Tôn Tề Duyệt xử lý công sự sao? Mà hắn còn chưa gặp Trưởng Tôn Tề Duyệt vì sao biết hắn(TTTD) không thể xử lý công sự mà nhờ người giúp đỡ?
Không để bất luận người nào phản ứng Trưởng Tôn Khởi Hiệp tiếp tục nói: “Đệ vẫn là cảm thấy hoàng huynh nên khuyên thái tử điện hạ sớm cho ngự y chẩn bệnh, nếu cứ tiếp tục che giấu nhỡ đến khi chữa không được liền cái gì cũng không phải rồi.”
Dứt lời hắn hướng Nhữ Hinh nói: “Hôm nay tuy công sự có ít nhưng bổn vương lại có hẹn, ngày mai sẽ đến Chính Vũ cung thăm thái tử điện hạ, phiền Nhữ ngũ cô nương giúp chuyển lời.”
Nói xong hắn liền đắc ý phất mạnh tay áo ly khai.
Nhữ Hinh bước đến trước mặt Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhỏ giọng hỏi: “Thái tử trúng độc cùng Triết vương hữu quan?”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn theo phương hướng Trưởng Tôn Khởi Hiệp ly khai vẫn chưa hề thu hồi: “Mau trở về thôi, ở đây không tiện nói.”
Nhữ Hinh lon ton theo sau lưng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm trở lại Chính Vũ cung, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nàng nhớ đến hôm hồi kinh, huynh đệ Trưởng Tôn thị nói chuyện cùng nhau. Lại nhớ đến lần đầu nhìn thấy toàn thân máu của Trưởng Tôn Tề Duyệt ở khu rừng gần biệt viện, đột nhiên nàng mới cảm thấy nơi này vô cùng nguy hiểm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi