TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 89: NỬA ĐÊM LAI PHỎNG
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hách đến hóa tượng ngồi đó trơ mắt nhìn dung mạo của Nhữ Hinh. Hắn ngồi trực diện với nàng, nửa gương mặt khuynh quốc đối lập với nửa gương mặt bị hủy đến thảm hại, hai bên khóe môi kéo lên độ cung bằng nhau để hắn sinh ra cảm giác, một bên là dịu hiền thánh thiện của thiên tiên, một bên lại là tà ác đáng sợ của quỷ dữ.
Nhữ Hinh cực kỳ đắc ý cười, không hề quan tâm đến người đối diện mang biểu tình gì mà phân phó Thiêm Hương búi lại tóc cho mình. Khi nàng nhìn đến gương mặt sửng sốt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, ánh mắt có chút tiếu ý truyền ra hỏi: “Vương gia nào phải lần đầu tiên thấy được, có cần hách đến ba hồn bảy vía đều bay hết không?”
Biết mình thất thố, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đưa tay che miệng ho khan chữa ngượng, gương mặt đỏ bừng cũng xoay đi nơi khác. Nếu không có sự kiện kia, có lẽ nàng sẽ không lâm vào cảnh như ngày hôm nay, mà Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không cần như vậy. Đáng tiếc thời gian không thể quay trở lại, hắn không thể làm được gì.
“Ta có chuyện muốn hỏi vương gia.” Thấy Trưởng Tôn Vĩnh Liêm có ý định rời đi, Nhữ Hinh lên tiếng ngăn lại.
“Nhữ ngũ cô nương cứ hỏi là được.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cố gắng trấn tĩnh bức ra một câu, mắt hắn vẫn không dám nhìn nàng nữa. Không phải vì sợ, mà là vì ngượng ngùng của lúc nãy.
“Độc trên người điện hạ không biết phải mất bao lâu mới thanh trừ hết?” Nhữ Hinh cầm ly trà uống một hơi cạn đáy, nàng cũng không nhìn hắn, tránh hắn lại ngượng.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe thấy là chuyện này, đầu mày túc lại sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Vốn chỉ cần hơn một tháng, nhưng do quá trình trị liệu liên tục bị đứt đoạn, e là. . .”

Nhữ Hinh nghe vậy có chút không tin, mắt nàng nhìn vào trong binh phong gỗ, âm thanh nhàn nhạt nói: “Sắc da sắp khôi phục rồi, chắc là cũng không lâu.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chậm rãi lắc đầu: “Là do bổn vương cố ý cho thêm dược liệu vào vì sợ có người lợi dụng thời cơ làm bậy, như vậy sẽ rất nguy hiểm nhưng không còn biện pháp nào khác. Lại nói, dù là sắc da khôi phục nhưng cũng không phải độc tố đã hoàn toàn thanh trừ.”
“Vậy phải khi nào mới hoàn toàn thanh trừ hết?” Nhữ Hinh thu hồi đường nhìn cau mày hỏi, “Lại làm sao biết được độc tố đã thanh trừ hết.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại lắc đầu đáp: “Dược sư có nói, đến khi dược thủy hoàn toàn trong suốt như nước thường là lúc độc tố mất hết. Còn thời gian, bổn vương cũng không biết.” Nói xong câu này hắn thở dài một hơi. Nhớ lại thái độ của Trưởng Tôn Khởi Hiệp lúc nãy, hắn biết đêm nay lại sẽ không yên.
Nhữ Hinh gật gù ra vẻ đã hiểu, nàng gõ gõ bàn một hồi lại hỏi: “Nếu như là lúc thay dược thủy bước ra khỏi dược bồn vậy có ảnh hưởng gì không?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Quá trình tách khỏi dược bồn không được quá một khắc.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đáp xong lại cận thận dặn dò nàng: “Vì vậy còn thỉnh Nhữ ngũ cô nương tuyệt không nên để điện hạ tùy ý rời khỏi dược bồn.”
“Được.” Nhữ Hinh vui vẻ đáp ứng. Phản chính nàng cũng muốn hắn mau chóng khỏi bệnh, như vậy nàng có thể sớm trở về phủ rồi.

Không biết từ lúc nào ngươi một câu, ta một câu hai người liền trò chuyện đến vui vẻ, thỉnh thoảng phát sinh âm thanh cười khẽ của Nhữ Hinh. Cứ như thể bọn họ đang cùng nhau nói chuyện ngày thường vậy.
Bên trong bình phong, Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉnh giấc, hắn nghe được âm thanh nàng cười cũng vui vẻ không biết bao nhiêu lần. Ngồi thẳng thắt lưng hắn khẽ nói: “Nước. . .”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe được liền hiểu Trưởng Tôn Tề Duyệt làm vậy là cố ý muốn gọi Nhữ Hinh nhưng sợ nàng không đáp ứng mới như thế. Hắn đi đầu bước vào trong, tay còn cầm theo một ly trà nòng.
Nhữ Hinh bị chọc cho mất hứng hậm hực rất lâu mới theo sau mà vào. Không hiểu sao nàng lại thấy bình phong gỗ tự động di động tách sang một bên. Nàng nhìn nó rất lâu không giải thích được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười, tốt bụng giải thích với nàng: “Nàng dẫm phải cơ quan.”
Nhữ Hinh cúi đầu nhìn chân, lúc này mới để ý, bản thân đạp lên một tấm thảm. Di chân sang một bên không thấy được có gì kỳ quái, nàng ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bước đến sau dược bồn xoay bồn cây nhỏ trên giá. Chỉ thấy bình phòng trở về vị trí cũ mà vị trí Nhữ Hinh đặt chân lúc nãy lại có một vậy nhô lên như hạt đậu dưới thảm. Nàng đưa tay ấn xuống, bình phong lại di động, lúc này mới hiểu ra được.
Lại qua đi một lúc Nhữ Hinh đang cậm cụi giúp Trưởng Tôn Tề Duyệt phê tấu chương đột nhiên lại nghe hắn lẩm bẩm thứ gì, mà nàng lại nghe không rõ chữ, thế nên nàng hỏi lại: “Vừa đọc cái gì ta nghe không rõ.”

Nàng nghĩ hắn mệt mỏi nên áp sát tai đến bên miệng hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt hơi quay đầu, chóp mũi của hắn cọ cọ lên gò má nhu mịn của nàng, khí tức nóng hổi từng đợt từng đợt phả lên trên khiến gò má hồng thấu kia , môi mang tiếu ý khẽ bật hơi: “Hinh nhi, ta. . .”
Không kịp nghe hết Nhữ Hinh đứng lên xoay người, cước bộ như chạy phóng ra ngoài. Tim nàng đập mạnh đến nỗi tai nàng dường như có thể nghe được âm thanh, mặt nóng lên không ít. Đáng chết, chẳng phải nàng chán ghét hắn sao, sao đột nhiên lại có phản ứng như thế này.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, tiếu ý trên môi của Trưởng Tôn Tề Duyệt ngày càng sâu, khẽ giọng hỏi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đang mất đi phản ứng ở đối điện: “Hoàng huynh nói xem, có phải rất nhanh thôi nàng sẽ đáp ứng gả cho đệ không?”
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lập tức rũ xuống, để người khác nhìn không thấy tạp niệm bên trong. Hắn không đáp, bởi hắn biết đây không phải là lúc kích động Trưởng Tôn Tề Duyệt. Chuyện thú Nhữ Hinh, đây vốn là không thể nào.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến tối, bên trong tẩm cung chỉ có một ngọn đèn trong đăng lung trên bàn nhỏ bên cạnh dược bồn của Trưởng Tôn Tề Duyệt phát sáng. Khí tức đều đều phát ra chứng tỏ cả hắn cũng Nhữ Hinh đều đã ngủ.
Lúc này từ bên ngoài âm thanh đao kiếm chói tai chạm vào nhau khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt mạnh mở mắt ra. Mắt ưng xuyên qua rèm châu phóng ra ngoài cửa, khóe môi hiện lên tiếu ý lãnh hàn. Quả nhiên muốn xem độc của hắn trúng đến trình độ nào.
Dựa vào ánh nến chập chờn, hắn giơ tay lên xem, lúc này da cũng được tính như đã trở lại như bình thường rồi, chỉ là vẫn còn thiếu chút huyết sắc nữa thôi. Hắn quấn khăn quanh thắt lưng chậm rãi bước ra khỏi dược bồn, bước đến bàn trang điểm.
Tự mình bôi chút ít đồ lên mặt cùng những chỗ da thịt dược thủy trong dược bồn không che được rồi chậm rãi bước lại về dược bồn, nhắm mắt như đang ngủ vậy. Lúc này âm thanh cũng không còn, lại có âm thanh đẩy cửa vang lên.

Trong phòng to lớn, phát sinh tiếng bước chân cực nhỏ, nếu không phải người tập võ nhất định nghe không được. Chỉ thấy không bao lâu, có một hắc y nhân xuất hiện trước dược bồn, ánh phát sáng quan sát một lúc lâu rồi xoay người bước ra ngoài.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Hắc y nhân kia đi không bao lâu, Cẩn Đa tiến đến, quỳ một chân trước dược bồn hồi báo: “Hồi điện hạ, mọi chuyện đã xử lý xong.”
“Mang khăn đến lau cho bổn điện hạ.” Vẫn nhắm mắt nhưng miệng của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại khẽ động. Ý hắn là lau hết mấy thứ hắn vừa bôi ra khỏi người mình.
“Vâng!” Cẩn Đa lãnh lệnh lập tức thi hành.
Trưởng Tôn Tề Duyệt tiện miệng lại mang theo chút ngoạn vị hỏi: “Ngươi nói xem, sau hôm nay lại sẽ có màn kịch đặc sắc gì?”
“Thuộc hạ không biết.” Cẩn Đa như thực trả lời.
Câu trả lời của hắn khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt âm tà cười: “Bổn điện hạ rất mong chờ vở tuồng sắp tới.”
Dứt lời hắn tựa vào gối chậm rãi say giấc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi