TAM THẾ DUYÊN

CHƯƠNG 97: ĐÁNH NGƯỜI
Tác giả: Luna Huang
Chính vì chuyện của Nhữ Thành Sở không được truyền ra ngoài nên hắn hoàn toàn không được xuất phủ, mà hạ nhân trong phủ người nào dám ăn nói linh tinh cũng sẽ bị xử phạt rất nặng. Hắn ở trong phủ đều là ngồi một chỗ, có lẽ là vì ngại người lạ như Liễu Như Điệp nói.
Nhữ Dao dụ dỗ khô cả cổ mới có thể gọi hắn kêu nàng một tiếng ‘tứ cô cô’. Còn Nhữ Hinh hắn thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, mà nàng cũng không có hứng thú dỗ hắn như Nhữ Dao, chỉ nói với Nhữ Tuân rằng: “Không phải muội không giúp huynh trông giữ chất nhi, là hắn không cần muội a!”
Nhữ Tuân bất đắc dĩ xoa xoa đầu Nhữ Hinh an ủi: “Là Sở nhi chưa quen mà thôi, vài bữa nữa hắn bám theo muội lúc đó từ chối không giữ đừng trách ta xử lý muội.”
Lạc Cách Quận bắt chéo chân trên ghế cười rộ lên: “Theo mọi người được biết từ chối trách nhiệm là sở thích của Hinh muội.”
Nhữ Hinh hung hăng trừng mắt Lạc Cách Quận: “Huynh lo sinh hài tử đi kìa, ở đây dè bỉu muội.”
Lạc Cách Quận giơ ngón tay lên lắc lắc, âm thanh nhàn nhã nói: “Bảo Lam Ca mau chóng thành thân thì hơn, không nên thúc giục ta.”
An Lam Ca mỉm cười không nói, chỉ đứng đó xem cuộc vui.
Từ ngày có Nhữ Thành Sở, Nhữ Liệp cũng bớt la cà với đám đồng liêu, càng không đến viện của tứ di nương nữa, bởi với hắn hiện nay mà nói không cần hài tử nữa, cần tôn tử hơn. An thị tuy không thích Liễu Như Điệp nhưng vẫn rất quan tâm yêu thương Nhữ Thành Sở.
Hoàn toàn khác với mọi người, Nhữ Nhiên luôn luôn không tỏ ra thái độ thân thiện với mẫu tử Liễu Như Điệp, cho dù là Nhữ Thành Sở có vô tình gặp mặt hắn, hắn cũng xem như không thấy. Nhữ Tuân thấy được nên luôn bế Nhữ Thành Sở đến gặp hắn nhưng hắn cũng chỉ nhìn qua hai mắt rồi thôi. Ngặt nỗi Nhữ Thành Sở dường như rất thích hắn, cứ thích một mình lẻn đến viện tìm hắn thôi.

Tối hôm nay đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt lại xuất hiện nói với nàng: “Hinh nhi, đêm nay nàng ngồi với ta được không?”
“Điện hạ tìm nhầm người rồi, muốn bồi ban đêm cũng nên tìm thiếp thất hoặc nữ tử thanh lâu mới đúng.” Nhữ Hinh nói xong chuẩn bị xoay người vào phòng lại ngửi được mùi rượu trên người hắn cả người đều cứng đờ. Nàng sợ hắn mượn rượu làm bậy thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở sau lưng nàng, cong thắt lưng để trán của hắn tì lên vai của nàng: “Hôm nay là sinh thần của hoàng tỷ, nàng nói xem tỷ ấy sẽ vui vẻ không?”
Mọi năm đến sinh thần của mình Trưởng Tôn Lăng Vân cũng sẽ tự tay chuẩn bị cho mọi người một lễ vật. Năm nay, cả hoàng cung đều im lặng, mẫu hậu cũng không vui nỗi.
Nhữ Hinh đứng im để hắn tựa, nàng hiểu cảm giác của hắn lúc này. Cứ như lúc nàng nghĩ tam ca sẽ rời khỏi mọi người vậy, thế nên nàng rất đồng cảm với hắn.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Chúng ta qua bên xích đu ngồi đi.” Nàng mỏi chân rồi.
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đáp ứng một tiếng liền bước đến chỗ xích đu ngồi xuống.
Nhữ Hinh chậm rãi ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Không có tin tức của nàng sao?”
“Không dám tra.” Trưởng Tôn Tề Duyệt chỉ phun ra ba chữ. Hắn thực sự không dám điều tra, nếu để hoàng tỷ biết được cả hoàng đệ như hắn cũng không nhận nữa.

Nếu nàng đã chấp nhận rời đi, liền chỉ có nàng tự trở về, đây là tính cách ngoan cố của hoàng tỷ. Có lẽ cũng vì tính cái này, nên lúc bị Nhữ Tuân bắt được mới từ đó đem lòng háo thắng biến thành tình yêu, để rồi đến kết cục hôm nay.
Nhữ Hinh thở dài một hơi, nàng vốn muốn từ miệng hắn moi chút tin tức không ngờ hắn cũng không biết. Khi nàng cúi đầu thở dài, Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa đến trước mắt nàng một tờ giấy màu đỏ, nói: “Đây là xăm nhân duyên tốt hôm đó hoàng tỷ cầu được, đến cùng vẫn là đổ vỡ.” Đây cũng là chuyện khiến hắn đau lòng. Không những chuyện của hoàng tỷ mà cả hôn sự của hắn và nàng sợ cũng dang dở như trước.
Nhữ Hinh đưa tay nhận lấy, mở ra xem: “Là nàng đưa cho ngươi?”
“Không.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu, khí tức mang theo mùi rượu bị gió thổi đến mũi của Nhữ Hinh đầy ái muội thân mật: “Là trước khi rời kinh thành, nàng vứt xuống.”
Hai người ngồi với nhau rất lâu cũng không nói thêm câu nào nữa. Lát sau, thấy Nhữ Hinh có vẻ mệt mỏi, hắn mới nói: “Đa tạ nàng cùng ngồi với ta, ta phải trở về rồi, nàng lưu lại cẩn thận, Lạc Cách Quận cùng Liễu Như Điệp nhất định phải đề phòng.”
Nhữ Hinh vốn muốn mắng người đã thấy hắn đi mất. Vì sao phải đề phòng Lạc Cách Quận, Liễu Như Điệp? Nhân phẩm của hắn so với Trưởng Tôn Tề Duyệt mà nói còn đáng để nàng tin tưởng hơn. Có Liễu Như Điệp nàng cũng không thân cận, đề phòng làm gì cho mệt. Thật mất thời gian của nàng ngồi đây cùng hắn lâu như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thời gian lại nhanh trôi qua, hôm nay mọi người đều náo náo nhiệt nhiệt tổ chức hôn sự cho Nhữ Dao. Bên ngoài tiền thính một mảnh náo nhiệt nhưng Nhữ Hinh lại vô tư thả bộ trong hoa viên rộng không người. Thời khắc này, ngoại trừ nàng cùng mẫu tử Liễu Như Điệp không thể gặp người ra thì không một ai ở trong hậu viện nữa, nếu có cũng toàn tập trung ở viện của Nhữ Dao.
Trong khi đang cúi người ngửi đóa hoa mạt lị thơm ngát, đột nhiên bị âm thanh chói tai của Tiểu Đóa làm mất hứng: “Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi không hay rồi.”
“Ngươi mới không hay, hôm nay tứ tỷ cùng biểu ca thành thân a, bớt nói mấy từ không cát lợi đi.” Nhữ Hinh cau mày mắng một câu nhưng mắt lại rất để ý đến biểu tình trên mặt Tiểu Đóa.

Tiểu nha hoàn này bình thường tuy cũng rất nhanh mồm nhanh miệng nhưng chưa bao giờ có thái độ gấp như vậy. Nghĩ vậy nên nàng dùng ánh mắt soi mói đợi nàng ta nói.
Tiểu Đóa đưa tay vỗ vỗ tâm khẩu đang phập phòng của mình, thở không ra hơi nói: “Tiểu, tiểu thiếu gia đang bị đánh a.”
“Người nào đánh? Đánh ở đâu? Tại sao lại bị đánh?” Nhữ Hinh hỏi nhưng chân là bước đến phương hướng Tiểu Đóa chạy tới.
Tiểu Đóa vừa đi phía sau nàng vừa hổn hển giải thích: “Lúc nãy tứ tiểu thư ở trong phòng ôm phu nhân khóc rất nhiều, phu nhân cho người lui hết ra ngoài, nô tỳ chạy trở về chỗ tiểu thư, vô tình đi ngang viện của tiểu thiếu gia thấy tiểu thiếu gia bị Liễu Như Điệp kia đánh a.”
Nhữ Hinh tức giận, mang nộ khí bước đến viện của lần trước Trưởng Tôn Tề Duyệt ở. Viện đó có chút xa viện của nàng, vì vậy nàng bước rất nhanh.
Ai ngờ vừa đến viện môn đã nghe Liễu Nhữ Điệp mắng người: “Giao cho ngươi có một chút chuyện cũng làm không xong, xem lần này ta có đánh chết ngươi không?” Thoại âm vừa dứt liền nghe được vài âm thanh chan chát đánh vào da thịt, cùng tiếng khóc ô ô của Nhữ Thành Sở.
Nàng ta chắc là không ngờ được sẽ có người bước đến đây thấy được cảnh này, Nhữ Hinh nhỏ giọng bảo Tiểu Đóa, “Gọi đại ca đến đây.”
Tiểu Đóa ứng tiếng lập tức chạy mất dạng.
Nhữ Hinh hùng hổ bước vào trong viện, ngay khi tay của Liễu Nhữ Điệp giơ lên sắp hạ xuống mông của Nhữ Thành Sở, nàng bắt cổ tay nàng ta lại lạnh lùng ném ra nơi khác: “Gan của ngươi cũng to như vậy, cư nhiên dám hành hung chất nhi của ta?” Trách không được tam ca không hoan nghênh như vậy, nguyên lai sớm nhận ra nàng ta có tướng độc phụ.
Liễu Như Điệp thấy không người ở bên cạnh Nhữ Hinh, gan càng to hơn một phần. Dù sao cũng là một thiên kim làm sao khỏe được như nàng, vì thế giơ tay lên muốn tát vào mặt Nhữ Hinh.
Không ngờ tay còn chưa hạ đã bị Nhữ Hinh vững vàng nắm lại, tay còn lại một tát ném lên mặt Liễu Như Điệp khiến nàng ta chao đảo, mắt thấy đầy sao trời. Mà do Nhữ Hinh mang móng giả, móng giả lại hơi cong nên tạo thành vết sướt lên trên mặt nàng ta, máu từ đó mà chảy ra không ít.
Nàng ta ôm mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Nhữ Hinh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Nhưng khí lực của Nhữ Hinh thực sự quá lớn, nàng đánh không lại.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh khom người kéo tay của Nhữ Thành Sở về phía mình khẽ dỗ ngọt: “Đừng khóc, ngũ cô cô mang ngươi đi tìm cha có được không?”
Ai ngờ Nhữ Thành Sở càng khóc lợi hại hơn một phần.
Liễu Như Điệp vốn là đang nghĩ cách hạ Nhữ Hinh nhưng không ngờ lại thấy được bóng của Nhữ Tuân ở xa xa. Nàng vội vàng kéo Nhữ Thành Sở về bên mình nói: “Sở nhi ngoan đừng khóc, chút nữa nói cha làm chủ cho chúng ta.”
Nhữ Hinh càng nghe càng nổi lửa, nàng nằm tay Nhữ Thành Sở kéo lại, quát to: “Có tin ta lại đánh ngươi không?”
Lúc này Nhữ Tuân bước vào, chính mắt thấy Nhữ Hinh giơ tay lên lập tức quát: “Ngũ muội, muội đang làm gì?” Hắn bước thêm vài bước thấy, Nhữ Thành Sở khóc đến thất thanh còn mặt của Liễu Như Điệp toàn máu, vội vàng ôm hài tử vào lòng.
Liễu Như Điệp ôm lấy tay hắn khóc lóc cáo trạng: “Lúc nãy thiếp thấy ngũ muội muốn kéo Sở nhi đi đâu nhưng Sở nhi lại không chịu theo liền hạ ngoan thủ đánh Sở nhi, thiếp đến cản liền đánh cả thiếp.”
Nhữ Hinh thấy Nhữ Tuân nhìn mình cũng chẳng thèm giải thích, chỉ kéo Nhữ Thành Sở ra khỏi người hắn hỏi: “Sở nhi, ngươi nói, lúc nãy là người nào đánh ngươi?”
Nhữ Thành Sở nhào vào lòng Nhữ Tuân khóc ô ô. Liễu Như Điệp ở bên cạnh chỉ vào mặt mình nói: “Chàng làm chủ cho mẫu tử thiếp đi, ngũ tiểu thư khi dễ mẫu tử thiếp thân phận hạ tiện nên mới như vậy. Còn nói thiếp sánh không bằng trưởng công chúa.”
Nhữ Tuân nghe nói ba từ ‘trưởng công chúa’ sắc mặt càng không tốt một phần, khẽ đẩy Nhữ Thành Sở ra khỏi người mình, cố ôn nhu hỏi: “Sở nhi nói cha biết, là ngươi nào đánh ngươi?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mọi người đoán thử NTS sẽ nói người nào?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi