TAM THÊ TỨ THIẾP

Mũi tên gắn lông chim xuyên qua ngực phải Vân Phi, cắm thẳng vào tim tên nam nhân phía sau. Nam nhân hai mắt trợn ngược, đến lúc sắp chết hắn vẫn không thể hiểu được...

...không thể hiểu Vân Phi tại sao lại có thể dễ dàng giao phó tánh mạng cho Ngụy Vô Song...

"Vân Phi, không có việc gì, không có việc gì..." Ngụy Vô Song ôm Vân Phi vào lòng, không dám nhổ mũi tên ra, chỉ biết không ngừng truyền thụ chân khí cho hắn.

"Ngụy...ca...ta biết...biết ngươi có thể...làm...."

"Vân Phi! Vân Phi!"

- ---------

"Tiểu thư! Ngụy thiếu gia tới thăm tiểu thư!"

"Mau mời vào!" Bạch Khiết Ca vội nằm xuống giường ra vẻ yếu đuối.

"Tiểu thư! Vẫn khỏe chứ?" Ngụy Vô Song đứng sau màn cửa hỏi.

"Ngụy đại ca, vào đi!"

"Ngụy mỗ là nam tử, tiến vào khuê phòng tiểu thư chỉ e không tiện."

"Chuyện tới bây giờ, ngươi còn nói như vậy?" Ngữ điệu điềm đạm đáng yêu có chút ai oán.

Ngụy Vô Song nặng nề thở, tiến vào trong một bước. "Tiểu thư, chuyện hôm ấy..."

Bạch Khiết Ca vừa nghe hắn nói một câu, trong lòng đã mừng thầm. Xảy ra chuyện như vậy, Ngụy Vô Song chắc chắn sẽ phải thú nàng làm vợ. Nếu có thể trở thành thê tử của hắn, một thời gian sau nói không chừng còn được làm Võ Lâm Minh Chủ phu nhân. Chuyện xảy ra hôm ấy, Bạch Khiết Ca ở trong lòng Ngụy Vô Song đã không còn trong sạch, cho nên nàng đi trước một bước, giả bộ cắn lưỡi tự sát...

"Chuyện hôm ấy không cần nhắc lại!" Bạch Khiết Ca lau nước mắt nói, "Khiết Ca nguyện ý đi theo Ngụy đại ca..." Khuôn mặt dịu dàng e lệ đẫm nước chắc chắn sẽ làm tất cả nam nhân tiêu tán hồn phách--

- -ngoại trừ Ngụy Vô Song

"Thật không dám giấu diếm, Ngụy mỗ tạm thời chưa muốn có thê tử..."

"Ngươi ý nói cái gì?"

"Chuyện hôm đó ta sẽ không nói ra, Vân Phi lại càng không, cho nên... xem như không xảy ra chuyện gì..."

"Không xảy ra chuyện gì?" Bạch Khiết Ca kéo chăn bước xuống giường đến trước mặt Ngụy Vô Song, "Trong sạch của ta đã bị hủy, ngươi muốn ta xem như không có chuyện gì?"

Trong sạch bị hủy? Hình như nói hơi quá sự thật...

"Chỉ cần tiểu thư không nói, không ai biết."

"Ta sẽ nhờ cha ta làm chủ." Bạch Khiết Ca uy hiếp.

"Ta cũng nói rõ, đừng bảo chúng ta không có gì, cho dù thật sự có cái gì, chỉ cần ta không muốn Bạch thế bá tuyệt không miễn cưỡng ta, ngươi nên biết rõ mới phải!"

"Ngươi!" Đúng vậy, cho dù hôm nay Ngụy Vô Song phóng hỏa đốt Bạch Vân Thành, cha cũng sẽ không trách hắn nửa câu.

"Đến lúc đó sự trong sạch của tiểu thư sẽ thật sự bị hủy, xin tiểu thư nhớ cho!"

"Ngươi, ngươi, ngươi, mau cút đi cho ta!"

Cứ như vậy Ngụy Vô Song bị bình hoa ném đuổi ra ngoài. Loại nữ nhân đanh đá này hắn không cần.

Nói gì thì mọi chuyện cũng giải quyết xong, Kỳ Nhi dạy hắn nói mấy câu cũng thực hữu dụng. Tiểu tổ tông thật là thông minh...

- ---------

"Ngụy đại ca!"

"Ngươi ra ngoài làm gì?" Ngụy Vô Song vội buông mấy thứ trong tay bước đến ôm Vân Phi quay về phòng.

"Ta muốn ra ngoài tắm nắng, cả ngày nằm trong phòng sắp nổi mốc đến nơi..."

"Tắm nắng?" Ngụy Vô Song nhìn nhìn bốn phía hoa viên ngay cả một khối đá để ngồi cũng không có, ngẩng đầu lại nhìn thấy một cây đại thụ râm mát, hai chân nhún một cái nhảy lên thân cây cao, "Chỗ này tắm nắng rất tốt."

"Ngụy đại ca, ta tự mình ngồi được." Hắn cũng đâu phải bị thương ở mông hay lưng?

Ngụy Vô Song lúc trước từng ôm Vân Phi ngồi trên đùi mình, bây giờ đã thành thói quen cứ như vậy mà ôm Vân Phi. "Như vậy không tốt sao?" Ngụy Vô Song ngốc ngếch đơn thuần hỏi một câu.

"Không, không có gì không tốt." Vân Phi tỉnh tỉnh mê mê phát hiện ra cảm tình của hắn đối với Ngụy Vô Song, không phải như đối với huynh trưởng, cũng không phải bằng hữu thâm giao...mà là...

"Ngụy đại ca, tỷ tỷ không tốt sao? Cho nên ngươi cự tuyệt...."

"Không phải nàng không tốt, ta nói rồi bây giờ không phải lúc thành gia lập thất."

"Ngươi đã mười bảy tuổi còn đợi cái gì?"

"Vân Phi cũng đã trưởng thành, nên tìm một nữ nhân."

"Ai nói trưởng thành phải tìm nữ nhân?"

Ngụy Vô Song nghe xong dở khóc dở cười hỏi, "Chẳng lẽ ngươi muốn tìm nam nhân?"

"Đã yêu thì có gì không thể." Hắn nhớ Ngụy thế bá năm đó cũng..."...Ách...Ngụy đại ca...đau..."

"Vân Phi, không thể nói lung tung!" Nghĩ đến Vân Phi cũng như vậy nằm trong lòng tên nam nhân khác, Ngụy Vô Song tự nhiên lại thấy phiền nhiễu, vô ý nắm chặt hai tay...

"Ân, nam nhân hay là nữ nhân mới tốt?" Vân Phi không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, là nói cho Ngụy Vô Song hay nói cho chính mình nghe.

Tắm nắng lâu bắt đầu thấy choáng váng.

- ---------

Ngụy Vô Song cùng tiểu Kỳ Nhi lúc đến cũng như lúc đi, không lưu lại một câu từ biệt.

Vân Phi thực cảm thấy hối hận, hối hận tại sao lại tác hợp cho hắn với tỷ tỷ, dọa hắn không nói không rằng bỏ đi.

- ---------

"Hết thảy trùng hợp đều do ông trời an bài....lần thứ ba nhìn thấy hắn lại là...Lạc..." Vân Phi uống thêm một ngụm rượu.

Nghiêm Thanh Nhẫm lại đoạt chén rượu trong tay hắn, sợ hắn uống say không thể nghe hết chuyện xưa, "Hay là lại sáu bảy năm sau?"

"Đúng, là bảy năm sau, ta đáng lẽ khi đó nên hạ lệnh đóng chặt cửa thành không cho hắn vào..."


- ---------

Vân Phi năm đó mãn hai mươi tuổi, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Bạch Gia Đại Lão là có thể đường hoàng trở thành tân Thành Chủ.

Huỳnh Nam xưa nay đối với Trung Nguyên thiên triều vẫn hay cúi đầu xưng thần, hai nước luôn luôn giao hảo. Đối với Bạch Vân Thành cũng không có ý đồ xâm chiếm, đến khi tân vương của Trung Nguyên chuẩn bị đăng cơ thì bắt đầu rục rịch.

Bắt được thám tử trên người có mang thư hàm, Vân Phi được giao nhiệm vụ xâm nhập vào Huỳnh Nam điều tra thư hàm là thực hay giả. Không ngờ lại bị trúng bẫy, ngoại trừ Vân Phi tất cả thuộc hạ dưới tay đều bỏ mạng tại Huỳnh Nam.

Vân Phi bị thương, không thể gọi là bị thương cũng không phải trúng độc, trên người không có vết thương lại không có dấu hiệu nội thương. Nói là trúng độc cũng không biết độc gì, trừ việc nội lực mất đi rất nhanh, còn lại cũng không có triệu chứng trúng độc. Bạch Hạo Chi một mặt truyền thụ chân khí cho Vân Phi, một mặt sai người đi tìm danh y khắp thiên hạ, chính mắt nhìn thấy Vân Phi càng ngày càng suy nhược cũng đành bó tay.

Đến lúc Ngụy Vô Song tìm đến, Vân Phi đã cực kì suy yếu.

- ---------

"Ngươi nói Vân Phi trúng cổ trùng?" Bạch Hạo Chi không phải không tin Ngụy Vô Song, chẳng qua hắn còn chưa nhìn thấy Vân Phi, không khỏi làm cho người khác nghi ngờ.

"Không sai, thế bá!" Chính là Tiểu Lâm bảo với hắn.

"Làm thế nào cứu trị?"

"Không khó, chỉ cần lấy hết cổ trùng ra là được."

- ---------

Tại sao lại như vậy?

"Thế bá, Vân Phi mê man đã bao lâu?" Nhìn Vân Phi hơi thở yếu ớt, Ngụy Vô Song lại hận mình không thể tới sớm hơn.

"Đã chừng một tháng. Vân Phi...còn có hy vọng không?" Bạch Hạo Chi ôm Uyển Nhi khóc ngất trong tay, cẩn thận hỏi.

"Không cần lo lắng!" Ngụy Vô Song bắt mạch xong đối Bạch Hạo Chi nói, "Cần chút thời gian, từ đây đến sáng mai thỉnh thế bá bất luận kẻ nào cũng không cho bước vào phòng."

Tiểu Lâm nói, nếu Vân Phi hôn mê quá hai mươi ngày, cho dù lấy hết cổ trùng ra ngoài nội lực cũng không thể hồi phục. Bây giờ đã được một tháng...

- ---------

Mở nắp bình ngọc lưu ly, một làn khói xanh bay ra chui vào mũi Vân Phi, nửa nén hương sau khói xanh lại tự thu vào bình. Chỉ trong chốc lát từ miệng từ mũi Vân Phi một đám cổ trùng tanh tưởi từ từ chui ra. Ngụy Vô Song lập tức dùng nước thuốc giết sạch. Sau cùng giúp Vân Phi lau rửa sạch sẽ.

Chỉ còn nội lực...

"Ta giống như sao chổi, từ nhỏ lới lớn toàn liên lụy ngươi." Ngụy Vô Song ôm Vân Phi vào lòng thì thầm, "Mất đi nội công, đối với ngươi sống không bằng chết. Yên tâm! Ngụy đại ca cái khác không có, nội công lại không thiếu."

Nói xong, Ngụy Vô Song nắm lấy tay Vân Phi, cằm tựa vào vai hắn, ôm hắn thật chặt...

Một chấn động mạnh khiến Vân Phi khí huyết cuồn cuộn, nhiệt bốc lên nóng ran, cuối cùng cũng tỉnh lại...

"Ngụy đại ca..." Không cần quay đầu lại nhìn, ấm áp như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi