TAM THÊ TỨ THIẾP

"Ngụy đại ca, Triển đại ca, chào buổi sáng!" A Kiệt tinh thần tràn ngập sảng khoái, bước vào đại sảnh nhìn hai người chào hỏi.

"Chào..." Quần Ngạo đưa mắt nhìn ra hiệu, Ngụy Vô Song liền hiểu ý gật đầu.

"A Kiệt tối hôm qua ngủ ngon không?" Ngụy Vô Song bưng một bát cháo đưa cho A Kiệt.

"Cám ơn Ngụy đại ca, ngủ ngon lắm, có điều bây giờ đầu hơi đau." 

"Say rượu thôi, ăn hết bát cháo sẽ khỏi...Hôm qua uống hơi nhiều..."

"Đúng là uống hơi nhiều." A Kiệt gõ gõ đầu, "Chỉ nhớ cùng các ngươi chạy ra khỏi Mã gia, sau đó xảy ra chuyện gì? Hai người kia là ai?"

Quần Ngạo cùng Ngụy Vô Song nhẹ nhàng thở ra một cái, hắn quả nhiên không nhớ...

"Không có gì. Chỉ là hai tên trộm vặt."  Quần Ngạo nói.

"Ân." A Kiệt cũng không buồn hỏi lại.

- ---------

Ngụy Vô Song được sư phụ phá lệ, cho thời gian hai tháng một mình đi tiêu dao, vừa lúc liền cùng Quần Ngạo A Kiệt lên đường, trải qua những ngày tháng vui vẻ vô lo...

"Triển đại ca, ngươi chắc chắn cái này có thể ăn?"

"Thỏ ăn được thì người cũng ăn được..."

"Ngụy đại ca, cái này ăn được không?" A Kiệt cầm mấy cọng rau dại trong tay đưa cho Ngụy Vô Song.

"Ân, có thể ăn được."

"Biết rồi." A Kiệt lúc này mới chịu cho hết mấy cọng rau dại vào nồi.

Quần Ngạo giận dỗi nói, "Gì chứ? Ta nói ngươi không chịu tin?"

"Cẩn thận vẫn hơn."

"Xú tiểu tử!" Quần Ngạo cầm một cây củi hướng A Kiệt đâm tới. A Kiệt từ tốn đứng lên, bẻ một nhánh cây cùng Quần Ngạo so chiêu. 

Ngụy Vô Song ngồi một bên vừa nướng thỏ vừa thưởng thức hai người thi triển kiếm pháp. Tình cảm huynh đệ thân thiết như vậy hắn chưa bao giờ trải qua, trong lòng bất chợt có một cảm giác ấm áp len lỏi.

"Đừng đùa nữa, mau đến ăn!"

Hai người đang đùa giỡn ầm ĩ lập tức dừng lại hỏa tốc chạy đến.

"Ta là huynh trưởng ngươi lại tranh với ta, trả đây!" Quần Ngạo oán giận nói.

"Ai bảo Ngụy đại ca nấu ngon như vậy."

Ngụy Vô Song ngồi một bên nhìn bọn họ giành giật. Hắn thích ăn dã nấm, cũng may không ai cùng hắn tranh ăn.

- ---------

"Cứu mạng ---cứu mạng ---!" Tiếng nữ nhân kêu cứu cách đó không xa, vang tới tai ba người đang ngồi ăn.

"Tiểu mỹ nhân cứ kêu đi, càng kêu ta càng thích." Ba tên nam nhân diện mạo xấu xa cùng nhau xé áo cô gái, yếm đỏ hạ xuống lộ ra da thịt trắng như tuyết.

"Không, không, cứu mạng!" Tiếng thét chói tai làm ba nam nhân càng thêm hưng phấn.

"Bại hoại!" Ba nam nhân vừa vặn bị Ngụy Vô Song, Quần Ngạo cùng A Kiệt mỗi người một tên dẫm ngã dưới chân.

"Đám tạp chủng dám làm phiền lão tử..."

A Kiệt một cước đạp lên miệng tên nam nhân, tay cầm một con thỏ giơ lên cao, "Quấy rầy lão tử dùng bữa, đáng chết!" Chân đạp mạnh một chút, liền nghe thấy tiếng răng gãy.

"A Kiệt, ở đâu học được mấy câu thô ngôn xấu xa như vậy?" Quần Ngạo giận dữ liếc A Kiệt một cái.

"Ô ô ô...." Trong bụi cây vang lên tiếng khóc.

Một cô nương tuyệt sắc áo quần rách nát, cả bộ ngực trắng trẻo cơ hồ đều lộ ra ngoài, hai chân thon dài mở rộng nằm trong bụi hoa, khi ẩn khi hiện, thiếu niên thanh xuân nhìn thấy không khỏi ngây người.

May mắn Ngụy Vô Song rất nhanh cởi áo khoát phủ lên người cô gái, "Cô nương...thực xin lỗi...chúng ta không cố ý mạo phạm..."

Cô gái nhìn thấy Ngụy Vô Song, đột nhiên nhào vào lòng hắn khóc to, hương thơm phảng phất càng làm cho hắn tinh thần nhộn nhạo.

- ---------

Cả bọn quyết định đưa cô gái tên gọi Nguyệt Nga về nhà. Ba tên tiểu tử ngốc kinh nghiệm giang hồ chưa sâu, không phát hiện được điểm quái dị, ở nơi thâm sơn cùng cốc làm sao lại có cô gái dung mạo tuyệt mĩ như vậy.

Đi mấy ngày cuối cùng cũng tới.

"Tới rồi! Phía trước chính là nhà của ta!" Nguyệt Nga chỉ vào một tòa nhà lớn ở cạnh vách núi, "Cũng đã sắp tối, ba vị thiếu hiệp thỉnh đến nhà ta ở tạm để cha mẹ ta đáp tạ các vị."

"Đáp tạ thì không cần, có điều chúng ta cũng phải làm phiền quý phủ một phen!" Quần Ngạo ngẩng đầu nhìn trời, quả thật không còn sớm, đi đường đã mấy ngày cũng nên tìm chỗ nghỉ ngơi.

Ngụy Vô Song nhìn xuống tòa nhà, rộng lớn không thua kém Vương Phủ của hắn, chỉ là không hiểu tại sao lại nằm ở nơi vắng vẻ không người thế này.

"Ngụy đại ca, đi thôi!"

"Ân."

- ---------

Đến gần tòa nhà thì thấy trước cửa có hai tấm đá rất lớn khắc hình nổi, không giống sư tử cũng không giống ngựa, trông rất quái dị buồn cười, A Kiệt nhịn không được vừa định thân thủ chạm vào liền bị Ngụy Vô Song lôi đi.

"Chủ nhân ở đây cũng rất chu đáo, ở đại môn cũng đốt huân hương." Quần Ngạo ngửi thấy liền mạnh hắt xì một cái.

Thủ vệ canh cửa nhìn thấy Nguyệt Nga lập tức cúi đầu hành lễ, "Chủ nhân!"

Chủ nhân? Bình thường không phải nên gọi [tiểu thư] hay sao? Những người này vì sao nhìn thấy Nguyệt Nga liền sợ hãi như vậy? Cho dù nàng thật sự là một chủ nhân rất hà khắc, cũng không cần sợ tới mức run rẩy cả người đi. 

Ở đây chỗ nào cũng có điểm kì quặc, Ngụy Vô Song không khỏi tâm sinh phòng bị.

"Ba vị thiếu hiệp mời ngồi, Nguyệt Nga đi thỉnh cha mẹ." Nói xong, Nguyệt Nga rời khỏi đại sảnh, thuận tiện sai người thượng trà.

"Cha mẹ nàng thật là vô tình, nữ nhi mất tích cũng không sốt ruột đi tìm." Quần Ngạo cũng nhận thấy mọi chuyện hình như không bình thường.

A Kiệt nhún nhún vai, "Mỗi nhà mỗi cảnh." Có thể Nguyệt Nga cô nương ở nhà thân phận hèn mọn cho nên...

"A Kiệt chậm đã!"

A Kiệt vừa định uống một ngụm trà đã bị Ngụy Vô Song ngăn lại.

"Làm sao vậy?"

"Trà...trà nóng lắm, uống chén ta đi, ta thổi nguội rồi!" Chén của hắn không có vấn đề.

"Không cần..." A Kiệt khuôn mặt tuấn tú tự nhiên đỏ ửng, được người ta quan tâm như vậy hắn lại cảm thấy rất xấu hổ.

Ngụy Vô Song ko nói nhiều, thẳng tới đoạt lấy chén trà của A Kiệt.

"Ngụy huynh có vẻ rất lo lắng cho hắn!" Quần Ngạo cười trêu.

"Nói quá lời, chỉ là chén trà thôi mà." Ngụy Vô Song cầm tách trà của A Kiệt đưa lên mũi ngửi ngửi, thấy không có vấn đề liền đưa cho Quần Ngạo, "Uống đi! Cái này ta cũng thổi nguội rồi."

"Ta...ta cũng không cần..."

"Uống đi!" Ngụy Vô Song vừa cười vừa đoạt chén trà trong tay Quần Ngạo, kiên quyết mang trà của mình bắt hắn uống.

"Ha ha ha, vị thiếu hiệp này quả nhiên cẩn thận." Sau một tràng cười chói tai, hai người áo đen xuất hiện ngay trước mắt.

Một nam nhân cao lớn mạnh mẽ, một nữ nhân...

"Nguyệt Nga cô nương?"

"Chính là Nguyệt Nga."

"Ngươi..."

Âm thanh nữ nhi vốn ngọt ngào dễ nghe lại trở thành đanh sắc như vậy.

"Hai vị rốt cuộc là người phương nào? Mời chúng ta đến đây có việc gì?" Quần Ngạo lạnh lùng hỏi.

"Triển đại ca, ngươi nói..." A Kiệt lúc này mới hiểu đã bị trúng kế.

"Ha ha ha ha....không cần kinh hoảng." Nam nhân to lớn mở miệng nói, đúng là tiếng cười chói tai lúc nãy, "Chúng ta chẳng qua muốn mượn của ba vị thiếu hiệp vài thứ." 

"Chỉ sợ làm cho các hạ thất vọng rồi." Ngụy Vô Song từ trên lưng gỡ xuống một món đồ bọc bằng vải bố, tháo vải lấy ra một thanh kiếm tinh xảo chỉ vào mặt nam nhân, "Ma Vực Song Sát, Xích Lang, Nguyệt Cơ." Chỉ cần nhìn qua dáng vẻ, Ngụy Vô Song đã đoán ra thân phận bọn chúng.

"Không nghĩ một tên tiểu tử ở Trung Nguyên cũng biết đến tục danh của ta, ha hả." Nguyệt Cơ nở nụ cười tuyệt mĩ đến nỗi ngay cả Hằng Nga cũng phải ghen tị, "Nếu đã nghe danh chúng ta, hẳn là biết chúng ta cần thứ gì."

"Biết, nội lực cùng với..." Gặp Quần Ngạo A Kiệt cùng hướng mắt nhìn, Ngụy Vô Song thật sự không biết nói thế nào.

"Cùng với thân thể đồng nam của các ngươi." Nguyệt Cơ chớp mắt một cái di chuyển đến trước mặt Quần Ngạo, nhanh đến mức không nhìn thấy thân ảnh.

"Nhìn xem dáng vẻ này, thân thể này..." Ngón tay ngọc lần lượt lướt qua hai má Quần Ngạo, đi xuống cổ rồi cuối cùng thâm nhập vạt áo vuốt ve lồng ngực.

Quần Ngạo muốn kháng cự liền phát hiện trong người không có khí lực, vận khởi nội công ngực lại đau như bị kim châm.

"Đừng uổng phí công sức, nội lực của các ngươi toàn bộ đều đã mất hết!"

Từ lúc bọn chúng vừa đến Ngụy Vô Song đã phát hiện nội lực của mình như bị ép lại, chính là..."Các ngươi như thế nào làm được? Trong trà không có độc." Cho dù có, hắn vẫn chưa uống.

"Trong trà không có độc, cũng không có vật nào có độc, chẳng qua lúc bước vào cổng lớn các ngươi đã ngửi được mùi huân hương." Nói xong Nguyệt Cơ phẩy phẩy tay áo, "Cùng với mùi thơm trên cơ thể ta hợp lại chính là Nhuyễn Cân Tán. Hơi phiền một chút, ai bảo các ngươi mấy ngày bị mỹ nhân như ta dụ dỗ cũng không chịu mắc câu." Vốn chỉ cần miệng lưỡi chạm được vào cơ thể ba người, bọn hắn sẽ lập tức ngất đi.

"Dụ dỗ? Dụ dỗ cái gì?" A Kiệt hung hăng nói, "Nếu không phải kiếm cớ nằm đè lên người bọn ta, thì lại giả vờ uống nước làm ướt y phục..."

"Ha hả...vị thiếu hiệp này rất ý tứ." Xích Lang chạm tay lên mặt A Kiệt.

"Tên bất nam bất nữ này, cút ngay cho ta!"

"Bất nam bất nữ?" Nếu lúc trước có người dám nói như vậy, Xích Lang nhất định một chưởng bóp nát đầu, "Cho ngươi trên giường tìm hiểu lão tử là nam hay là nữ, ha ha ha...." 

Ngụy Vô Song sắc mặt trắng bệch, kiếm đã lấy ra lại cầm không được.

Sư phụ từng nói, Ma Vực Song Sát thường hấp thụ công lực đồng nam để tu luyện ma công...chà đạp hành hạ cho đến chết sau đó hút hết nội lực...Ba người bọn họ công lực lại thâm hậu, chính xác là thứ tốt nhất để bọn chúng tu luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi