TAM THÊ TỨ THIẾP

"Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi..." Người mà hắn từng cho rằng còn thân hơn cha ruột, lại chọn cách đứng về phía vị sư huynh kia, để giết cả gia môn của hắn.

"Lộng Triều Nhân nói, mấy năm nay ngươi sống rất an nhàn. Nhưng Song nhi dù sao cũng là Song nhi, có thể nghĩ ra cách như vậy để mời ta xuất hiện, ta từng nói Song nhi là cao thâm nhất!" Người nam nhân thấp hơn nhìn về phía người cao hơn, tựa hồ như đang khoe mẽ.

"Thỉnh ngài giao Lộng Triều Nhân cho ta!" Tần Chính lạnh lùng nói.

"Mang đi đi! Lúc trước để hắn ở Song Long Đường là thay ta theo dõi ngươi, bây giờ không cần dùng nữa!" Đệ Ngũ Vũ tùy tiện nói, cuộc đời này chỉ có mấy người đáng để hắn bận tâm, những kẻ còn lại chỉ là vặt vãnh. Hắn dạy ra một tên đồ đệ cũng bị ảnh hưởng tính tình như thế này. "Ai, vốn định giải quyết từng người, vừa muốn mang Lão Lục ra thử đao thì ngươi lại..."

"Là Song nhi lỗi, làm sư phụ mất hứng!"



"Mất hứng thật rồi!" 

Đôi mắt Tần Chính vừa đau xót vừa tàn nhẫn, dường như mang theo một chút tiếu ý, "Bọn họ đều là bảo bối của ta, không thể để cho sư phụ mang ra chơi đùa, chi bằng để Song nhi đích thân phụng bồi!"

Đệ Ngũ Vũ nở nụ cười, "Chuyện về "Tổng đà chủ" là thế nào? Tình nhân mới của ngươi à?"

Thất vị chủ tử vốn đang ruột nóng như lửa, vừa nghe hắn hỏi lập tức chăm chú nghe ngóng.

"Đừng nghe người khác nói lung tung!" Tần Chính hướng bảy vị phu nhân xấu hổ cười cười, "Tại vì một năm nay cứ thấy các thương truyền tranh giành địa bàn, ngài cũng biết Song nhi thích lo chuyện bao đồng..."

"Không đúng! Ngươi luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, trừ phi là có lợi ích. Chẳng lẽ tên Tổng đà chủ kia dung mạo tuấn tú hơn cả bảy bảo bối nhà ngươi?" Đệ Ngũ Vũ vừa nói xong tất cả mọi người đều phải lắng tai nghe, tìm được người tuấn mỹ hơn cả bảy vị chủ tử không phải là dễ dàng.

"Ai nói! Làm sao bằng..."

"Quả đúng như vậy!" Đệ Ngũ Vũ gật đầu.

"Ngươi... ngươi ngậm máu phun người!" Từ trước đến giờ Tần Chính đều không đấu lại người này, lần nào cũng bị hắn trêu chọc đến tức nghẹn cả cổ.

"Nháo đủ chưa?" Người nam nhân cao hơn gầm nhẹ một tiếng, không thể tiếp tục đứng nhìn hai người kia đùa giỡn. Đệ Ngũ Vũ hướng về phía hắn phất tay, "Câu hỏi cuối cùng, ngươi từ đâu biết được hành tung của ta?"

"Nếu như cả sư thúc cũng không tìm được ngài, chỉ có thể nói ngài đã thật sự mai danh ẩn tích!"

Cả "Địa Thần Thông" Liễu Dịch Viễn cũng không tìm được, cho dù mang cả giang hồ đào lên ba thước cũng như không. Duy Nhất ở trong triều đình cũng không dò được một chút tin tức, có thể làm được đến mức này duy chỉ có một người, chính là đương kim thiên tử. Cây búa của Lộng Triều Nhân cũng xuất xứ từ kho vũ khí chuyên biệt của bộ binh, hương phấn trên người Minh Vi cũng là loại hương được sử dụng trong hoàng cung.

"Ở trong cung có vui vẻ không, sư phụ?"

"Vui! Sống một ngày bằng một năm!" Đệ Ngũ Vũ đột nhiên tháo nón ném ra xa, "Cái thứ tối tăm này thật là khó chịu!" Mọi người đều đứng dậy nhìn xem sư phụ của Minh Chủ là thần thánh phương nào, chỉ thấy một khuôn mặt bình thường, màu da ám vàng, nhưng chiếc cổ thì trắng nõn, thoạt nhìn rất kì quái.

"Sư phụ có biết hôm nay là sinh thần của đồ nhi?" Đương nhiên biết, bằng không kế hoạch xao sơn chấn hổ của hắn sẽ không có tác dụng.

"Ân. Vi sư thích đến giúp vui không được sao?"

"Ân. Cũng giống như đồ nhi thích lo chuyện bao đồng!"

Một người không thích chạy đến giúp vui, một kẻ không thích lo chuyện bao đồng. Hai ánh mắt gặp nhau, nhìn nhau như người xa lạ, lạnh lùng nhàn nhạt.

"Song nhi rất thông minh, so với tên hoàng tử ngu xuẩn kia mạnh hơn gấp trăm lần!"

"Sư phụ quá khen!"

"Ngươi thông minh như thế hẳn là hiểu được, vi sư không chỉ... mà còn đến để chúc thọ." Đệ Ngũ Vũ nhìn mọi người chung quanh, cười nói, "Vừa khéo, đều là hậu bối đồng môn của bọn họ!" Lời nói nhỏ nhẹ chỉ có Tần Chính cùng bảy vị phu nhân nghe thấy.

"Thực sự là khéo, vừa lúc có thể tiễn bọn họ đi gặp sư phụ sư huynh!" Tần Chính cũng nhỏ giọng nói.

"Ngươi làm được sao?"

"Sư phụ không cần lo lắng, chỉ cần "oanh" một tiếng, võ công cao thấp gì cũng phải thịt nát xương tan!"

"Song nhi không được lạm sát người vô tội, nếu không sư phụ sẽ phải quân pháp bất vị thân, vì võ lâm trừ hại, Ngụy... Vô..."

"Sư phụ!" Vân Phi hô to áp đảo cả tiếng nói của Đệ Ngũ Vũ. Bảy vị chủ tử đều sợ đến tâm lạnh chân run, Đệ Ngũ Vũ chọn ngày hôm nay để xuất hiện, là muốn trước mặt đông đảo quần hùng nói ra chuyện của bốn... năm năm trước... chuyện Ngụy Vô Song hại chết cao thủ của các đại môn phái, chuyện Tần Chính chính là Ngụy Vô Song.

"Lão gia ngươi định làm gì? "Oanh" một tiếng nghĩa là gì?" Sĩ Thần kéo Tần Chính hỏi.

"Chuyện lúc trước ngươi có thể giấu giếm, chuyện hôm nay tất nhiên ngươi cũng làm được!" Khải Tinh Di cũng gỡ nón ném đi.

"Tên lão thất phu này! Nếu không phải tại ngươi Lão gia sẽ không..." A Kiệt tung ra một chưởng, Khải Tinh Di tránh được, vừa định tung thêm một chưởng thì bị Kỳ Nhi ngăn lại.

"Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?"

Khải Tinh Di ánh mắt lộ vẻ thâm độc, lấy từ bên hông ra một thứ binh khí quỷ dị, cười lạnh nói "Nếu ngươi chịu được hình phạt pháo lạc xoát cốt, lão phu có thể cho bọn chúng tất cả toàn thây!" 

"Kỳ Nhi đừng nói nhiều với hắn!" Tần Chính kéo Kỳ Nhi ra phía sau, "Hắn nếu không phải đã hết hy vọng sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy!"

"Sư huynh khoan đã!" Đệ Ngũ Vũ đi đến trước mặt Tần Chính, đưa tay vuốt lên vạt áo của hắn, "Song nhi, vi sư có thể giữ kín thân phận cho ngươi, thế nhưng thê thiếp của ngươi, có giữ được mạng hay không phải xem vận mệnh của bọn hắn thế nào, các ngươi nói có phải hay không?"

"Phải, sư phụ!" Bảy người kiên định gật đầu.

"Ta không cho..."

Kỳ Nhi nhanh chóng điểm bế huyệt đạo của Tần Chính khiến hắn không thể động đậy. Hôm nay dù cho giết hết những người ở đây cũng không thể che giấu dễ dàng như lúc trước. Thân phận "Ngụy Vô Song" nếu để người khác biết được bọn họ sẽ không có chỗ nào để đặt chân, Đệ Ngũ Vũ đã từ bi cho bọn họ một cơ hội, bất luận là thế nào bọn họ cũng chỉ có thể đáp ứng.

"Vũ ngươi muốn làm cái gì?" Khải Tinh Di cũng không muốn để cho kẻ thù có cơ hội sống khá giả.

Đệ Ngũ Vũ quay đầu lại cười, khuôn mặt dịu dàng, có thể tưởng tượng ra dung mạo tuyệt thế giấu bên dưới lớp da kia. "Sư huynh chỉ đơn giản là muốn tính mệnh của bọn họ, một năm nay hao tốn tâm tư ta đã chán rồi, nhanh chóng một đao kết liễu tất cả không phải tốt sao? Sư huynh không phải cũng muốn chính tay mình đâm chết...cừu nhân à?"

Cả cuộc đời, đã từng chỉ có nụ cười này, khuôn mặt này mới khiến cho hắn tâm thần tan hợp, mà nay Khải Tinh Di đang bị thù hằn làm cho mông muội, nhìn không hiểu nụ cười dịu dàng ấy có ý nghĩa thế nào...

"Theo ta đi!" Đệ Ngũ Vũ vác Tần Chính lên vai mang đi, chỉ thấy một cơn gió thổi qua, hai người đã không thấy hình bóng.

"Đi!" Kỳ Nhi nắm lấy cánh tay của Tiểu Lâm, dưới chân bắt đầu vận khinh công, những người còn lại cũng đuổi theo, kể cả Khải Tinh Di cùng Sở Ngự Cửu.

"Các vị chớ kinh hoảng..." Lúc này Tiểu Bính Tử mới bước vào nội đường, theo sau là bảy nàng nha đầu.

- ---------

Tần Chính bị Đệ Ngũ Vũ vác ra khỏi phủ, trên đường bị xóc nảy, trong bụng có gì đều nôn ra hết cả.

"Khinh công của vi sư không tệ đi chứ hả?"

"Ách... không..."

Khinh công của Đệ Ngũ Vũ thuộc loại thâm hậu nhất, lúc trước có một người cố sống cố chết đuổi theo hắn, hại hắn lần nào cũng phải cố sống cố chết chạy trốn, nhờ vậy khinh công cũng càng ngày càng cao.

"Sư thúc tìm ngươi...ngô..." Tần Chính chưa nói hết câu đã bị ném xuống đất.

"Ở đây đi!" 

Tần Phủ tọa lạc ở chân núi ngoại ô của Tần Quận, phía sau phủ là một dãy núi xanh trùng trùng. Hằng ngày ngoại trừ hạ nhân của Tần Phủ lên núi đốn củi, người ngoài không ai được tiến nhập. Ở bên trong núi có rất nhiều hoa thơm chim muông, suối nước róc rách, lúc trước cũng có hổ báo thú dữ, nhưng sau này bị Vân Phi săn bắt gần hết, thú dữ đành phải ngậm ngùi trốn khỏi núi để sang nơi khác sinh sống.

"Nhanh vậy?"

Những người theo phía sau hầu như cùng lúc đáp xuống đất, chim muông trong rừng bị cả kinh bay ra, đột nhiên một hòn đá phóng trúng con chim bay cao nhất, chim rơi xuống đất đã không còn hình dạng.

"Phu thê bản vi đồng lâm điểu, đại nạn lai thì lao yến phi." Đệ Ngũ Vũ phủi tay nâng Tần Chính dậy, "Song nhi, ta thả một mình ngươi đi, ngươi có đi không?" 

Tần Chính cật lực nhúc nhích thân thể, hỏi, "Đi? Xin sư phụ cho ta biết, chỉ có một mình ta thì phải đi đâu?" 

"Ngươi có biết, từ lúc trước... ta đã rất ghét nhìn ngươi như thế này!" Một tiếng hô đầy uy lực khiến mọi người đều rùng mình, A Kiệt vội vàng truyền chân khí cho Tiểu Lâm, giúp hắn áp chế huyết khí đang dâng lên. Ánh mắt của Đệ Ngũ Vũ đảo qua bảy người, "Đối với mỗi người bọn họ ngươi đều bày ra hình dáng nhất mực thâm tình như vậy, làm cho ta rất buồn nôn! Một lòng có thể nào yêu hết bảy người, ngươi làm sao để phân chia?" Phân cho hai người đã là không nên, làm sao phân cho bảy người.

"Ta biết... Cho nên ta muốn kiếp sau... chỉ gặp một người là tốt rồi, lòng ta cũng sẽ chỉ có một người... Thế nhưng kiếp này cho dù là một người, ta không thể ly cũng không thể thiếu..."

"Ha ha ha, một người không thể ly cũng không thể thiếu..." Đệ Ngũ Vũ ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt bởi vì dịch dung nên có rất nhiều nếp nhăn, "Ta muốn nhìn xem thế nào là không thể thiếu!" Nói xong, cổ tay xoay tròn nhắm vào ngực Tần Chính tung một chưởng, Tần Chính bay xa hơn một trượng, bị thân cây ngăn lại rơi xuống đất.

"Lão gia!" 

Khải Tinh DI ngăn cản bảy người, Sở Ngự Cửu đi đến rút kiếm đặt trên cổ Tần Chính.

"Trong các ngươi nếu ai nguyện ý chịu đủ ba chưởng của ta, ta lập tức rút lui không nhúng tay vào chuyện của các ngươi với sư huynh!"

"Vũ!"

Đệ Ngũ Vũ đối Khải Tinh Di cười cười, nói tiếp, "Nếu không như vậy ta làm sao bảo vệ được tính mạng của Song nhi. Ta không bức kẻ nào, đồng ý hay không đều do các ngươi quyết định. Thế nào? Ai đồng ý? Hay cứ để Song nhi chọn lựa?"

"Không được! Không ai được đáp ứng!" Tần Chính la to, không thèm để tâm đến lưỡi kiếm đang kề trên cổ.

"Ngài nói thật không?" Quần Ngạo hai mắt nhíu lại, bàn tay buông thõng hơi rung động. Những người khác cũng toàn thân căng thẳng.

Duy Nhất kéo Tiểu Lâm sang một bên, Tiểu Lâm kinh ngạc nhìn hắn. "Ha hả, tên quỷ thích khóc này ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi!" Duy Nhất nói.

"Nếu ai dám đáp ứng... sẽ không còn là phu nhân của ta, chúng ta sẽ không còn nửa điểm liên quan!" Đừng trách hắn tuyệt tình, thiên hạ này không có ai chịu đủ ba chưởng của sư phụ mà vẫn còn giữ được mạng.

Đệ Ngũ Vũ trả lời, "Ta đã nói tuyệt đối là thật!"

Đã được bảo chứng, Kỳ Nhi, Quần Ngạo, Vân Phi, Sĩ Thần, A Kiệt nắm chặt binh khí, mắt lạnh nhìn nhau, bắt đầu vận khởi công lực.

"Đừng có không biết lượng sức!" Kỳ Nhi cả giận nói.

"Làm sao biết ta sẽ đánh không lại ngươi?" Đôi mắt Quần Ngạo bắt đầu lóe lên tinh hồng.

"Các ngươi đều là cao thủ được rồi chứ!" Sĩ Thần cười đến quyến rũ động lòng người, rút kiếm ra khỏi vỏ, "Đều là cao thủ thì phải ở lại bảo hộ Lão gia!" 

"Ngươi có quyền quyết định sao? Bất quá chỉ là thiếp mà thôi!"

"Bạch Vân Phi cả cái này ngươi cũng muốn tranh với ta?"

"Câm miệng!" A Kiệt vẻ mặt ngoan lệ nói, "Muốn chết cũng phải bắt đầu từ ta trước!" Hắn đứng thứ bảy không phải sao?

"Đúng vậy! Không ai được chết! Nếu chết phải là một người không quan trọng... Nếu không Lão gia sẽ thương tâm!" Duy Nhất liếc nhìn năm người kia, tự mình đi về phía Đệ Ngũ Vũ.

Năm người đứng nguyên chỗ cũ, cảm thấy không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn theo Duy Nhất, đến nói cũng không nói nên lời. Bọn họ đều đã quên, ngoại trừ Tiểu Lâm, Duy Nhất cũng là cao thủ dùng độc, có thể trong nháy mắt hạ độc mà bọn họ không hề hay biết. Tiểu Lâm sợ là cũng bị hắn điểm huyệt rồi.

"Nửa nén hương sau độc tính sẽ tán đi..." Duy Nhất quay đầu lại nói.

"Ồ! Suýt nữa sơ sót!" Khải Tinh Di nhìn sang Tiểu Lâm, "Từ lúc vào cửa lão phu chỉ lo đề phòng Lâm Tề mà quên còn có người này!" Dược Vương mặc dù không thích dùng độc, nhưng  cách hạ độc cũng thiên biến vạn hóa, kẻ khác khó lòng phòng bị, nhưng bị "Thiên Thần Thông" nhất khắc đều nhìn chằm chằm, Tiểu Lâm có muốn cũng không thể làm gì được.

"Duy Nhất! Không nên hồ đồ!" Tần Chính nóng ruột nhỏm dậy, cổ bị lưỡi kiếm của Sở Ngự Cửu cắt phải, tạo thành một vết thương dài rỉ máu.

"Lão gia luôn chê Duy Nhất hồ đồ, lúc trước đã vậy, hôm nay cũng vậy, nhưng đây là Duy Nhất hồ đồ lần cuối cùng..."

"Không phải! Ta không ngại Duy Nhất hồ đồ, Duy Nhất ngoan, nghe Lão gia nói được không?" Tần Chính gần như cầu xin nói.

"Lão gia không có ghét bỏ Duy Nhất... nhưng ta lại tự ghét mình..." Duy Nhất dùng tay áo lau nước mắt, "Lão gia nói kiếp sau muốn gặp lại một người, người đó nhất định không phải là ta đúng không? Bởi vì... Vô Song ca.... bất quá chỉ thương hại Duy Nhất mà thôi... " Lần thứ hai lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống, "Sư phụ xuất chưởng đi..."

"Sư phụ, sư phụ ngừng tay! Cầu ngài----!"

"Tại sao ta phải ngừng tay? Không ai buộc hắn, hắn muốn tự tìm đường chết thì cứ để hắn toại nguyện đi!" Đệ Ngũ Vũ cả người hơi rung động, lá khô dưới chân bắt đầu bị thổi ra xa xa.

Hắn không phải kẻ ngu si, hắn biết là Hải Đàm... Hắn biết suy nghĩ trong lòng Duy Nhất, hắn muốn nói rõ với Duy Nhất, nhưng hắn ngu ngốc không biết nói thế nào, hắn cho rằng sẽ có một ngày Duy Nhất hiểu được...

Liên tiếp ba chưởng, Duy Nhất theo lá khô bay lên không trung, phát quan rơi xuống, tóc đen xõa ra, máu tươi ngập tràn... Tần Chính nghĩ Duy Nhất như vậy rất đẹp, giống như lúc ấy hắn nhìn thấy Duy Nhất, lúc đó Duy Nhất liên tục kêu to "đừng nhìn ta, đừng nhìn ta", mà bây giờ chỉ là lẳng lặng nằm trên mặt đất... Tiểu ngu ngốc mới lúc nãy còn đang kêu khóc như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi