TAM THÊ TỨ THIẾP

Thân hình cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, cả người bao phủ khí chất cao quý, lúc thì hiên ngang lúc lại ngây ngô. Chỉ cần hắn muốn, có thể nhấc tay gọi gió, hạ tay gọi mây. Chỉ cần hắn cố ý, có thể thâu tóm võ lâm, quần hùng thiên hạ. Nhưng tim của hắn đã chứa bảy bảo bối, không thể dung nạp thêm thứ gì khác. Mong muốn của hắn chỉ đơn giản là ban ngày đậu điểu, ban đêm đậu thê.

"Tần Chính ngươi đứng lại đó cho ta!"

"Lão gia chạy đi đâu!"

Một bóng người vội vã chạy đến phía sau hòn giả sơn, dừng lại dậm dậm chân, nắm chặt hai tay hít sâu một hơi, thi triển khinh công nhảy lên cao, động tác vô cùng lưu loát, tư thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng chỉ bay được chừng bốn năm thước, bỗng dưng lao đầu xuống. Ngay lúc sắp rơi xuống nước, một thân ảnh nhanh như phi yến mang hắn kéo lên bờ hồ.

"Lão gia, ngài hù chết tiểu nhân!"

"Đừng nói nhiều! Tiểu Bính Tử mau giúp ta đi trốn!" Tần Chính nắm tay Tiểu Bính Tử hô to.

Tiểu Bính Tử luống cuống, cố suy nghĩ xem nên trốn chỗ nào, bỗng dưng nghĩ ra một ý, vui mừng nói: "Có. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Lão gia chúng ta đến Dược Lâu của Lục chủ tử."

Tần Chính nghĩ cũng đúng, vội la lên: "Mau dẫn lão gia đi!"

"Được được!" Nói xong Tiểu Bính Tử kéo tay Tần Chính phi thân lên cao, nhảy qua vài cái nóc nhà, hướng Dược Lâu của Tiểu Lâm bay đến.

Năm năm trước là luyện binh tràng của Nam Lương, năm năm sau là hậu sơn của Tần Phủ, bất đồng thời gian bất đồng địa điểm, nhưng cùng một người cùng một kết quả.

Tiểu Bính Tử từng hỏi lão gia, thật sự không đau khổ không thương tâm sao?

Tần Chính than thở đương nhiên là thương tâm. Hắn bây giờ còn thê thảm hơn lúc trước, chí ít lúc trước có thể tự dùng khinh công để trốn, mà hiện tại luôn bị bắt về thu thập.

Các chủ tử cũng sẽ không ăn thịt ngài.

Bọn họ ăn thịt ta còn đỡ. Tiểu Bính Tử lão gia thật không chịu nổi, ngay cả Tiểu Lâm cũng đối xử với ta như vậy, cái loại thuốc đó là cho người uống sao, mang cho heo heo cũng không thèm uống.

Lão gia, thuốc đó nếu mang cho heo uống, khẳng định tất cả người trong thiên hạ sẽ tranh nhau làm thịt con heo đó ngay, ăn nó rồi muốn không thành tiên cũng khó.

Tới Dược Lâu, vừa đáp xuống đất Tần Chính liền nắm cổ Tiểu Bính Tử, hung hăng nói: "Tiểu Bính Tử, ngươi thật sự không chịu?"

"Không được, Lão gia!" Tiểu Bính Tử mếu máo: "Nếu có thể, Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử đã sớm cho ngươi."

"Tiểu Bính Tứ, chủ tớ bao lâu mà ngươi lại vô tình như vậy. Ta chẳng qua chỉ muốn một chút, có thể sử dụng khinh công là được." Tần Chính tay càng bóp càng chặt, Tiểu Bính Tử sắc mặt tím tái sắp phải tắt thở. Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập đến gần, hắn phải tạm thời buông tay, hai người cùng trốn vào phòng luyện dược của Dược Lâu.

Lúc trở ra Tiểu Bính Tử quỳ sụp xuống, ngàn bái vạn lạy cầu xin: "Lão gia cầu ngài đừng bức tiểu nhân nữa! Tiểu nhân mà truyền cho ngài, chưa đến ngày mai đầu sẽ lìa khỏi cổ." Các chủ tử nhất định sẽ chặt xác y mang cho chó ăn.

Tần Chính nhấc chân đạp một cái, hừ lạnh, "Ai dám lấy đầu ngươi? Ngươi hiện tại là đại hiệp uy danh thiên hạ, ngay cả Tần phủ ta còn phải nể ngươi ba phần."

Tiểu Bính Tử đứng lên, bĩu môi, "Lão gia, ngài đang mỉa mai tiểu nhân đúng không?"

Nửa năm trước, vào ngày sinh thần của Minh chủ võ lâm Tần Chính, Tần phủ mở yến tiệc chiêu đãi anh hùng hào kiệt. Ngọa Long Cốc chủ Sở Ngự Cửu ý đồ bất chính, liên kết với tà phái ma đầu của Nam Lương, không chỉ hạ độc làm mê đảo nhân sĩ đến tham gia yến tiệc, còn dùng Chấn Thiên Lôi mai phục bốn phía Tần Phủ, ý đồ tiêu diệt các đại môn phái. Giữa lúc Tần minh chủ cùng các vị chủ tử dồn toàn sức lực chiến đấu với tà ma, một vị đại hiệp họ Tiêu vốn là thủ hạ của Tần phủ, cùng bảy vị cô nương "Thúy Mặc Hương Lan, Tố Tâm Như Nguyệt" đứng ra đối đầu với Sở Ngự Cửu, sống chết bảo hộ cho các anh hùng hào kiệt.

Tiểu Bính Tử nhíu mày, nghiêm mặt nói, "Lão gia, cứ như vậy buông tha cho Sở Ngự Cửu?"

"Buông tha?" Tần Chính đi một vòng quanh dược lô, nhẹ giọng nói: "Diệt cỏ không diệt tận gốc, lão gia ta chịu đủ rồi."

"Nhưng ngài lại thả cho hắn về Ngọa Long Cốc..."

"Hắn hiện giờ là võ lâm bại hoại, chỉ là con chuột bên đường, không cần ta ra tay."

"Võ công của hắn là của Xích Luyện Môn, rất lợi hại. Lão gia tại sao không để Nhị chủ tử phế hắn đi?"

"Không cần! Làm bẩn tay Quần Ngạo!" Tần Chính chán ghét nói. Tay của Nhị phu nhân ban ngày dùng để ăn cơm cầm kiếm, ban đêm là để cho hắn vuốt ve..."Hắn nghĩ võ công của Xích Luyện Môn ai cũng luyện được sao? Hắn muốn độc bá võ lâm, ta cho hắn tiếp tục luyện, rất nhanh hắn sẽ tự mình phế mình."

"Lão gia anh minh!" Tiểu Bính Tử ngại ngùng cười, lẽ ra nên sớm biết lão gia không cần y lo lắng, y cũng yên tâm ra đi. Quỳ xuống đất cúi đầu, "Lão gia sau này phải tự bảo trọng. Tiểu nhân không thể hầu hạ ngài được nữa."

Tần Chính lúc này mới nhớ tới chuyện Kỳ Nhi mang Tiểu Bính Tử trao cho Hải Đàm, vạn phần thương tâm nói, "Tiểu Bính Tử, hay là lão gia cầu Đại chủ tử giúp ngươi một phen?"

Tiểu Bính Tử bên ngoài tỏ vẻ cảm động, bên trong liếc hắn một cái. Cầu? Không biết ngài lại muốn bày trò gì. "Không cần đâu lão gia. Đây là số mệnh, Tiểu Bính Tử không xa cầu gì."

Tần Chính híp mắt, nhìn người đang quỳ dưới đất. Tiểu Bính Tử bị hắn nhìn đến nỗi mồ hôi ròng ròng, "Ta nói ngươi, là ngươi muốn chết, hay muốn sớm rời khỏi lão gia, thoát ly khổ hải?"

"Sao có thể...Tiểu nhân chỉ là không muốn làm khó lão gia." Tiểu Bính Tử cúi đầu, không dám nhìn cặp mắt sâu thẳm kia.

"Tiểu Bính Tử!" Một tiếng này như một tiếng thở dài "Trên đời này có những thứ là phải cưỡng cầu mới có được. Ngươi không cưỡng cầu "hắn" sẽ không phải của ngươi. Cưỡng cầu thường có hai kết quả, thứ nhất "hắn" trở thành của ngươi, thứ hai ngươi sẽ hủy đi "hắn"."

"Lão gia..." Vẫn là không gạt được.

Tần Chính quay lưng đi, thản nhiên nói: "Ta chỉ nói cho ngươi, nếu có một ngày ngươi cưỡng cầu không được, cũng không thể hủy đi hắn, có hiểu không?"

Tiểu Bính Tử cười khổ lắc đầu: "Lão gia đánh giá cao tiểu nhân, ta cưỡng cầu còn không dám..." Một người cao quý như ánh trăng, y nhìn lên cũng đã thấy xấu hổ, không dám vọng tưởng chạm đến được.

"Đói bụng rồi!" Tần Chính quay đầu ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó, "Lão gia ta muốn ra ngoài dùng bữa. Ngươi tự bảo trọng, không tiễn. Sau này gặp lại."

Cửa mở, Tiểu Bính Tử lớn tiếng gọi lão gia, thật mạnh dập đầu, "Ân tái tạo của Lão gia cùng Đại chủ tử, Tiểu Bính Tử suốt đời không quên."

Tần Chính gãi gãi đầu, bỗng nhiên cảm thấy tên "Tiểu Bính Tử" vừa khó nghe vừa tầm thường, quay đầu lại nói, "Ta nhớ ngươi họ Tiêu đúng không?"

Tiểu Bính Tử vừa nghe đến đây trên mặt nhất thời không còn vẻ biết ơn, chỉ có vô tận bất mãn, tức giận trả lời, "Thì ra lão gia còn nhớ, tiểu nhân họ Tiêu, Tiêu Băng Chí."

"Tiêu Băng Chí, Tiêu Băng Chí, Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử..." Tần lão gia vừa lằm bằm vừa ra khỏi Dược Lâu, phía sau có người hô to.

"Lão gia đừng đặt tên lung tung cho người khác nữa!"

- ---------

Nhíu mày nắm mũi, ngửa đầu uống một hơi. Đắng như hoàng liên, tanh như cá, lại ngấy như thịt heo, cái này cũng gọi là dược?

"Có bản lĩnh liền trốn cả đời đừng xuất hiện!" Kỳ Nhi tiếp nhận chén thuốc, đưa cho hắn một chén cháo thịt.

Tần Chính cầm chén, không cần muỗng cứ thế trực tiếp uống vào bụng. Nếu không phải muốn ăn cơm, hắn chết cũng không ra.

Vân Phi nhẹ giọng trách: "Uống từ từ! Lót bụng trước đã, đồ ăn cũng sắp dọn lên. Ai bảo ngươi không ăn điểm tâm!"

Cháo uống xong, đặt bát xuống, "Muốn ăn nữa." Nếu không phải buộc hắn uống thuốc, hắn có thể không ăn sao?

[Đợi một chút!] Tiểu Lâm tiến đến bắt mạch cho hắn, [Lão gia hôm nay dùng qua nội công?]

"A, phải phải!" Tần Chính vội vàng gật đầu, "Không biết hôm nay ai đặt một tảng đá lớn giữa hành lang, ta thấy cản đường liền đẩy nó đi."

Sĩ Thần lập tức giận dữ nói, "Hạ nhân trong phủ đi đâu hết rồi, để lão gia phải làm những việc như vậy? Không được, ta thấy phải cho vài người đi theo hầu hạ lão gia, nếu không lần sau lại có tảng đá chặn đường thì làm thế nào!"

Kỳ Nhi gật đầu, "Tiểu Bính Tử đi rồi, cũng nên tìm người khác."

"Ta không cần!" Tìm một người cả ngày giám thị hắn, chết cũng không chịu. "Ta chỉ muốn Tiểu Bính Tử, người khác đều không được!"

"Như vậy" Kỳ Nhi nhẹ nhàng hỏi "Ta nạp hắn làm Bát chủ tử cho ngươi được không?"

"Không được..."

"Sao lại không được?" Quần Ngạo nổi giận đùng đùng đá cửa xông vào, in lại dấu chân thật sâu. "Lão gia tinh thần thật tốt, sáng nay chạy trốn rất nhanh. Tinh thần tốt như vậy, nạp thêm một Bát chủ tử cũng không thành vấn đề."

A Kiệt cũng bước vào phòng, tìm một chỗ ngồi xuống, vẫn dáng vẻ không màng thế sự, muốn giáo huấn lão gia cũng không cần đến lượt hắn, huống chi hôm nay là hắn phụ trách trông nom lão gia, để người chạy đi hắn cũng có thất trách.

Tần Chính vội hướng Kỳ Nhi tìm kiếm che chở, ha hả cười nói, "Quần Ngạo, ngươi ăn mặc như vậy để làm gì?"

"Đi săn."

"Sao không gọi ta?" Vân Phi lập tức hưng trí bừng bừng.

Quần Ngạo giương khóe miệng, "Ta không đi xa, ngay hậu viện Thính Vũ Các."

"Hậu viện Thính Vũ Các làm gì có thú mà săn?" Tần Chính nghi hoặc hỏi.

"Có." A Kiệt ngồi thẳng người nói, "Có Giao Chủy, Hoàng Tước, Tiểu Quỳ Hoa, Đại Quỳ Hoa, còn có... Còn có gì nữa?" A Kiệt quay sang Quần Ngạo.

"Còn có Tú Nhãn, A Tô Nhi, những con khác ta không biết tên."

"Quần...Quần Ngạo....Ngạo...ngươi...không phải là..." Tần Chính đứng lên, ngón tay run rẩy, dưới chân choáng váng như sắp ngã quỵ.

Quần Ngạo phủi đi một cái lông chim trên áo, "Đừng lo, ta toàn bộ bắn xuống rồi, một con cũng không sót."

Rầm!

"Lão lục mau xem hắn thế nào!" Kỳ Nhi nói.

Một tháng trước hắn vẫn còn chìm đắm trong những ngày thần tiên khoái hoạt, được các phu nhân tận tâm tận lực chiếu cố, muốn gì được nấy, thuốc cũng không khó uống như bây giờ. Chỉ sau khi bọn họ biết hắn từng đặt tên cho một người, hắn mới từ thiên đường rơi xuống mặt đất.

Lộng Triều Nhân, một cái tên rất bình thường, hắn như thế nào lại có tội?

Năm hắn cùng bảy vị phu nhân thành thân, sư phụ mang một thiếu niên giao cho hắn, muốn cho thiếu niên cùng hắn gây dựng Song Long Đường. Thiếu niên là do sư phụ cứu từ dưới sông lên, không biết tên gì, chỉ biết họ Long, thiếu niên muốn hắn đặt cho một cái tên, hắn nghĩ người này rơi xuống sông nhưng không chết, liền đặt là Lộng Triều Nhân. Ai ngờ các phu nhân lại cho rằng cái tên đó rất thân thiết, hơn nữa nghe mấy lời Lộng Triều Nhân nói, hắn liền bị ghép tội hái hoa ngắt cỏ.

"Mười ba tuổi ta đã thích ngươi. Không diệt trừ bọn họ là ta vô năng, nhưng ta không hối hận. Nếu lại có một lần, ta vẫn sẽ giết Lâm Tề..."

Diệt cỏ phải tận gốc, hắn không thể lưu lại người này. Nhưng Tiểu Lâm lại nói, mang người giao cho hắn, để cho hắn xử trí. Lục phu nhân bướng bỉnh một lần, hai mắt hàm chứa lệ trừng hắn, hắn chỉ phải đáp ứng.

Tiểu Lâm nhìn thoáng qua Tần Chính rồi nói, [Dùng xong cơm trưa sẽ không có việc gì.]

Tần Chính vô cùng đau khổ dùng xong ngọ thiện, trước khi mọi người kịp mở miệng hắn liền nói buổi chiều muốn cùng A Kiệt đi luyện võ, chỉ có A Kiệt là còn hòa nhã với hắn. Có điều, luyện võ ở trên giường sao?

"Lão gia...ngô...ngươi không phải nói muốn ngủ trưa...a..."

"Ngủ không được nên muốn hôn..."

Đôi môi nóng rực chạm vào nhau, lưỡi quấn quít triền miên. Tần Chính tay trượt dần xuống dưới, bị A Kiệt nắm lại, "Thanh thiên bạch nhật.... chỉ cho hôn không được..."

Tần Chính đành phải từ bỏ, bây giờ không như lúc trước, hắn hiện tại trói gà cũng không chặt. Hai người quần áo xộc xệch ôm nhau, A Kiệt khi khinh khi trọng ấn xoa mấy chỗ hắn hay bị đau lúc trở trời.

"Lão gia ngươi nói sư phụ cùng sư thúc đi đâu?" A Kiệt đột nhiên hỏi.

"Đi đâu cũng được, bọn họ ở bên nhau là tốt rồi."

"Sư phụ... có thể trở lại bên cạnh lão tặc không? Ta là nói hắn có thể thương hại lão tặc..."

Tần Chính xoay người, "Sẽ không."

"Thân nhân của ta chỉ có ngươi, Dịch Viễn cùng Song Nhi. Nhiều năm như vậy vẫn dây dưa giữa ngươi cùng Viễn, ngươi giết Song Nhi cũng chính là tự tay mang ta trao cho hắn. Ta là người ích kỷ, ta chỉ đi theo người đốt tốt với ta..."

A Kiệt lẩm bẩm, "Ta thật không hiểu, sư phụ trong lòng chỉ có lão tặc kia, sư thúc vẫn si ngốc theo đuổi hắn...."

"A Kiệt ngươi hình như rất để tâm chuyện của sư phụ?" Tần Chính nói.

Trong bảy người chỉ có A Kiệt gần gũi với Đệ Ngũ Vũ nhất, năm đó cũng là do sư phụ đích thân đến Nam Cung Môn mở lời hắn mới chịu gả cho Ngụy Vô Song. "Sư phụ như thiên tiên hạ phàm như vậy, nhìn cũng thấy vui vẻ..."

"Vui vẻ? Chẳng lẽ lão gia ta không đẹp? Nhìn không vui mắt?" Bàn tay kéo một cái, vang lên tiếng y phục bị xé rách.

"Lão gia! Ngươi làm gì...a...ư...tay... Mau lấy, lấy ra!"

"Ngươi hôm nay nói nhiều quá... Ai, ngươi chạm váo chỗ đau của ta!" Tần Chính la lên.

Thất phu nhân vội vàng buông tay, kinh hoảng nói, "Đau à? Ta không phải....a a a... đê tiện vô sỉ!"

Hiện giờ lão gia ta không đê tiện, có thể chế trụ được các ngươi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi