TÂM THIÊU

Đáng lẽ buổi tối phải rửa ruột, sáng hôm sau làm nội soi dạ dày, nhưng vì buổi trưa Tống Đình ăn quá ít, tình trạng gần đây cũng không tốt lắm, Lương Chấn sợ cậu không chịu được nên thương lượng cùng bác sĩ, bác sĩ cũng đồng ý chỉ làm nội soi một lần.

Quá trình nội soi rất nhanh, vất vả nhất là Lương Chấn phải khuyên nhủ cậu mãi, cuối cùng đành nổi nóng, quát ép Tống Đình làm nội soi.

Xong xuôi, bác sĩ dọn dẹp đồ đạc, Tống Đình nằm mê man trên giường. Cổ họng bị tiêm thuốc mê nên tất cả giác quan của cậu đều rất mơ hồ, cậu không biết bây giờ sắc mặt mình trắng bệch yếu ớt đến mức nào. Lương Chấn muốn chạm lên tay cậu, bị cậu tức giận tránh ra.

Ba Lương và Lương Chấn ra ngoài hỏi thăm bệnh tình của Tống Đình, mẹ Lương ở lại trông cậu.

Tống Đình mở nửa con mắt, cảm giác mu bàn tay mình được một bàn tay to lớn bao bọc, chưa kịp ủ ấm, bàn tay kia đã rời đi.

Mẹ Lương ngồi gần đó  lắng nhìn cậu, thấy cậu mở mắt mới miễn cưỡng cười, hỏi: “Con có khó chịu ở đâu không?”

Tống Đình lắc lắc đầu.

Cậu nhìn về phía ngoài cửa muốn hỏi bao giờ mới được về, bà lại hiểu sai ý của cậu. Nụ cười trên mặt bà cấp tốc chân thật, hiền dịu hơn, an ủi cậu: “A Chấn sắp về rồi, con đợi một lát.”

Một lát sau, Lương Chấn vào phòng, phía sau là ba Lương. Ba Lương gật đầu với mẹ Lương một cái, bà đứng lên đứng cạnh ông. Lương Chấn cẩn thận bế Tống Đình dậy.

Tống Đình không cho hắn bế, rụt tay rụt chân mà trốn, Lương Chấn kiên nhẫn dỗ cậu: “Ngoan, chúng ta về phòng được không? Anh sai rồi, xin lỗi. Anh xin lỗi em.”

Mẹ Lương không nhịn được khổ sở lén khóc, ba Lương cũng dời tầm mắt ra chỗ khác.

“Hôm nay chúng con ở lại một đêm.” – Lương Chấn nói với mẹ.

Mẹ Lương vội đáp: “Được được, hôm nay con đừng đi làm, có gì để ba con với Lương Đạc xử lý.”

Ba Lương yên lặng từ đầu tới cuối, chỉ ôm lấy eo mẹ Lương an ủi bà.

Chờ bóng Lương Chấn biến mất sau cánh cửa, ba Lương lên tiếng: “Biết thằng bé không muốn làm rồi, bà còn đến xem làm gì. Tôi nói không cần mà bà không nghe, nhìn xem thằng bé giận thế nào kia kìa.”

Mẹ Lương cãi: “Có A Chấn ở đây, thằng bé chỉ giận dỗi một tí thôi. Nếu không có nó, Lộ Tử dù khó chịu đến mấy cũng không thèm nổi giận với ông.”

Ba Lương hừ một tiếng, mẹ Lương hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Ba Lương thở dài: “Như cũ.”

Hai người cùng đi ra ngoài, người làm đến dọn dẹp, khóa cửa phòng lại.

Tống Đình bị Lương Chấn đặt lên giường, thuốc mê vẫn còn trong cổ họng nhưng cả người cậu đều không còn chút sức lực nào. Cậu chỉ đành nằm yên để mặc Lương Chấn nắm tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay.

“Từ ngày mai bắt đầu ăn thịt.” – Lương Chấn nhắc cậu.

Tống Đình nói: “Không ăn.”

“Không ăn sẽ chết đấy.” – Lương Chấn nhìn cậu, gương mặt anh tuấn của hắn bình tĩnh, kể cả lúc tức giận cũng rất ít khi cau mày, hắn nhẹ giọng hỏi cậu: “Chết rồi phải làm sao bây giờ?”

Tống Đình không sợ cái chết. Cậu từng đọc rất nhiều sách truyện, trong nhiều trường hợp, chết chính là một sự giải thoát.

“Chết rồi thì tốt.”

Hai người ở nhà cũ nhiều ngày, Lương Chấn vẫn đi sớm về muộn, mẹ Lương không đi uống trà, chơi bài cùng bạn mà cả ngày ở trong nhà. Mặc dù bà không trực tiếp gặp mặt Tống Đình nhưng cậu biết đây cũng là một cách làm bạn để cậu đỡ cô đơn.

Lương Chấn không ép cậu ăn thịt.

Rất lâu trước đây hắn từng ép cậu một lần. Khi đó vẫn chưa làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, bác sĩ nói nếu chỉ ăn rau sẽ khó mà sống được, Lương Chấn dứt khoát bóp mặt cậu, đổ canh thịt vào miệng cậu. Tống Đình nhớ tới cảnh tượng hắn giết hai người đàn ông bắt cóc cậu, nôn toàn bộ ra ngoài, nôn đến sống dở chết dở.

Tình trạng Tống Đình có vẻ ổn hơn một chút, có thế tiếp tục đi học. Buổi chiều, Lương Chấn đến đón cậu tan học, Tống Đình định lên xe thì bị Lương Chấn kéo cặp, một tay xách cặp một tay nắm tay cậu: “Đi bộ một đoạn đi.”

Hơn năm giờ chiều, thời tiết đầu tháng chín rất thoải mái, nhiệt độ vừa đủ, nắng gió vừa đủ. Cao cao là bầu trời xanh mát, tít phía xa xa là đám mây khổng lồ bị mặt trời trốn phía sau biến thành màu đỏ hồng. Trên đường có một lớp lá khô mỏng, một phần bị gió cuốn bay là là, một phần bị người đi đường vô ý giẫm lên. Lương Chấn nghiêng mặt nhìn Tống Đình giống như đang ngắm nghía một kiệt tác nổi tiếng, cậu để yên cho hắn ngắm. Lương Chấn đột nhiên nở nụ cười, nói: “Hai ta chưa từng đi bộ cùng nhau như thế này.”

Tống Đình bị hắn nắm tay rất ngoan, không rút tay khỏi hắn, nhưng cậu dường như búp bê vô tri vô giác, thật lâu sau mới nói: “Có.”

Lương Chấn dừng một chút, rất ít khi hắn khẩn trương như thế này, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Có à? Lúc nào thế?”

Tống Đình không thèm để ý tới hắn.

Khi cậu vẫn còn nhà tại Cửu Long từng có cơ hội ở cùng Lương Chấn.

Khi đó Tống Đình chưa để ý đến hắn, đúng lúc trong nhà không có người, Lương Chấn rất tự nhiên không mời mà đến. Hắn phát hiện Tống Đình đang chạy khắp nơi tìm một con mèo trắng, cuối cùng hắn đi cùng Tống Đình một đoạn, giúp cậu được con mèo đó, nhận được một lời cảm ơn của Tống Đình. 

Hai người về đến nhà, tất cả mọi người đều ở đây, có cả bạn trai Lương Vi – Thành Lãng.

Anh nhìn thấy Lương Chấn là căng thẳng, không biết nên nắm tay chào hỏi hay cúi đầu chào, Lương Vi cười chọc chọc anh: “Anh gọi đại ca là được.”

Thành Lãng gọi: “Đại ca!”

Lương Chấn gật gật đầu, nói: “Nếu đã đến rồi thì ăn cơm xong hẵng đi.”

Thành Lãng mạnh mẽ đáp lại: “Vâng đại ca, em biết rồi!”

Lương Chấn quay sang nói với Lương Vi và Lương Đạc: “Nói với ba mẹ bọn anh ăn ngoài, lát nữa không ăn cùng mọi người.”

“Vâng.” – Lương Vi nhìn Tống Đình đứng sau Lương Chấn, vẫy vẫy tay: “Anh dâu tan học rồi à.”

Tống Đình gật đầu với cô, bộ dáng rất giống Lương Chấn.

Hai người đi rồi, Thành Lãng nhỏ giọng nói: “Oa, anh dâu gật đầu thôi mà đại ca cũng cười kìa.”

Lương Vi đánh anh một cái: “Anh nhiều chuyện thế!”

Thành Lãng ngồi yên cho cô đánh, Lương Đạc cũng cười dạy anh: “Biết rồi thì tốt. Anh dâu vui thì đại ca đương nhiên sẽ vui theo.”

Buổi tối, Tống Đình không vui chút nào, đẩy đẩy vai Lương Chấn xin hắn: “Không muốn đâu…”

“Không muốn?” – Lương Chấn đè chân cậu xuống, chặn nốt nửa người trên của cậu, nhìn xuống phần ngực lộ ra vì bị hắn rút dây áo tắm: “Mấy ngày chưa làm, em nói đi.”

Mặt Tống Đình hơi hồng hồng, chớp mắt mấy cái mới nói: “Sáu ngày.”

“Thế mà không muốn?” – Lương Chấn kéo áo tắm của cậu xuống, không nhịn được hôn lên bờ vai trần trụi của cậu, ôm cậu thật chặt, lưu luyến hôn xuống dưới, giọng hắn cũng trầm hẳn xuống: “Thế mà không muốn?”

Không lâu sau, Tống Đình cảm giác ngực mình bị hắn ngậm vào, run rẩy không ngừng, càng đẩy Lương Chấn mạnh hơn. Lương Chấn cũng đè cậu chặt hơn, cúi đầu nhìn lồng ngực trơn bóng trắng nõn và hai núm hồng hào. Mắt hắn đỏ lên, tay giữ eo Tống Đình nâng cao hơn, lần thứ hai mạnh mẽ hôn lên chúng.

Tống Đình bị hôn nức nở mấy tiếng, oan ức hừ hừ, nửa người trên bị đối phương giữ chặt run rẩy không ngừng. Lúc thì cảm giác Lương Chấn nhu tình mật ý mà mút mát, lúc lại thấy hắn như con sói đói cắn hút, cả răng cả môi đều đang hành hạ nơi yếu đuối của cậu. Tống Đình rơi nước mắt, cố gắng không lên tiếng, chỉ nắm tay đấm nhẹ lên vai Lương Chấn.

Hai người ôm nhau dây dưa thật lâu, trên giường rối tinh rối mù. Lương Chấn chậm rãi cử động, Tống Đình vẫn ngồi dựa lưng vào hắn mà khóc, có lẽ cũng hơi hơi thoải mái. Lương Chấn xong rồi, chờ cậu bắn một lần rồi ôm cậu nằm xuống, một tay sờ xuống nơi vừa bắn của cậu, chậm rãi vuốt ve động viên. Hắn hôn lên đôi mắt ướt của cậu, ngắm nhìn gương mặt hồng hồng của cậu. Rõ ràng cậu đang khóc, nước mắt vẫn lăn xuống, đôi mắt tròn lườm hắn, thế mà trong mắt hắn lại biến thành gương mặt xinh đẹp quyến rũ không thể khước từ. Thứ vừa mềm xuống lại nhanh chóng cứng lên, Lương Chấn đè nó vào nơi ấm nóng vừa rời đi, khàn giọng trách cậu: “Vừa mềm vừa dâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi