TÂM TIÊM Ý

“Ta có đáng sống hay không không phải do ngươi quyết.”

***

Giữa màn đêm tối tăm mà đưa tay không thấy được năm ngón, những ngọn đuốc chấp chới khuất khuất theo tiếng vó ngựa phi nhanh, rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Duy ngọn gió vẫn tà tà thổi qua.

Thuấn Âm đứng trên sườn núi đá nhọn, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, khi ấy mới nghiền ngẫm được những lời lẽ Lệnh Hồ Thác thốt ra.

Hắn đến đây chẳng phải vì cả tin vào câu chuyện phủ Tổng quản thêu dệt mà là bởi bản tội trạng kia, chính thứ đó mới là nguyên nhân phủ Tổng quản có thể khiến hắn xuất quân.

Lấy danh nghĩa tiêu diệt phản tặc, cố tình trì hoãn tạo thế hòng lôi kéo các châu khác gia nhập, tốt nhất là trừ khử Mục Trường Châu chỉ trong một lần đánh, song hắn hành động như vậy không phải vì phủ Tổng quản mà chính xác là trả thù cho phủ Quận công.

Bảo sao hắn lại bị dụ ra, bởi ôm mối trả thù khiến hắn rắp tâm muốn tự tay giết Mục Trường Châu, vừa thấy có cơ hội liền bất chấp mạo hiểm đuổi theo. Chẳng qua khi sắp đến gần hắn đã nhận ra có bẫy rập, cuối cùng rút lui về thung lũng gần đó.

Nhưng sao Mục Trường Châu có thể… giết cha anh?

Thuấn Âm lẩm nhẩm ba chữ kia thêm lần nữa, vẫn còn thảng thốt bàng hoàng.

“Phu nhân có muốn về quân doanh đợi không?” Một cung vệ tiến lên hỏi.

Thuấn Âm hoàn hồn, nàng bình tâm suy nghĩ, đoạn rảo bước đi xuống: “Không, không về. Lập tức cử người theo dõi động tĩnh của quân Cam Châu.”

Xuống sườn núi, nàng nắm dây cương nhảy lên ngựa, nghiêm túc hạ lệnh: “Vừa nãy các anh đã nghe được những gì thì phải quên hết cho ta.”

Tất cả nhất loạt cúi đầu đáp rõ.

***

Có vài thớt ngựa băng qua thung lũng, đuốc bập bùng lửa khi mờ khi tỏ bởi chút dầu hỏa cuối cùng đã gần cạn kiệt, cả nhóm người đành lội màn đêm tiến về phía trước.

Lệnh Hồ Thác cưỡi ngựa dẫn đầu, vó câu lao vút không ngừng nghỉ.

Binh lính Cam Châu bám theo hỏi: “Bẩm Đô đốc, có cần cầu viện Túc Châu không? Phủ Tổng quản đã nói có thể nhờ Đô đốc Túc Châu Lưu Kiền Thái hỗ trợ!”

Lệnh Hồ Thác thở hồng hộc theo nhịp ngựa phi, bực bội đáp: “Không cần.” Giả mà dẫn theo Lưu Kiền Thái, nếu thành công thì mọi công lao sẽ thuộc về hắn ta, binh mã bại trận cũng bị Lưu Kiền Thái tiếp nhận, phủ Tổng quản nào có hiền.

Hắn nhìn tả hữu xung quanh, không hốt hoảng mà nhanh chóng hạ lệnh: “Cứ theo kế hoạch đã định, tập trung tại phía tây.”

Binh sĩ lĩnh mệnh nhanh chóng quay về báo tin.

Lệnh Hồ Thác cũng đổi hướng chạy đến mạn tây, đồng thời kiểm tra động tĩnh ở phía sau, chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối thâm trầm giữa núi non liên miên trập trùng, hình như Mục Trường Châu chưa đuổi kịp.

Một cảm giác kì quặc nhen nhóm trong lòng, hắn cảm thấy có vẻ Mục Trường Châu không bất ngờ về việc mình sẽ xuất hiện vào hôm nay, giống như ngay từ đầu đã lường được sẽ có ngày như thế…

Bỗng có tiếng ngựa hí vang lên, ngót nửa canh giờ, binh sĩ ban nãy quay về báo tin: “Bẩm Đô đốc, toàn quân đã tái dàn trận, xin khẩn cấp rút về hướng tây!”

Lệnh Hồ Thác ra roi phóng đi, băng qua thung lũng chật hẹp.

Quả nhiên mới đi không xa đã có đuốc lửa sáng rực, một đội binh mã đã đến tiếp ứng, khoảng chừng trăm người. Đây là nước cờ hắn chuẩn bị trước khi lên đường, Mục Trường Châu thâm sâu khó lường, hắn không thể không đề phòng.

Đội quân sát nhập thành hàng, tiếp tục rút lui về phía tây.

Giữa những đỉnh núi chót vót phía xa, tại nơi mà Lương Châu đã tập kích quân Cam Châu trước đó vẫn còn binh mã du tẩu. Người hò hét hô hào, ngựa giẫm vó tứ tung, nay nơi đây đã dần dần trật tự, tiếng vó ngựa đồng thời đi về một hướng.

Một binh sĩ Lương Châu cưỡi ngựa đến dưới sườn núi, bẩm báo với Thuấn Âm: “Bẩm phu nhân, quân Cam Châu đã rút về phía tây.”

Lệnh Hồ Thác dám đuổi theo tức đã dự trù đường lui, binh mã bị đánh tan vẫn có thể nhanh chóng tái tập hợp, nàng đưa mắt nhìn hướng Mục Trường Châu truy đuổi, ắt hẳn chàng cũng có kế hoạch đối phó nên mới có thể hành sự đúng như đã định.

Nàng nắm chặt dây cương, lược lại địa hình xung quanh một lần rồi quay đầu nhìn lên bắc, thúc vào bụng ngựa tiến về nơi ấy.

***

Đường núi quanh co khúc khuỷu, sau mấy dặm ngựa phi đã đến gần mạn tây mà cứ ngỡ xa xôi những chục dặm.

Bỗng có tiếng vó ngựa vang lên, Lệnh Hồ Thác vội vàng dừng lại, thở hổn hển. Binh mã theo sau cũng ghìm cương, rút đao đề phòng.

Một con ngựa chạy đến từ hướng tây, binh sĩ trên ngựa gọi: “Đô đốc.”

Là người phe mình, nhưng Lệnh Hồ Thác cảm giác tiếng vó ngựa ban nãy không phải do hắn gây ra, th ở dốc hỏi: “Có chuyện gì?”

Binh sĩ hốt hoảng báo: “Không lùi về phía tây được nữa, hướng Cam Châu có dấu vết binh mã kéo đến từ Lương Châu!”

Lệnh Hồ Thác lập tức hiểu ra, chắc chắn là quân phòng thủ Lương Châu được điều tới từ hai trại ngựa quân sự mà Mục Trường Châu đã cướp được, ý đồ cắt đứt đường lui của hắn.

Các binh sĩ chưa kịp hoang mang thì bốn bề xung quanh đã yên ắng một cách lạ kỳ.

Lệnh Hồ Thác cảnh giác nói: “Cứ rút lui theo tuyến đường đã định!”

Một đội quân xông ra từ dãy núi phía tây, vó câu gấp gáp, trông như phát ra từ hướng bọn hắn rút lui nhưng bất ngờ xông thẳng đến. Đội quân một trăm người lập tức chững lại, một hồi sau mới nhận ra quân Lương Châu đã đến.

Trong chốc lát có tiếng binh khí vang lên, đuốc rơi xuống đất bị vó ngựa hỗn loạn giẫm tắt. Lệnh Hồ Thác rút đao ra, nhìn quanh hai bên đồng thời không quên chỉ huy: “Tạo thành vòng khép lại, tuần tự rút lui!”

Hậu phương rút lui trước, hắn xoay người thúc ngựa tiếp tục đi về tây, dẫn đầu lao ra khỏi vòng vây của binh mã Lương Châu.

Khoảng ba mươi bốn mươi người bám theo hắn tiến vào một thung lũng nhỏ hẹp gồ ghề, chung quanh đã không còn đuốc lửa soi đường, bọn họ buộc phải mò mẫm trong đêm.

Bất thình lình có đốm lửa xuất hiện trên ngọn núi hai bên, từng đuốc từng đuốc dần sáng lên.

Chếch xéo đằng sau có tiếng truy đuổi gấp gáp, bản giọng oang oang của Hồ Bột nhi gần ngay bên tai: “Cuối cùng ông đây cũng đuổi kịp!”

Lệnh Hồ Thác nhìn lướt qua rồi nhanh chóng lao về phía trước, quả nhiên tiếng vó ngựa nghe được trước đó là đến từ bọn chúng, hắn lại nhìn trái phải, những kẻ cầm đuốc đó chính là binh mã Lương Châu đã tập kích phe hắn khi nãy.

Ánh sáng từ mạn sườn ngày một nhiều, quân Lương Châu đã đuổi tới nơi, số lượng đuốc tăng mạnh đủ soi tỏ một vùng xung quanh.

Bất thần một con ngựa ô cao lớn nhảy tới từ phía sau, nhanh như tia chớp lao thẳng lên con dốc cao tầm ba trượng bên phải rồi đột ngột dừng, xoay thân đứng nghiêng, người trên ngựa lập tức giương cung kéo thật căng.

Lệnh Hồ Thác liếc mắt nhìn, hoảng hốt khi thấy bóng dáng lạnh lùng cao ráo ngồi vững trên ngựa, hắn nhanh chóng kéo ngựa né tránh.

Một mũi tên xé gió lao đến, con ngựa đằng sau đau đớn nhấc bổng hai vó chồm sang hai bên, đội hình chạy trốn lập tức tan tác.

Lệnh Hồ Thác xém chút trúng tên, hắn ngay lập tức hạ quyết định, xoay đầu ngựa lao về phía bắc.

Tuy phần lớn quân bị tấn công đã tập hợp lại ở phía tây nhưng vẫn khó hội hợp, đằng đông đã bị quân Lương Châu bao vây, hậu phương cũng bị truy đuổi sát sao, giờ chỉ có thể xông lên bắc.

Mục Trường Châu thu cung về, cưỡi ngựa lao xuống sườn dốc nhanh chóng phóng đi.

Hồ Bột nhi đuổi theo, gã th ở dốc liên hồi, tức tối quát: “Thằng ôn này đúng là khó bắt, cũng may Quân tư còn có kế dự bị!”

Mục Trường Châu không nói một lời, phất dây cương chạy thẳng lên đầu.

Đương thời điểm đêm đen tăm tối, gió mạnh ngưng thổi, ngựa của Lệnh Hồ Thác đã thở phì phò đầy mệt mỏi, vậy mà dãy núi chằng chịt vẫn trải dài vô tận. Quân Cam Châu theo sau luôn chú ý động tĩnh, cực kì cảnh giác.

Đằng xa có một toán quân đang đến, trông phương hướng có vẻ đã đi vòng từ phía nam.

Một binh sĩ Cam Châu tiến lên thăm do rồi nhanh chóng quay về: “Bẩm Đô đốc, vẫn là binh mã Lương Châu!”

Lệnh Hồ Thác vỗ mạnh vào ngựa: “Tiếp tục lên bắc.”

Chiến trong đêm không thể kéo dài, hắn bị Mục Trường Châu dụ ra ngoài rồi chạy vòng về, mục đích ban đầu là dụ  đối phương quay lại truy đuổi, dẫn hắn ta tới chỗ đại quân đã tập hợp ở phía tây. Nhưng Mục Trường Châu đã tính sẵn cả việc không dụ được người, hiện tại binh mã Lương Châu liên tục được phái đến chi viện không ngừng nhiễu loạn hắn, ban đêm khó phân rõ địch ta, Mục Trường Châu muốn dùng kế nghi binh trong ngọn núi này để bào mòn sức lực của hắn.

Tiếp tục đi tới sẽ về phía bắc, có thể thoát khỏi dãy núi này rồi.

Lệnh Hồ Thác không cho lính mở đường mà tự dẫn đầu lao vào nguy hiểm.

Bất chợt có một toán kỵ binh xuất hiện đằng trước, giơ cao đuốc trong tay, soi sáng bộ quân phục Cam Châu trên người. Binh sĩ theo sau chưa kịp hớn hở thì Lệnh Hồ Thác đã đột ngột dừng lại.

Đó không phải là quân chi viện mà là nghi binh của Lương Châu, có lẽ trong lúc tập kích đã trấn lột quân phục phe hắn, những kẻ đi đầu mặc nó ngụy trang còn đằng sau vẫn là quân phục Lương Châu, bấy giờ cầm giáo chĩa vào bọn hắn hòng ngăn cản đường đi.

Lệnh Hồ Thác híp mắt nhìn về phía gốc cây núi đá phía sau chúng, một toán binh sĩ cùng cung vệ thủ ở nơi ấy, dàn trận lớp lớp bảo vệ người con gái mặc áo chùng ngồi trên ngựa.

“Không ngờ phu nhân lại đến đây, xem ra đã quyết giúp Mục tặc bằng được, muốn tóm ta ở chỗ này.”

Thuấn Âm không cử động, chỉ cởi mũ xuống, cách tầng tầng lớp lớp đội quân, mượn ánh lửa mới miễn cưỡng thấy rõ vẻ mặt hắn: “Đây là địa giới Lương Châu nên lẽ dĩ nhiên chàng ấy thuộc nằm lòng, chưa kể binh mã cũng nhiều gấp bội ngươi, phía bắc là nơi duy nhất ngươi có thể rút lui thành công, cho nên chàng ấy đã sắp đặt người ở đây ngay từ đầu. Hi vọng Đô đốc có thể tháo binh đầu hàng, chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt.”

“Đầu hàng?” Lệnh Hồ Thác lặp lại lần nữa, lạnh lùng cất tiếng, “Chỉ có Mục Trường Châu mới phải làm chuyện ấy.”

Thuấn Âm chững người, song nhanh chóng định thần: “Nếu Đô đốc đã là thuộc hạ cũ của Hà Tây, là cựu tướng được Quận công đề bạt, lẽ ra không nên đi đến mức này với chàng ấy.”

Lệnh Hồ Thác nói: “Còn hơn thế nữa, phu nhân hẳn đã biết Lệnh Hồ thị nhà ta vốn là hào tộc Hà Tây, đời đời giao hảo với Mục thị, Quận công phu nhân cũng là con cháu gia tộc Lệnh Hồ ta. Hồi còn trẻ ta công nhận hắn là quân tử, nhưng những năm qua…” Hắn cười lạnh, lăm lăm thanh đao quét nhìn binh mã cản đường, “Thực sự không đáng để phu nhân làm thế vì hắn, ta xin phép mạo phạm.”

Thuấn Âm cau mày: “Vậy sự trì hoãn của ta cũng chỉ có thể đến đây.”

Nàng kéo cương lùi về sau, binh sĩ cầm vũ khí đằng trước tức thời xông lên.

Lệnh Hồ Thác phản ứng rất nhanh, ngoảnh đầu nhìn ra sau, quả nhiên có đuốc lửa tiến tới, binh mã đã đến rồi.

Mục Trường Châu một người một ngựa, những vảy nhỏ trên bộ giáp của chàng phản chiếu ra ánh lửa nhờ nhờ, một tay chàng cầm cung còn tay kia rút đao ra, nhưng lại ngước mắt nhìn Thuấn Âm ở trên sườn núi, sầm mặt nói: “Lùi cả về sau!”

Cung vệ và binh sĩ nhanh chóng bảo vệ Thuấn Âm lùi vào bóng đêm tối tăm.

Lệnh Hồ Thác dùng kiếm chặn lại mũi giáo của binh sĩ đâm tới, lui về sau tảng đá gần đó, cười lạnh nói: “Thấy phu nhân của ngươi ở đây nên đâm hoảng ư? Bao năm qua ngươi dựa vào mưu hèn kế bẩn ngồi lên vị trí Quân tư, giết hết những ai bất đồng chính kiến với ngươi ở Hà Tây, trên tay vấy không biết bao nhiêu máu, giờ đây tội ác lớn nhất đã bị vạch trần, thế mà vẫn muốn bịt tai nàng ta như lần trước*!”

(*Xem lại cuối chương 29, trong bữa tiệc mừng khải hoàn ở phủ Tổng quản.)

Mục Trường Châu dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn, bình tĩnh hạ lệnh: “Hai bên tấn công.”

Hồ Bột nhi trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Thác đang vừa tức vừa sợ trước mặt rồi ngó chàng một cái, gã không dám nói nhiều, lập tức dẫn người xông lên từ hai bên tả hữu, giao đấu với đội quân còn lại của Lệnh Hồ Thác.

Lệnh Hồ Thác ngoắt gọi binh sĩ đến nói nhỏ mấy câu, ra hiệu cho họ không cần đi theo mà cứ tự do hành động, còn hắn đột ngột ra roi quất ngựa xông lên sườn núi đối diện, lao tới chỗ Thuấn Âm.

Mục Trường Châu tức khắc cưỡi ngựa đuổi theo.

Thuấn Âm chỉ ngạc nhiên một thoáng rồi bình tĩnh rút lui, trước mặt có cung vệ và binh sĩ, Lệnh Hồ Thác đừng hòng tiếp cận được.

Nhưng hắn ta nào có ý đồ ấy, chẳng qua muốn giương đông kích tây, vó câu vừa tới gần phạm vi vùng tối thì lập tức kéo ngựa xoay đầu, vung thanh đao lên.

Mục Trường Châu tinh thông bắn cung mà không thường dùng đao, cho nên hắn cố tình áp sát tấn công đột ngột.

*Keng*, Mục Trường Châu đã rút đao nghênh đón, lưỡi đao chạm nhau trượt tới trước tóe lên tia lửa.

Hổ khẩu của Lệnh Hồ Thác rung lên bần bật, hắn sầm mặt nói: “Không ngờ thứ cầm thú không màng công ơn nuôi dưỡng như ngươi cũng biết quan tâm phu nhân nhà mình.”

Mục Trường Châu xoay tay, lưỡi đao đâm thẳng tới trước, “Không liên quan đến ngươi.”

Lệnh Hồ Thác bỗng trở cổ tay, con ngựa dưới thân cũng tức thì thụt lùi đưa hắn ta cách khỏi lưỡi đao, trở lại bên chỗ tảng đá nọ, hắn thò tay vào ngực lấy ra cuộn vải kia, giận dữ hét lớn: “Ta nhìn không đặng nàng ta tiếp tục bị ngươi lừa gạt! Trên đây viết rõ ‘xách đầu huynh đệ dưỡng phụ’, lẽ nào ngươi còn có thể phủ nhận?!”

Thuấn Âm nhìn chằm chằm, thân hình căng cứng một chớp mắt.

Lệnh Hồ Thác đã nói chàng giết cha anh, nghĩa là muốn tố cáo Quận công cùng ba người con ruột đã bị Mục Trường Châu gi ết chết…

Đuốc lửa dần giảm đi, Hồ Bột nhi cùng đội quân vây lấy binh mã Cam Châu, lính Lương Châu cũng bao vây xung quanh, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào, nhưng chính họ cũng không dám tự tiện tiến lên.

Nàng nghiêng đầu, thấy Mục Trường Châu nắm chặt cán đao, môi mấp máy thấp giọng ra lệnh: “Bắt sống.”

Lời còn chưa dứt, ngựa đã phóng đi. Đại quân Lương Châu tức thì đuổi theo.

Ở phía tây xa xa mơ hồ nghe được tiếng binh mã rải rác chạy đến, có lẽ là quân Cam Châu được phó tướng bên kia cử đi thăm dò, phần lớn đội quân tái tập hợp vẫn đang ở đó chờ lệnh.

Phụ cận lại có một toán quân khác xông đến, ánh lửa lóe lên, cờ Lương Châu tung bay, là các phó tướng dẫn theo binh mã Lương Châu trấn giữ hòng ngăn cản đội quân phe địch, bao vây siết sao nơi này.

Thuấn Âm véo mạnh vào lòng bàn tay, ép mình tập trung tinh thần: “Tiếp tục theo dõi, đề phòng Cam Châu tiếp cận, những người còn lại rút lui về phía sau cùng với ta.” Dừng một lúc, nàng nói tiếp, “Vẫn phải giả vờ chưa từng nghe thấy gì.”

Tất cả thấp giọng đáp rõ, hai binh sĩ cưỡi ngựa rời đi.

Nàng kéo ngựa lùi về sau, lên trên dốc cao mới nhìn xuống Mục Trường Châu đang chạy bên dưới.

Bóng đêm dần được xua tan, nhường chỗ cho sắc lam nhạt nhòa nơi cuối chân trời.

Giữa những bóng cây, Lệnh Hồ Thác cưỡi ngựa băng qua, nhác thấy đằng trước có binh mã bao vây thì đột ngột xoay lại, chạy thẳng về phía sau, lưỡi đao trong tay lóe sáng.

Mục Trường Châu đã cưỡi ngựa đuổi đến, lưỡi đao chém xuống sượt qua áo giáp của hắn, chàng dừng ngựa quay người: “Sao, ngươi không chạy trốn nữa hả?”

Mũ giáp của Lệnh Hồ Thác đã rơi xuống, mái tóc rối xù, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Ta đã xem thường ngươi, ngươi của bây giờ đã không còn là thư sinh yếu nhớt.” Hắn quẳng thanh đao đi, rút ra lưỡi dao ở bên hông, “Khi đến đây ta cũng không nghĩ sẽ sống sót trở về, phủ Tổng quản và ngươi cá mè một lứa, ta lại không thể vi phạm mệnh lệnh của bọn họ, nhưng giết được ngươi, ta có thể xuống dưới ăn nói với Lệnh Hồ gia và Mục gia.”

Tiếng còn chưa rơi thì người đã xông đến, thế tấn công chợt trở nên ác liệt. Xoay người vọt đến chỉ là muốn dụ chàng đến gần mà thôi.

Binh mã đã vây quanh, Mục Trường Châu vung đao nhắm vào mặt hắn, nhưng lúc trông thấy con dao đâm tới, hai mắt chợt đanh lại.

“Đây là là thanh dao được Quận công ban tặng, dùng để giết ngươi quả thích hợp, ngươi mà cũng đáng sống sao?” Lệnh Hồ Thác phẫn hận nổi điên, đâm con dao xuống rồi chuẩn bị né tránh, thậm chí cũng đã định trở tay.

Đột nhiên mũi dao lún xuống, lưỡi dao xuyên qua kẽ vảy đâm vào hõm vai đối diện.

Mục Trường Châu không hề tránh né, chỉ có đôi mắt u ám nhìn hắn ta chòng chọc.

Lệnh Hồ Thác sững sờ, bất chợt trước ngực thấm lạnh, lưỡi đao trong tay chàng chém đứt bộ giáp, để lại một miệng máu. Hắn lập tức ngã xuống ngựa, một thanh đao cắm phập vào sát sườn mặt hắn ta, lún sâu xuống đất chừng nửa khúc, Lệnh Hồ Thác đanh mặt, th ở dốc từng cơn.

Một tay Mục Trường Châu cầm chuôi đao ghim xuống đất, tay kia rút con dao cắm trên vai ra rồi ném đi, chàng dùng bàn tay dính máu giật lấy tấm lụa sắp bị xé làm đôi từ hắn ta, cười lạnh một tiếng: “Ta có đáng sống hay không không phải do ngươi quyết.”

Binh sĩ đã bao vây, mũi giáo chĩa vào hắn.

Bầu trời hửng sáng, tiếng động xung quanh vẫn lao xao không ngừng.

Thuấn Âm gần như không nhớ đã phải đợi chờ bao lâu, cho tới khi nhìn thấy Hồ Bột nhi hộc tốc phi ngựa chạy đến từ chỗ binh sĩ mặc quân phục Cam Châu.

Nàng đưa mắt nhìn, binh mã lần lượt đi ra mà như không có động tĩnh lớn. Cho đến cuối đoàn quân, một con ngựa ô cao lớn thủng thẳng đi tới.

Mục Trường Châu cưỡi ngựa, cung treo trên lưng ngựa, đao dắt vào vỏ đeo bên hông, chàng rũ sạch máu dính trên tay, ngước mắt nhìn nàng qua lớp lớp binh mã, mặt mũi thâm trầm như bóng xanh che đi nắng trời.

Thật lâu sau, chàng mới mấp máy đôi môi: “Đã có thể quay về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi