TÂM TÌNH LẠC GIỮA BIỂN TÌNH


Bản thân Như Ân biết rất rõ mấy cái thiết bị này vì chính tổ chức của cô đã đi mua lại thông tin về bản thiết kế của nó, từ tay chợ đen.
Bước vào đây thì Nghiêm Thục đã liên tục đảo mắt quan sát tình hình xung quanh.

Như Ân ghé sát lại bên cổ của Nghiêm Thục, cô hôn anh một cái rồi nhẹ nhàng cười xấu hổ.
- Hãy diễn như cặp tình nhân, tôi làm gì thì anh chứ lặng lẽ phối hợp cho thông minh vào.
Nghiêm Thục nhẹ nhàng cúi đầu xuống để cô không phải kiễng chân lên để nói nhỏ cho mình nghe.
Anh nhấc một ly vang đỏ Monteverdi Dolce Novella đưa lên môi mình thử một ngụm nhỏ.
- Anh thấy ly này em có thể uống đó, khá nhẹ.
Như Ân vừa thấy anh thử rượu rồi đưa lên môi mình như muốn cô cũng hãy thử đi, Nghiêm Thục lại tiện thế đưa tay ra sau lưng cô, anh không ôm cô, chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô như muốn bảo vệ và yêu chiều vậy.
Như Ân có hơi ngượng một chút, tự nhiên cô ý thức được là bản thân mình đã gần như không còn để ý đến hành động tùy tiện của Nghiêm Thục vậy.

Nhưng Như Ân vẫn thử một ngụm rượu nhỏ.
- Cũng được…nhưng tôi không thích uống rượu.
Nghiêm Thục như đã nghe hiểu.
- Anh muốn em cảm nhận chúng chứ không phải uống cho đã cái miệng đâu.

Dù gì thì em cũng lên quen với rượu đi, vì khi về lại Trung Quốc có lẽ sẽ còn gặp nhiều trường hợp này đó.
Ánh mắt đả đưa, tình ái của hai người đã che hoàn toàn sự cảnh giác của những người xung quanh với họ.
Như Ân và Nghiêm Thục vẫn nửa đáp những câu hỏi của đối phương, nửa thì vẫn quan sát nhất cử nhất động của vài kẻ họ thấy đáng nghi ngờ.
- Tôi sẽ không về Trung Quốc đâu.
Khi đáp lại câu nói của Nghiêm Thục thì giọng nói của cô rất nghiêm túc chẳng giống như trả lời cho có lệ.
Nghe vậy thì Nghiêm Thục lại cười thầm trong lòng.


Rồi cô cũng có ngày cùng anh về thôi, nhưng là với một thân phận khác.

Bữa tiệc bắt đầu được khoảng nửa tiếng thì chủ của bữa tiệc cũng đã xuất hiện.
Nhìn người đàn ông trên bục phát biểu thì mọi người đều vỗ tay ào ào.

Đây là Campuchia một đất nước bất ổn về chính trị, ngay đến lịch sử xây dựng đất nước của họ cũng phản ánh điều đó.

Hiện tại Campuchia đang là nước không có mấy tiếng nói với các nước lớn.

Vậy lên xã hội và giới thượng lưu ở đây cũng không nổi bật.
Chính điều đó lại khiến những gia tộc có tiền tìm đến đây thao túng các thế lực.

Như nhà họ Hạ vậy họ đứng sau gần hết các thế lực ở đây, ở Trung Quốc sẽ khó làm bá chủ hơn lên họ đã đến đây bành chướng thế lực của mình.
Bây giờ thì người họ Hạ trên bục kia đã có cái tên là Matak rồi, hắn gần như đã không cần gốc gác mình nữa.

Polen hôm nay sẽ xuất hiện ở đây, vốn đây là trốn nguy hiểm có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, nhưng hắn tin là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Truyện Sắc
Nghiêm Thục cười khẩy, thật ngu ngốc.
Matak là người không ưa mấy người phương tây vì vợ hắn ta đã ngoại tình rồi đẻ ra thằng con tóc vàng mắt xanh.

Cả cái sừng dài như vậy sao hắn chịu thiệt cho mình chứ, với hắn ta thì người phương tây thật ghê tởm.

Polen hình như cũng biết nhưng lại chủ quan.
Như Ân đã thả một con robot mini ra khỏi tay, nó như được gắn lệnh sẵn mà đi đến rò các sóng có tần số bất thường quanh đây.

Tất cả thông số đều hiện lên mặt đồng hồ nhìn như các loại đồng hồ trang sức bình thường của Như Ân.
Thấy vậy thì Nghiêm Thục cũng không hỏi gì cô cả, anh chỉ tự nhiên đứng chắn trước mặt cô một góc.

Cảm tưởng như Nghiêm Thục đang lắng nghe bài phát biểu nhàm chán mà thôi.
Cảm thấy anh dịch lên một góc vừa đẹp để cô thuận lợi quan sát tình hình qua đồng hồ.

Ánh mắt cô chứa một tia phức tạp nhưng vẫn nhìn các thống số trên mặt đồng hồ.

Muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng giờ việc đó không đáng để cô quan tâm.
- Khoảng năm phút nữa tôi và anh cùng đi về phía góc phòng hướng chin giờ.
Nghiêm Thục lại nâng nhẹ ly vang đỏ vừa rồi lên môi mình nhưng không uống, anh chỉ ngửi qua hương thơm của rượu mà thôi.
- Thơm thật đấy!

Thấy hành động như đang thưởng thức hương thơm của rượu từ Nghiêm Thục mà ngỡ như cô thấy một nam thần bước ra từ truyện tranh.

Nghiêm Thục làm hành động đó làm góc nghiêng của anh lộ rõ hơn khớp hàm gợi cảm, sóng mũi cao cùng tuổi tác trẻ trung của anh, điều đó khiến Như Ân nhớ đến lần đầu gặp Nghiêm Thục.

Lúc ấy anh có dáng vẻ thư sinh lại có dáng vẻ của một thiếu gia.

Người ta nói là nếu bạn không cố biết cái gì thì bạn sẽ không thấy tò mò, khi bạn biết cái gì rồi thì nhữn vấn đề xung quanh nó còn khiến bạn chìm sâu hơn.

Có lẽ Như Ân đang dần chìm vào trong thứ gì đó…
Nghe được ám chỉ đã hiểu ý từ lời nói của Nghiêm Thục thì cô cũng uống thêm chút nước lọc.

Sau đó hai người di chuyển đến góc có quầy rượu nhưng không có nhân viên ở đây.
Nghiêm Thục đảo mắt quan sát xung quanh, anh cúi đầu nhìn Như Ân.

Cô vẫn cứ chuyên chú quan sát các thông số đau đầu trên mặt đồng hồ.
- Tên nhân viên đó nhìn có vẻ như là con lai.
Như Ân chỉ đáp nhẹ câu.
- Đã biết rồi?
Nghiêm Thục chỉnh lại mấy cộng tóc đã rũ xuống mặt cô mà cô chả hay để ý đến chúng.
- Thông tin em biết thì tôi cũng đoán được một ít.
Với thái độ nghiêm túc của Như Ân thì Nghiêm Thục cũng phải có trách nhiệm phối hợp và quan sát với cô chứ.
Hai người họ đều đeo mặt nạ lên khi tên nhân viên kia quay lại thì chẳng để ý đến vấn đề khác lạ nào.
- Hai vị muốn một ly không?
Nghiêm Thục cười như không cười, anh nói với một giọng thật giả khó phân.
- Bạn tiệc của tôi bị đau bụng lên muốn kiếm gì đó làm ấm bụng, anh có không?
Vừa nói anh vừa cúi xuống xoa nhẹ bụng của Như Ân.
Như Ân như đau bụng thật, cô tựa nhẹ vào ngực anh, vừa tựa nhẹ một chút thôi nhưng cái cảm giác lại khiến cô khó dứt ra.


Nhưng chính cô tại thời điểm này không hề để ý đến cảm xúc trong lòng là mấy.
- Anh…em chỉ đau một ít thôi.
Hai người đều dùng tiếng Campuchia để giao tiếp với nhau càng khiến tên nhân viên tin tưởng.

Anh ta lại thấy sắc mặt tái nhợt của Như Ân như rất đau, ai nhìn thấy cô gái yếu đuối làm nũng như vậy thì cũng nảy sinh cảm giác sót thương.
- Em cố nhịn đau một chút được không, đừng làm anh lo.
Như Ân lại áp mặt mình vào ngực anh rồi cọ cọ.
- Nhưng đau mà…
Giọng nói nỉ non càng khiến người khác thấy thương.
- Hay để tôi tìm thử cái gì đó giúp tiểu thư.
Nghiêm Thục đưa ánh mắt vừa lo lắng vừa biết ơn hướng về phía tên nhân viên kia.
- Cảm ơn cậu…
Tên nhân viên kia cũng chẳng chậm chễ mà đi ngay ra phía cánh cửa đằng sau, anh ta vội đi lên không hề để ý đến tiếng bước chân như có như không đang tiến gần về phía mình.
Một tiếng ‘bịch’.

Bị đánh một cú ngay gáy khiến tên nhân viên ngất tại chỗ.

Ánh mắt anh ta vẫn mơ hồ cố định hình xem ai là người đánh mình, chưa kịp nhìn gì thì miệng anh ta được nhét ngay một viêm con nhộng.

Chỉ cần cắn một cái thì anh ta sẽ được thăng thiên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi