TAN CHẢY

Ban đầu Tiểu Trạch ngủ cùng tôi là vì nửa đêm giúp tôi giải quyết vấn đề sinh lý (đừng nghĩ bậy), còn giờ, ngủ cạnh cậu đã trở thành thói quen. Tay chân tôi luôn lạnh lẽo, còn người Tiểu Trạch lại ấm áp, cậu chủ động kẹp chân tôi để ủ ấm cho tôi. Mặc dù nói người lớn chiếm tiện nghi trẻ nhỏ là không tốt… Nhưng… Là tự cậu dâng đến mà, không liên quan đến tôi!

Bây giờ còn thêm một thói quen nữa, là sau khi tỉnh lại, tôi sẽ kiểm tra cậu có còn bên cạnh mình không. Thật ra không có ý nghĩ gì, chỉ là thói quen mà thôi.

Nhưng tối hôm đó, tôi phát hiện cậu không có bên cạnh.

Đi tiểu đêm?

Tôi không ngủ được, muốn chờ cậu để nói chuyện nên tựa ở đầu giường chờ.

Tiếc là chờ thật lâu mà cậu cũng không xuất hiện.

Tôi khá mất kiên nhẫn đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh tìm người.

“Nhóc? Em vào đây hả?”

Không ai đáp lời.

Trong toa lét không có ai.

Xuống nhà bếp, không có ai.

Ra phòng khách, không có ai.

Phòng khách, không bóng người!

Tôi hơi cuống, lẽ nào giờ không phải ban đêm mà là ban ngày? Cậu đi mua thức ăn?

Một người trưởng thành như tôi mà lại sốt ruột vì một cậu nhóc không có ở nhà, thật yếu bóng vía… Được rồi hiện giờ thân thể của cậu không còn là đứa con nít nữa… Nhưng tôi thật sự rất sốt ruột! Cậu đi đâu??

Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại với thời gian của đồng hồ báo thức, giờ đúng đang là 2 giờ khuya, cậu có thể đi đâu?? Cậu đang chơi trốn tìm với tôi sao?

Ngay lúc nhận ra thường ngày cậu ấy không dùng điện thoại, tôi căn bản không thể liên lạc với cậu, thì trong lòng lại có cảm giác tuyệt vọng.

Tôi tựa lưng ra sofa, nhìn chằm chằm ánh sáng trong chậu cá.

Con cá vàng vừa thở ra bóng nước vừa nhắm mắt.

Trong chậu cá hắt ra ánh xanh nhạt, sóng nước lấp loáng.

Tim tôi tức đau, không biết nguyên nhân.

Tôi chỉ biết là tôi muốn cậu xuất hiện ngay bây giờ, lập tức xuất hiện trước mặt tôi!

Sau đó, tôi nghe thấy giọng Tiểu Trạch truyền ra từ trong phòng ngủ. Cậu đang gọi tôi.

Tôi tức tốc chạy đến.

Cậu ngồi trên giường, áo ngủ khá lộn xộn, phần lớn xương quai xanh đều lộ ra. Cậu dụi dụi mắt, ngáp: “A Cảnh, anh sao vậy? Hình như nghe thấy anh gọi em?”

“Em đi đâu?”

Có vẻ như cậu hơi xấu hổ: “Em… lăn xuống giường…”

“…”

Kiêu ngạo như tôi đương nhiên sẽ không nói ra những chuyện ngu xuẩn vừa rồi, tôi chỉ vào giường ra lệnh: “Nhanh ngủ, lăn xuống giường một lần nữa không cho phép em ngủ nữa!”

Cậu vội ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, nhìn tôi nằm vào. Nhưng cậu không lập tức nằm xuống, mà chống đầu nghiêng người nhìn tôi. Ánh đèn ngủ lờ mờ làm cho tóc và lông mi cậu nhiễm một tầng trắng bạc.

Cậu thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán ra tôi lo lắng thế nào, thầm nghĩ hẳn cậu sẽ cười đắc chí lắm.

Nào ngờ không như dự đoán, cậu không hề cười. Vẻ mặt ngái ngủ vừa rồi tựa hồ cũng đã bị chôn vùi.

Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cực kỳ rõ ràng trong đêm tối: “A Cảnh, em hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Dường như cậu lưỡng lự, nhưng vẫn hỏi: “Nếu… Em nói là nếu… Một ngày nào đó, em, về, à, về trường, anh sẽ đồng ý chứ?”

“Nhóc lừa đảo, không phải lần trước em nói chưa từng đi học hả?”

“Chưa từng đi, cho nên mới muốn đi.”

Logic gì vậy, bắt đầu học từ nhà trẻ hay sao?

Tôi lười châm biếm, trả lời: “Đến trường là chuyện tốt, dĩ nhiên đồng ý rồi, anh không giam cầm em.”

“Nếu… chúng ta sẽ, sẽ không được gặp nhau nữa thì sao?” Giọng cậu khá nhỏ đi.

“Sao lại sẽ không được gặp nhau nữa?”

Cậu không nói gì.

Qua chừng nửa phút, cậu tắt đèn.

Hoàn toàn tối đen làm tôi cảm thấy an toàn, xong lại khá trống rỗng. Tôi nghĩ hồi lâu, mới hỏi: “Có phải em có chuyện gì gạt anh không?”

Cậu không trả lời.

Tôi nghĩ cậu ngủ rồi.

Nhưng tay lại cảm giác được cậu.

Tôi không hiểu nổi mình bị gì, nhưng khi cảm nhận được hơi thở cậu càng lúc càng gần, khi cảm nhận được nhiệt độ của cậu, người tôi lại bất thường. Nó tỏa nhiệt, miệng khô lưỡi khô, tôi muốn nuốt nước bọt nhưng bỗng nhiên thấy lúng túng.

Cậu vươn tay ra ôm lấy tôi.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm giác được chỉ cần thoáng đến gần thì có thể, có thể hôn môi —— nhận thức ấy làm tim tôi đập loạn. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi sẽ không ngốc đến mức không phát hiện, dường như tôi… xao xuyến trước cậu!

“Anh ngủ rồi sao? A Cảnh.”

Quá hồi hộp, tôi dự định giả vờ ngủ, không lên tiếng.

“Ngủ rồi.” Cậu khẽ cảm thán.

Hừ, anh tỉnh lắm nhé, để xem em muốn giở trò gì.

Cậu động đậy, sau đó, tôi thấy trán mình ươn ướt nong nóng. Mặt tôi đang cấp tốc nóng lên.

“Em thích anh, A Cảnh.”

Anh biết…

“Thích anh, vẫn luôn thích anh. Rất nhiều năm về trước đã thích anh rồi.”

Nhóc có cần buồn nôn đến vậy không… Cái mặt dày của anh sắp…

“Em thích anh đến vậy, nhưng em biết… mình không thể ở bên anh. Vậy nên, em không thể làm được gì ngoài nhìn anh gặp gỡ anh ta, nhìn anh thầm yêu anh ta, nhìn anh dần dần ở bên anh ta, nhìn anh cười, khóc, tuyệt vọng đều vì anh ta, thậm chí còn vì anh ta…”

Đều là chuyện trước kia rồi… Nhưng mà đến cùng quan hệ của nhóc với anh là gì? Lẽ nào là bạn học? Trúc mã trúc mã? Hay thật sự là anh em???

“Có 100 lần, em muốn trở thành cái ghế của anh; có 100 lần, em muốn trở thành cái gối của anh; có 100 lần… muốn trở thành quần áo, cái chén, bàn chải đánh răng, cây dù, sách vở của anh…”

Nhóc đây là… có đam mê cuồng đồ vật đó hả! Còn nữa, bỗng nhiên nhóc đóng phim thế này… Đừng buồn nôn vậy mà…

“Có 1000 lần, em muốn trở thành anh ta. Em muốn được như anh ta, ôm anh, hôn anh, bảo vệ anh.”

…Đột nhiên tôi thấy… dường như cậu nhóc này khá đáng thương…

“Lại có 10000 lần, em nghĩ, sao em không thể?”

…Em có thể!

Mẫu tính mãnh liệt dâng trào trong ngực tôi, gần như một khắc tiếp theo, tôi sẽ ôm chặt lấy cậu.

Tôi nghe thấy tiếng cậu vươn người ngồi dậy, giọng nói trở nên mông lung mà trầm khàn, “Nhưng hiện tại em hiểu rồi, quả nhiên, em không thể.”

Có ý gì?

Sau đó, cậu lại nói gì nữa, nhưng tôi hoàn toàn không nghe rõ.

Hô hấp của cậu dần đều đều.

Còn tôi lại phiền muộn. Tôi phiền muộn vì sao vừa rồi cậu chỉ hôn lên trán. Tôi phiền muộn vì sao cậu không cương quyết thổ lộ, vì sao câu nói sau cùng lại tiêu cực như thế.

Sau đó tôi lại phiền muộn vì sao bản thân bị một cậu nhóc đốn tim, đến cùng cậu có thành niên thật không? Có thể.. ừm… không…

Phiền muộn tới phiền muộn lui, chừng như cũng không hiệu quả.

Mãi đến khi mất mặt áp lại gần tên bên cạnh, rốt cục tôi mới thấy buồn ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi