TẬN CÙNG CỦA TÌNH YÊU

Hôm nay, bà Vy ngủ không an giấc, cứ chập chờn mộng mị

Tiếng điện thoại đánh thức bà, nghe xong điện thoại, bà vơ vội bóp tiền chạy vô bệnh viện, đồ cũng không kịp thay.

Trên hàng ghế đợi trước cửa phòng cấp cứu, Huyền Sương ngồi co ro đơn độc, người cô sủng nước màu nhờ nhờ như máu. Bà Vy vội chạy đến, xem xét tay chân con, may quá con bé không sao. Vậy máu này là của ai, chẳng lẽ của... nghĩ tới đó, cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ trung tuổi bước ra, bà Vy vội chạy lại bác sĩ, hỏi thăm tình hình.

- Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, riêng về đứa bé, chúng tôi đã cố hết sức.

Huyền Sương nghe bác sĩ nói, đột nhiên đứng phắt dậy, lắc đầu nguầy nguậy.

- Không! Không phải. Con tôi còn sống, nó không chết.

Bà Vy đau lòng nhìn con, cảm ơn bác sĩ rồi đến bên con, nắm bàn tay đang lạnh run của con xoa xoa.

- Không sao đâu, con bình tĩnh lại đi Huyền Sương! Có mẹ ở đây rồi. Mọi việc mẹ sẽ gánh vác thay con.

Bà ôm con vào lòng, đứa con yếu đuối bé bỏng của bà. Sao hai chị em nó lại khổ vậy chứ. Nếu trên đời có tội nghiệp, bà nguyện gánh thay cho hai đứa con được an ổn. Con gái nhờ đức cha, ông bà xưa nói có sai bao giờ. Bà ôm Huyền Sương cùng khóc, khóc vì xót con, khóc vì bất lực nhìn con đau đớn mà không thể làm gì. Bà dắt Huyền Sương vào thăm Nhật Hạ, đứa con gái mệnh khổ, vừa tượng hình đã bị ba ruột ruồng bỏ, sinh ra bị bắt rời xa vòng tay mẹ, lớn lên vì thương em mà bỏ cả thân phận, đến lúc trưởng thành, cũng vì em mà mất đời con gái, ngay cả đứa con chưa tượng hình, cũng vì hai chữ yêu thương. Nhật Hạ, bao giờ hai chị em con mới hết khổ. Huyền Sương nhìn chị an tĩnh nằm trên giường bệnh với đôi mắt ráo hoảnh. Người chị gái đã luôn yêu thương che chở cho cô từ tấm bé dù hai người chỉ hơn nhau 10 phút. Vì vai trò làm chị mà chị hi sinh cả cuộc đời bao dung. Phận làm em chỉ biết nhận, chưa trả được gì, còn hại cháu, xém nữa hại luôn sinh mạng mong manh của chị. Huyền Sương đi đến bên giường, nhìn chị nở nụ cười thê lương:

- Chị hai! Chị dậy đi, em xin lỗi. Em không bắt chị thay em nữa, chị dậy đi, dậy dẫn em đi chơi, đi mua kẹo. Em không dám đi một mình đâu, chị hai. Em thích gương mặt của chị cười thôi, chị nằm như vậy, em sợ lắm. Huhuhu.

Huyền Sương lay lay Nhật Hạ, lực tác động ngày một mạnh hơn. Bà Vy ôm vai Huyền Sương, vỗ vỗ:

- Sương! Chị còn ngấm thuốc mê chưa tỉnh được đâu, con đang làm chị đau đó.

- Mẹ, là tại con, con đã giết con của con, giết luôn chị. Người đáng chết là con. Mẹ, mẹ giết con đi. Hahaha, một đứa bệnh hoạn, biến thái như con không nên tồn tại. Sống chỉ làm nhục gia đình, đau lòng mẹ cha. Làm cái cớ cho người đời khinh khi. Hahaha! Đáng, tội của con đáng lắm. Hahaha! Ba nói đúng, đáng lý ra mẹ nên bóp mũi cho con chết từ khi lọt lòng kìa. Hahaha

- Huyền Sương! Con bình tĩnh lại đi, chị con không sao, con không có lỗi gì cả, Huyền Sương!

- Mẹ, mẹ gọi sai rồi, con là Duy Tuấn, Huyền Sương của mẹ nằm kia kìa. Hahaha.

- Huyền Sương! Con bình tĩnh lại đi, không ai trách con, chị con đã hi sinh cứu con, con phải khỏe mạnh nếu muốn chị con vui khỏe, hiểu không?

- Đã nói con là Duy Tuấn mà, con không phải Huyền Sương, không...không phải.

Huyền Sương bị kích động, ôm đầu chạy đi. Bà Vy vội đuổi theo con. Vừa chạy, bà vừa la nhờ y tá bảo vệ giữ cô lại. Bác sĩ phải tiêm cho cô mũi an thần, cô mới chịu yên. Huyền Sương được nghỉ ở phòng đặc biệt, biết con đã ngủ say, bà điện thoại cho Huy Phong, báo tin của Nhật Hạ. 30 phút sau, Huy Phong đã có mặt ở bệnh viện, bà Vy nhìn con rể bằng tia mắt ẩn nhẫn. Bà dắt anh đến đứng bên ngoài phòng bệnh ngó vào trong, Nhật Hạ nhơt nhạt, nằm đó yếu ớt và cô đơn. Bà nhìn con gái rồi nhìn tới con rể, trong lòng dâng lên cổ tức giận, nhưng ráng kiềm chế. Do con bà yêu nó, yêu si mê mù quáng. Giờ nó đã điên loạn, thì cũng nên dứt khoát buông bỏ, bà không muốn mất cả hai đứa con gái vì người đàn ông tàn nhẫn này. Bà Vy cầm hồ sơ bệnh án của Nhật Hạ, đưa Huy Phong xem. Hai mẹ con cùng đi ra khuôn viên bệnh viện trò chuyện.

Huy Phong chấn động, cô ấy mang thai thật, "không lý nào, rõ ràng nàng không phải phụ nữ cơ mà". Huy Phong nhìn bà Vy khó hiểu. Bà thở dài, đưa ra tờ giấy đơn phương xin ly hôn về phía Huy Phong:

- Huy Phong! Với tư cách làm mẹ vợ, mẹ yêu cầu con buông tha cho con gái của mẹ. Mẹ sinh con ra, cực khổ nuôi lớn không phải để cho con dằn vặt trở thành người không ra người, ngợm không ra ngợm. Nếu con không yêu vợ, không muốn chung sống với nó cả đời, vậy yêu cầu con buông tay, để mẹ dắt nó về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi