TÀN CUỘC - NHA KÝ

Những ảo tưởng sai lầm của thiếu nữ ngây thơ khi xem anh là thiên thần tình yêu của mình, nhắm mắt lao vào giấc mơ, trong đó chỉ có hình bóng của anh.

Chỉ vì một nụ hôn không ngờ tới, dù anh từ chối để lại số điện thoại cũng không còn quan trọng, cô vẫn sẽ nhớ khoảnh khắc ánh trăng lẻn qua cửa sổ chiếu lên cổ áo anh, ánh sáng tụ lại vì anh.

Trông khá giống một gã đểu.

Một gã đểu có tiền, đến cả bầu trời đầy sao cũng hào phóng với anh hơn.

Cũng không thể oán trách sự hai lòng của Trì Ương Hà cô.

Từ nhỏ mẹ đã dạy không thể gieo hết hạt giống trên một mảnh đất, nếu nó chết, cô sẽ chết đói.

Ngoài cửa có tiếng thẻ từ quẹt kêu một tiếng “tít”, cùng lúc đó là tin nhắn gửi tới.

Trì Ương Hà liếc nhìn tên người gửi, không chút do dự lao vào vòng tay của Đới Nghệ Nhiễm, “Mình đã hoàn toàn cắt đứt với tên kia rồi.”

Đới Nghệ Nhiễm phản ứng không nhiều, tiện tay đặt hộp cơm mang về cho cô lên ghế thay giày, “Ừ? Mình cứ tưởng tên đó chỉ là thú cưng điện tử của cậu, thật sự là người à?”

“Đúng vậy, và còn…nếu khắt khe hơn, chắc là tính ngoại tình nhỉ? Dù sao cũng hai lòng mà, rõ ràng lúc đi du lịch tốt nghiệp mọi thứ còn rất ổn.”

Trì Ương Hà cầm hộp cơm đi tới bàn, tò mò hơn về lúc nào và vì sao mối quan hệ của họ bắt đầu biến chất, đến mức cô không cảm thấy buồn chút nào.

Có lẽ cô thật sự không có thời gian để tiêu tốn quá mức cho một mối quan hệ, cuộc sống đã đủ bận rộn khiến cô mệt mỏi rồi.

Vậy nên không trách Đới Nghệ Nhiễm không quan tâm, họ quen nhau nhờ thi vào trường nghệ thuật, so với việc kiếm tiền và thi cử mệt nhọc, Lưu Lệ Hành xuất hiện trong câu chuyện của cô hiếm hoi đến mức thấp.

“Ăn nhanh đi, thầy vừa bảo xuống dưới một chút.”

Khách sạn này phần lớn là các thí sinh thi vào trường nghệ thuật, tiện vì gần trường thi.

Họ ở tầng chín, thầy giáo và các nam sinh ở tầng bảy, mỗi ngày thi xong đều xuống báo cáo với thầy một chút để thầy có kế hoạch nộp đơn vào các trường tiếp theo.

Nhưng hôm nay rõ ràng Trì Ương Hà không để tâm lắm đến việc báo cáo mà có chuyện khác đang khiến cô để ý.

Tập phim Hàn Quốc trên điện thoại vừa cập nhật đến tập tám, nam nữ chính cuối cùng cũng chạm môi nhau nhờ kịch bản được sắp đặt kỹ lưỡng.

Việc môi lướt nhẹ ra sao, tay đẩy nhau thế nào không phải điều quan trọng, trọng tâm là nụ hôn đó.

Điều quan trọng là hôm nay cô cũng có một nụ hôn, dù chỉ là giả vờ.

Khoảng cách gần gũi thì không phải lần đầu, nhưng khuôn mặt đó thì là lần đầu tiên.

Giấu đi những cảm xúc trong lòng là điều cô học được sau này, nhưng lúc đó cô chỉ ngậm thìa mà hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem nếu vừa mới chia tay mà lại gặp được khuôn mặt chỉ có trong giấc mơ…”

Đới Nghệ Nhiễm không thương xót mà nói: “Đó chính là Khương Thái Công câu cá.”(*)

(*) Khương Thái Công câu cá, lại có người nguyện ý cắn câu.

Xuống tầng bảy, có vài nam sinh đang trò chuyện trong phòng, một người tỏ ra rất ân cần gọi cô: “Đàn chị!”

Trì Ương Hà không muốn bận tâm, Lưu Lệ Hành là anh họ của cậu ta.

Cậu ta đưa cho cô hộp sữa, cô không nhận mà ngồi xuống ghế trống trước mặt thầy giáo, vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên.

Cô tắt đi, lại reo.

Để chế độ im lặng, điện thoại vẫn rung.

Thầy giáo rất biết quan sát: “Có việc thì cứ đi trước đi, thầy tin tưởng vào phần thi của em.”

Nói xong lại đùa: “Chuyên ngành xếp top ba của trường hôm nay không vấn đề gì chứ?”

“Dạ vâng.” Trì Ương Hà thật sự không muốn ở lại nữa.

Điều phiền phức là Lưu Dận đi theo cô ra ngoài, liên tục nói: “Anh ấy bảo biết mình sai rồi, muốn gặp chị, ít nhất cũng nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”

Đới Nghệ Nhiễm liếc nhìn qua lại giữa hai người, dường như đoán được điều gì đó, “Người yêu cũ của cậu ấy là ba cậu à? Ân cần vậy?”

Lưu Dận bật cười: “Là anh họ tôi.”

Đới Nghệ Nhiễm giễu cợt: “Cậu từ Cục Mật Vụ đến đấy à, cả năm không nói tiếng nào, giờ lại biết mở miệng.”

Lưu Dận thông minh, chỉ nói vừa đủ: “Dù sao anh ấy cũng đã nhắn rồi, còn lại thì tùy chị.”

Đợi cậu ta đi xa, Đới Nghệ Nhiễm đề nghị đi xem phim đêm để giải tỏa tâm trạng. Hai người nhanh chóng đồng ý rồi cùng nhau xuống tầng.

Nhưng khi bước ra khỏi cổng thì nhìn thấy Lưu Lệ Hành, ngày hôm đó lại trở nên dài hơn, Trì Ương Hà chỉ muốn thời gian trôi nhanh đến buổi sáng có nắng để xua tan tất cả mệt mỏi.

Đới Nghệ Nhiễm cuộn tay áo, sẵn sàng chiến đấu, nhưng Trì Ương Hà thở dài khuyên nhủ: “Ngoài trời lạnh lắm, cậu về trước đi, mình sẽ gọi cho cậu sau.”

Khi chỉ còn lại hai người trong gió, Lưu Lệ Hành hỏi: “Đến nhà hàng gần đây nhé?”

Trì Ương Hà lắc đầu: “Không cần đâu, có gì muốn nói thì nói ngay tại đây.”

Cô nhận ra mình thật sự không quan tâm đến anh nữa, dường như thời gian duy nhất họ hiểu nhau chỉ là lúc còn yêu nhau nồng nhiệt.

Họ cũng từng hạnh phúc, nhưng tình cảm có vẻ như là thứ có hạn.

Lưu Lệ Hành tức giận hỏi người đàn ông đó là ai, còn cô đứng từ góc nhìn của kẻ bề trên mà nhận ra họ không thể nói chuyện với nhau nữa.

Vả lại, cô làm sao biết đó là ai, “Anh là người có người khác trước mà?”

“Em không định giải thích về anh ta, về việc học lại sao?”

Trì Ương Hà nghe mà buồn cười, vì trong đầu cô bất ngờ nghĩ đến việc đàn ông có phải là những sinh vật đơn giản như vậy không.

Họ không quan tâm khi nghĩ rằng bạn thuộc về họ, nhưng khi có người tốt hơn xuất hiện, bạn lại trở thành thứ quý giá đối với họ.

“Tôi không có gì để giải thích cả, trước đây tôi từng tò mò từ lúc nào chúng ta trở nên vô nghĩa với nhau, giờ thì không còn tò mò nữa, tình cảm vốn là phép trừ.”

Nói xong, Trì Ương Hà định gọi cho Đới Nghệ Nhiễm, nhưng Lưu Lệ Hành lại tiến tới kéo tay cô, trông như muốn đòi lại công lý, dù không rõ anh ta còn muốn gì nhưng mọi sự bất mãn đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Theo quy tắc của phim truyền hình, đây là lúc Triều Chu Viễn nên xuất hiện để một lần nữa giúp cô thoát khỏi đám đông.

Dù sao anh ấy cũng đã từng giúp cô một lần, giúp thêm lần nữa cũng không quá đáng.

Nhưng thật đáng tiếc, những người giúp cô lại là một nhóm bạn cùng thi, các nam sinh vừa uống rượu xong, ồn ào gọi cô.

Cảm nhận bầu không khí không đúng, họ ngay lập tức ngăn giữa cô và Lưu Lệ Hành.

Có vài người cùng trường nhận ra cả hai bên, nhìn kỹ vài lần với ánh mắt say xỉn: “Ơ, học trưởng Lưu, sao anh lại ở đây? Không phải đến để đeo bám đàn chị đấy chứ?”

Người phải giữ mặt mũi, còn gì để nói nữa đâu, chỉ là một lần không vui trở nên càng khó chịu hơn, đúng là có tình có lý.

Điều vui vẻ là họ kịp chuyến chiếu cuối cùng tại rạp, hai cô gái ngồi ở hàng cuối cùng, xem một bộ phim “popcorn” nước ngoài.

Khi đó, Trì Ương Hà vừa nhai đồ ăn vặt vừa nói: “Nhiễm Nhiễm, mình khuyên cậu sau này yêu đừng để người ta cảm thấy có thể nắm bắt được cậu.”

Đới Nghệ Nhiễm rất thích bộ phim này, chỉ đáp bâng quơ: “Ừ?”

“Kinh nghiệm đấy, cậu thích mẫu người thế nào?”

“Ừm…chắc là người có thể bao rạp để xem phim, như vậy thì không phải lo đầu người phía trước cứ lắc lư nữa.”

Trì Ương Hà nhìn về phía trước, cậu thanh niên kia có một mái tóc xù khổng lồ, thật sự che mất tầm nhìn, cô đồng ý: “Ừ, thế thì sau này mình cũng phải tìm người bao được cả rạp, tốt nhất là dù bất kể giờ nào, chỉ cần mình muốn xem là có thể xem ngay.”

Đới Nghệ Nhiễm thầm kết luận trong lòng: cô ấy muốn tìm ông chủ rạp chiếu phim.

Thật ra ngày hôm đó Trì Ương Hà đã tưởng tượng, khi ra khỏi rạp, cô cứ ngoái lại ba bước một lần, luôn nghĩ anh ấy sẽ đột ngột xuất hiện giữa đám đông.

Đới Nghệ Nhiễm nhìn mà muốn bật cười, nghĩ rằng cô đang tìm ông chủ rạp.

Nhưng đáng tiếc, thực tế không phải là kịch bản phim, không có nhiều cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy.

Cô không chờ được Triều Chu Viễn.

Chà, nếu biết anh ấy ghét xem phim, cô đã không ngu ngốc như thế, cũng sẽ không tự tin nói về việc không thể nắm bắt được.

Quy luật thông thường sao có thể áp dụng với anh ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi