TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

"Không phải anh nói, đây không phải là độc, chỉ là thuốc làm dịu cảm xúc của anh ấy sao?" Lý Mạn Ni không khống chế được hét lên, hai tay của cô ta nắm thật chặt, nếu như thời gian có thể quay lại, tuyệt đối cô ta sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của anh ta, khi đó cô ta quá mức sợ hãi, sợ hãi hôn nhân của mình sẽ bị phá hư, bời vì Sở Luật yêu Hạ Dĩ Hiên, hận Hạ Nhược Tâm, mà cô ta không biết mình trong lòng anh là gì, cho nên, mới tin tưởng như vậy, cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Anh ta nói anh ta có thể giúp cô ta, cho nên, anh ta cho cô ta thuốc, để cho mỗi ngày cô ta cho vào cà phê của Sở Luật, có thể để tâm tình của anh nhẹ nhàng, cũng trợ giúp giấc ngủ, vừa cho đã bốn năm, mà Sở Luật thực sự cũng không có xuất hiện ý nghĩ khác, trong hôn nhân của bọn họ, anh sủng cô ta, đối với cô ta rất tốt, nhưng cô ta vẫn không biết anh có yêu cô ta không.

Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu cô ta đã biết, anh cũng không thương cô ta, cho nên mới tin tưởng chuyện hoang đường của người đàn ông này.

Cô ta hạ thuốc, không phải độc.

Tuyệt đối không phải.

Mà người đàn ông lại phá lên cười, ở trước mặt của anh ta, Lý Mạn Ni cảm giác mình thật sự vô cùng ngây thơ ngu ngốc, sao lúc ấy cô ta lại tin tưởng anh ta, sao mà khi anh ta nói tới một chữ độc, để cho cô ta sợ hãi đến gần như thét lên điên cuồng.

Uống bốn năm cà phê như thế, Luật, anh thật sự không có chuyện sao?

Sẽ không, sẽ không, anh vẫn luôn rất khỏe mạnh, không khả năng sẽ có chuyện. Nhất định là người đàn ông này lừa cô ta.

"Anh không cần gạt tôi, hiện tại cũng không phải cổ đại, còn hạ độc gì?" Lý Mạn Ni nghĩ tới đây, lại hất cằm của mình lên, để cho mình không đến mức bị người đàn ông này bắt lấy nhược điểm, chỉ là cô ta không biết, người đàn ông này đã sớm cầm được yếu điểm nhất của cô ta, cũng là thứ cô ta sợ nhất, anh ta có thể nắm cô, chặt đứt hô hấp của cô ta.

"Thật sao?" Hai tay người đàn ông vòng trước ngực cười lạnh: "Như vậy, Sở phu nhân cao quý xinh đẹp, nếu như tôi nói cho chồng cô biết chuyện này, cô nói anh ta có tin hay không?"

Mà trái tim Lý Mạn Ni đột nhiên xiết chặt, hừ một tiếng: "Đương nhiên là anh ấy sẽ không tin tưởng." Chỉ là, ánh mắt của cô ta hơi né tránh một chút, Sở Luật, thiên tính là một người nghi người, không có lửa làm sao có khói, có lẽ anh sẽ không tin tưởng, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không hoài nghi, anh không phải một kẻ ngốc, anh là một thương nhân, một thương nhân cực kỳ thành công.

Cho nên, lúc này mặt ngoài Lý Mạn Ni bình tĩnh, kỳ thật đã hơi chột dạ, bời vì cô ta không biết, thật sự là không biết.

"Vậy, Sở phu nhân, chúng ta thử một chút đi, nhìn xem Sở Luật tin tưởng tôi, hay là tin tưởng người phụ nữ dịu dàng thiện lương như cô?" Nói bốn chứ dịu dàng thiện lương, người đàn ông khinh thường, tất cả đều là giả vờ, kỳ thật, tâm kế của người phụ nữ này nhiều đến nỗi để cho người ta không tưởng tượng nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi