TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

"Mẹ cũng thân." Tiểu Vũ Điểm lại hướng khuôn mặt nhỏ về phía Hạ Nhược Tâm để mẹ thân.

Hạ Nhược Tâm hôn khuôn mặt của con, Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt, miệng nhỏ cười ngượng ngùng. Bộ dáng bé nhỏ này làm Cao Dật lại ôm hôn bé vài cái mới luyến tiếc ôm bé đi chơi.

Hạ Nhược Tâm nhặt khăn lông trên mặt đất lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hồng, rung động, tình cảm khiến cô giật mình.

Mà nếu đã rung động sẽ yêu không kể xiết. Trên ghế sô pha, TV đang mở phim hoạt hình, Tiểu Vũ Điểm không phải quá thích xem nhưng Cao Dật vẫn mở ra, anh nói đứa nhỏ này quá không giống những đứa trẻ khác thì không tốt, cho nên luôn buộc bé làm những chuyện đứa bé nên làm.

Kì thật Hạ Nhược Tâm cũng cảm thấy như thế là hợp lí, ngoài những lúc Tiểu Vũ Điểm chơi với búp bê, còn lại những thời gian khác bé xác thực trưởng thành sớm, bé bây giờ đều muốn tự mình nấu, tuy rằng chưa được ngon lắm nhưng chưa chắc những đứa bé mười tuổi có thể làm được, nhưng bé làm cũng rấ tốt, mới ba tuổi đã biết nấu mì.

Màn hình TV chiếu một đầu con heo mầu hồng, hình như những đứa trẻ tuổi này đều rất thích xem, cho nên Cao Dật từ bỏ sở thích xem tin tức cùng tiết mục thể dục để cho Tiểu Vũ Điểm xem con heo nhỏ.

Tiểu Vũ Điểm chơi búp bê, thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng mặt lên liếc mắt xem TV một cái, nhưng bé một chút cảm thấy hứng thú cũng không có, cũng không phải quá thích. Hạ Nhược Tâm cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa, muốn để Tiểu Vũ Điểm trưởng thành sởm biến thành một đứa bé bình thường dường như là không dễ dàng.

Màn đêm buông xuống, Tiểu Vũ Điểm một tay ôm búp bê, một tay ôm gối, bé gõ cửa phòng Cao Dật. Cao Dật vừa chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, anh vốn dĩ muốn đi tắm, quần áo cũng đã cởi một nửa đành phải cầm lên mặc lại, ra tới ngoài mở cửa, kết quả không có ai, tầm mắt anh hạ xuống đến khi nhìn thấy nhóc con chỉ cao đến đầu gối anh.

Anh ngồi xổm xuống nhưng so với nhóc con vẫn cao hơn nhiều.

"Làm sao vậy?" Anh đặt tay lên khuôn mặt con, gần đây cũng thêm một ít thịt, khuôn mặt trẻ con có thịt, tự nhiên cũng mũm mĩm, nhưng lại có cái cằm hơi nhọn, cái mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt to như nho đen, cũng khó trách những người đó ở phòng làm việc của Hạ Nhược Tâm đều gọi bé là tiểu mỹ nhân, về sau trưởng thành rồi không phải một tiểu mĩ nhân nữa, nhất định so với mẹ càng xinh đẹp.

"Làm sao vậy cô bé xinh đẹp?" Cuối cùng Cao Dật ngồi ở trên mặt đất, như vậy mới có thể cùng cục cưng cùng chiều cao.

"Tiểu Vũ Điểm có thể ngủ cùng bố được không?" Đôi tay Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê, đứng chỉnh tề, bé cẩn thận hỏi Cao Dật vì sợ anh sẽ không đồng ý.

"Được, đương nhiên có thể." Cao Dật đứng lên bế Tiểu Vũ Điểm: "Hôm nay Tiểu Vũ Điểm muốn ngủ cùng bố thì tí nữa không được đi tìm mẹ, nếu con thật sự hơn nửa đêm đối với bố khóc, về sau bố sẽ không cần con nữa." Anh nhéo khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm một chút, cũng không biết nhóc con rốt cuộc hôm nay nghĩ thế nào lại muốn ngủ cùng anh, anh còn nhớ lúc buổi tối nếu không có Hạ Nhược Tâm, bé thà chết chứ không muốn lên giường ngủ.

"Tiểu Vũ Điểm sợ bố đi mất." Tiểu Vũ Điểm mím môi, dựa khuôn mặt trên vai Cao Dật: "Tiểu Vũ Điểm muốn nhìn thấy bố, như vậy bố sẽ không đi mất."

Trong lòng Cao Dật đột nhiên chua xót, đứa nhỏ này là một đứa trẻ mẫn cảm, sợ anh lúc này đã rời đi lâu rồi làm cho con miên mang suy nghĩ.

Anh nhẹ nhàng đụng trán vào đầu Tiểu Vũ Điểm: "Đi rồi bố mang con đi ngủ nhé"

Tiểu Vũ Điểm rốt cục cũng nở nụ cười, hai mắt to cong lên, liền giống như vầng trăng trên trời, thiên chân vô tà làm người ta không khỏi thích.

Cao Dật cầm lấy một quyển chuyện cổ tích cho trẻ em, kể một câu chuyện rồi lại một cái chuyện xưa, từ "Cô bé lọ lem" rồi kể đến "Công chúa Bạch Tuyết", rồi lại kể tới "Con vịt xấu xí"

Giường ngủ của anh vốn dĩ to, một cái Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ chiếm không đến một phần mười không gian, có khi anh thật sự cảm thấy cuộc sống thật kì diệu, tuy rằng anh là bác sĩ, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu sinh tử, nhưng mà có thể tận mắt nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, bé như vậy lớn lên từng chút rồi trưởng thành, anh nghĩ cả quá trình như vậy nhất định sẽ vô cùng kì diệu.

"Lớn lên tốt nhé!" Anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mềm mịn của Tiểu Vũ Điểm: "Con còn rất nhỏ, còn có rất nhiều thời gian để lớn lên, bố hy vọng có thể vẫn luôn đi bên cạnh con cho đến khi con lớn lên, cho đến khi con kết hôn, cho đến khi con không cần bố nữa mới thôi."

Đây là những lời thật lòng của anh, mặc kệ đứa bé có phải con gái anh hay không, hiện giờ trong cơ thể đứa nhỏ này có cốt tuỷ của anh, sinh mạng con là anh cứu, máu cũng do anh cấp, cùng thân sinh có gì khác nhau.

"Ngủ đi." Anh hôn trán Tiểu Vũ Điểm, sau đó đi tắm rửa, cho đến khi anh tắm xong, bên ngoài phòng khách vẫn sáng đèn, trên giường bé con cũng ngủ rất ngoan, không có đá chăn.

Anh mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi ra liền thấy Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi trên sô pha đang cầm kẹp vẽ vẽ tranh, đều nói người đàn ông rất có mị lực khi đang làm việc nhưng người phụ nữ nghiêm túc làm việc cũng rất mị lực, một loại trí thức, một loại thoả mãn, còn một loại mang theo nụ cười nhạt hạnh phúc, khả năng toàn bộ đều đang hoà vào bức vẽ của cô.

Bút vẽ trong tay Hạ Nhược Tâm theo tâm tình của cô trên giấy bay tán loạn, giữa từng nét bút đều tan vào nỗi lòng của cô lúc này, khoé môi cô hơi giương lên, trong ánh sáng ánh mắt cũng dịu dàng, đặt bút thành hoa.

Cao Dật đi qua, cẩn thân nhìn bức tranh tỏng tay Hạ Nhược Tâm, không thể không nói, cô vẽ rất có cảm giác đặc biệt, phản chiếu tính cách cô, dịu dàng lại nhã nhặn, rất thoải mái.

Hạ Nhược Tâm vẽ xong một bức, đều quên mất thời gian, khi cô vừa nhấc đầu lên thiếu chút nữa đụng phải vào trán của người đàn ông.

Một bàn tay đặt lên trán cô vừa lúc ngăn trở, nếu không đã bị đụng rồi.

"Sao anh lại ở đây?" Hạ Nhược Tâm khiếp sợ, cô vừa rồi nhất thời không để ý, chẳng lẽ Cao Dật sẽ không đứng đây lâu rồi đấy chứ, mà cô bây giờ mới biết được thì ra cô chú ý có khi đều quá mức tập trung, nếu thật sự bận quá mấy giờ qua đi cô cũng không biết đến thời gian

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi