TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Lúc này cửa bị mở ra, Tiểu Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông đi tới, vội vàng tìm một cái cớ đi làm việc, len lén le lưỡi một cái, cô cũng không muốn làm bóng đèn, ánh sáng gian phòng này hết sức tốt, đủ sáng, không cần cô thêm chút sáng.

Sở Luật cúi đầu, mắt đen nhìn thẳng tờ báo trong tay Hạ Nhược Tâm, rồi ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô lên trên đùi của mình, có nhớ tôi hay không? Môi của anh tiến tới bên tai cô, lời nói có chút mập mờ, không ngoài ý muốn khi thấy tai cô đỏ lên, hai người bọn họ cái gì cũng đã làm, bây giờ còn thẹn thùng, cô có phải quá mức thanh thuần hay không.

Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng bắt lấy áo trước ngực anh, không dám nhìn thẳng người đàn ông nam tính có mị lực này, cô chỉ cảm giác nhịp tim mình đập cực nhanh, không cách nào thoát khỏi ma chưởng tình yêu của anh, mà cô cũng không có nghĩ muốn chạy trốn.

"Có nhớ hay không?" Sở Luật không có nhận được câu trả lời của cô, trêu chọc cắn vành tai cô một chút, biết nơi này là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô, quả nhiên, mặt của cô hoàn toàn nhiễm lên một tầng đậm sắc son phấn, và xinh đẹp.

"nhớ: " Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, thành thật trả lời, lúc ngẩng đầu, trong mắt chỉ có tình yêu với anh, còn có tướng niệm, đương nhiên cô nhớ anh, chỉ hi vọng có thể luôn ở bên anh, vĩnh không xa rời nhau.

"A..." Tiếng cười trầm thấp vang lên, chấn động màng nhĩ yếu ớt của Hạ Nhược Tâm.

"Thật xin lỗi, trước kia làm tất cả với em, tôi sẽ đền bù tổn thất: "Anh khẽ nhìn, con ngươi màu đậm chăm chú nhìn cô, từ trước đến nay anh sẽ không dễ dàng nói xin lỗi, lần đầu tiên xin lỗi một người phụ nữ.

Hạ Nhược Tâm khẽ lắc đầu, "Không sao, em không cần anh bồi thường, tất cả đều là em tự nguyện: " Cô kéo tay của anh đặt trên mặt mình, em sẽ không để ý trước kia anh đối với em thế nào, bời vì, em biết, anh có lý do của anh. Nhẹ nhàng cọ lấy bàn tay của anh, tay của anh cực lớn, giữa ngón tay cũng có chút chai. Cũng không giống con nhà giàu từ nhỏ sinh hoạt ưu việt.

"Em thật sự vô cùng ngốc: " không biết là thở dài hay là cái gì, trong con ngươi Sở Luật nhanh chóng lóe lên cái gì, ngón tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô.

"Em chính là ngốc: " Hạ Nhược Tâm cười một tiếng, dưới lông mi thật dài rơi xuống một chút ấm áp, cô không phải một người kết thù người, nếu như quá mức so đo, như vậy chuyện cô so đo quá nhiều, từ nhỏ đến lớn, những hận và bất bình đó, có thể đủ mai táng cô. Đến bạn tốt nhất Giang Dao của cô nói qua, Hạ Nhược Tâm thật ra là một đứa ngốc, đứa rất ngốc.

Cô không nợ bất kỳ người nào, lại trả quá nhiều.

Thẩm Ý Quân, Hạ Dĩ Hiên, thậm chí còn có Sở Luật.

"Càng ngốc càng tốt, tôi thích em như vậy: " Sở Luật cúi đầu, đặt cằm của mình lên trên đầu cô, tia sáng hơi ấm rơi vào hai người, mà anh đã có thời gian rất lâu không có nghỉ ngơi như vậy.

Càng ngốc càng tốt. Đúng vậy, càng ngốc càng tốt.

"Ưa thích."Lòng Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng run lên một cái, không phải yêu, là ưa thích đã đủ rồi. Mà cuối cùng cô chờ được, không phải sao?

Chờ đến anh trai là của cô, cô đợi ngắm nhiều năm như vậy, lại yêu nhiều năm như vậy

"A luật, anh và Dĩ Hiên gặp nhau lần đầu là từ lúc nào?" Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khẩn trương và lo lắng.

Mắt đen Sở Luật nhắm lại một chút: " Em hỏi cái này làm gì?" Khóe môi của anh lạnh lùng một chút, không thích lúc này nhắc tới Hạ Dĩ Hiên, cũng không muốn cô biết bất cứ chuyện gì. Mà Hạ Dĩ Hiên vẫn là khoảng cách bọn họ không cách nào vượt qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi