TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 892: Mẹ đã về.

Trong lòng cô vẫn có khúc mắc chưa thể tháo gỡ được, mà Sở Luật cũng rất rõ ràng, quả thận kia của Tiểu Vũ Điểm rốt cuộc không thể quay về chính là do Sở gia mà mất đi, cô tha thứ cho Sở Luật nhưng lại không thể tha thứ được cho Sở gia, không tha thứ được cho Tống Uyển.

Lúc này Tô Vân Phỉ đang cho Tiểu Vũ Điểm ăn trái cây, gần đây tiểu gia hỏa ăn uống rất tốt, đã cao hơn, cũng mập hơn, trắng trẻo bầu bĩnh thật sự rất xinh đẹp.

“Ngon không con?” Bà hỏi Tiểu Vũ Điểm, không nhịn được bẹo bẹo má của bé, trong lòng bà lại không khỏi cảm thán, sao lại có đứa trẻ xinh đẹp như vậy. Mọi người đều nói trẻ con xinh đẹp lúc nhỏ trưởng thành sẽ xấu, nhưng không nhất định là như thế đi, nhìn khuôn mặt này dẫu có trưởng thành cũng không có khả năng sẽ biến thành xấu.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Vân Phỉ không để ý tưởng chồng bà về, nhưng chồng bà về tới nhà sẽ tranh đứa nhỏ của bà, bà liền có chút không muốn.

Hiện tại bà chỉ ước chồng bà cứ ở bên ngoài không về, như vậy sẽ không ai tranh đứa bé này với bà, bà có thể mỗi ngày được ôm đứa bé bầu bĩnh xinh đẹp này, nghĩ thôi đã thấy hào hứng.

Bảo mẫu đi tới mở cửa, kết quả ngạc nhiên thấy bên ngoài là Sở Luật.

Sở tiên sinh không phải đã đi xa, vài tháng gần đây đều không trở về sao.

“Ai tới vậy?” Tô Vân Phỉ lại đút một miếng táo cho Tiểu Vũ Điểm, miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nhau, hai má hơi phồng ra giống như con sóc, dù sao ai cho gì bé cũng không từ chối, ai cho ăn gì bé sẽ ăn cái đó.

“Phu nhân, là Sở tiên sinh.”

Bảo mẫu đóng cửa lại, cũng trả lời một câu.

“A, anh rể tới.” Tô Vân Phỉ lại cho Tiểu Vũ Điểm một miếng táo, ngoan ngoãn ăn nhiều táo lớn lên sẽ xinh đẹp.

Tô Vân Phỉ không lo lắng về Sở Giang, dù sao ông vẫn tới mỗi ngày nhưng cũng chỉ có thể cùng Tiểu Vũ Điểm trò chuyện, sẽ không mang bé đi đâu. Trong nhà ông còn có một quả bom hẹn giờ chờ, ông không dám đưa bé về.

Được cái lần trước sau khi Tống Uyển nói những lời đó đã không bao giờ dám đến nhà bà nữa. Như vậy cũng tốt, mắt không thấy lòng sẽ không phiền.

Miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đã đầy đồ ăn, bé nhìn thấy người đi tới, đột nhiên đôi mắt mở to tròn, tự mình nhảy xuống sô pha chạy nhanh tới.

“Ba…”

Một tiếng này khiến bát táo trong tay Tô Vân Phỉ rơi loảng xoảng xuống mặt đất.

Đây mới thật sự là người tới cướp đứa nhỏ của bà.

Sở Luật cúi xuống bế con gái lên, ôm chặt con gái vào lòng.

Anh đã vài tháng không nhìn thấy con. Bé thật tốt, a, lớn hơn, cũng trắng, béo, đương nhiên bộ dáng càng xinh đẹp.

“Ba, ba đã mang mẹ Tiểu Vũ Điểm về nhà chưa?”

Tiểu Vũ Điểm nắm lấy áo Sở Luật, giọng trong trẻo hỏi.

Sở Luật vươn tay nhéo má con gái.

“Ba đã hứa với con, sao có thể không làm? Ba đã đưa mẹ Tiểu Vũ Điểm bị lạc đường về nhà, mẹ đang ở nhà chờ con.”

“Cảm ơn ba.” Tiểu Vũ Điểm vừa nghe mẹ đã về, tay bé ôm chặt lấy cổ Sở Luật cười vui vẻ.

Tô Vân Phỉ bên cạnh nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gia đình đoàn tụ vẫn là tốt nhất, dù bà rất luyến tiếc đứa trẻ này nhưng trẻ con sao lại có thể không có mẹ, không mẹ trẻ chính là cây cỏ, ai đều có thể khi dễ.

Có thể trở về thật tốt, có thể quay lại cũng là thật tốt.

Lâm Thanh ở bên cạnh đang tập viết liền đánh rơi bút xuống, nó cúi xuống nhặt bút lên, tay run rẩy nắm chặt cái bút lại, sau đó dùng sức bẻ gãy.

***

Cửa bên ngoài được mở ra.

Hạ Nhược tâm vội vàng đứng dậy, cô lấy tay chỉnh lại tóc của mình, không biết có phải Tiểu Vũ Điểm đã về không. Nhưng cô đã thành như này, con gái có nhận ra không, gầy như quỷ, tóc dù không còn giống chó gặm nhưng vẫn rất ngắn.

Cô đi tới, tay đặt lên then cửa phòng, cũng không biết vì sao lại chần chừ.

Tay cô cử động, lòng cô cũng động theo.

Rốt cuộc, cửa mở.

Tiểu Vũ Điểm đứng bên ngoài, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, vừa thấy Hạ Nhược Tâm đôi mắt xinh đẹp đã cong tít.

“Mẹ, ôm một cái.” Bé vươn tay của mình để mẹ ôm.

Hạ Nhược Tâm ngồi xuống ngang con gái, dùng một tay bế con gái lên giống như trước kia. Cô lấy tay sờ nắn khắp người con gái, cuộc sống của cô chỉ có đứa bé này.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.” Tiểu Vũ Điểm sụt sịt, cánh tay cũng ôm chặt lấy cổ mẹ.

“Mẹ đi ra ngoài kiếm tiền sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm nhịn xuống sự chua xót trong lòng, cô xoay mặt đi trộm lau khô nước mắt của mình. “Mẹ ra ngoài kiếm tiền, đào rất nhiều vàng, có thể tạo thành một khối vàng lớn, mẹ kiếm được rất nhiều tiền, sau này có thể mua rất nhiều búp bê cho Tiểu Vũ Điểm.”

“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm dựa đầu vào vai mẹ, bé vẫn sụt sịt gặm lấy bàn tay của mình. “Nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm không cần búp bê, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ.”

“Được, chúng ta không cần búp bê, mẹ sẽ không bao giờ đi nữa.” Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái thêm một ít, cô đồng ý, cô đồng ý cả đời này sẽ không bao giờ rời xa con gái nữa.

Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, bé không biết mẹ mình rốt cuộc đã trải qua thế nào là cửu tử nhất sinh mới về được nhà, cũng đã trải qua rất nhiều cực khổ mới gặp được bé.

Một màn thế này, vậy mà cách xa nhau gần tám tháng.

***

Hạ Nhược Tâm kéo chăn lên cho con gái.

“Bé lớn hơn?”

“Ừ,” Sở Luật cũng ngồi xuống theo. “Đã lớn hơn rồi, so với lúc anh đi hiện tại đã lớn hơn ít nhiều, cũng đã mập hơn, quần áo trước kia đều nhỏ, giày cũng nhỏ, khuôn mặt cũng gầy hơn bây giờ.

“Cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm lo lắng nhất chính là con gái, nhưng cô biết người đàn ông này sẽ chăm sóc tốt cho con gái cô cho dù cô có ở đây hay không.

“Con cũng là con của anh.” Sở Luật đưa tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm. “Em cũng đi ngủ đi, vừa xuống may bay nên nghỉ ngơi. Buổi tối chúng ta ra ngoài, gọi thêm Đỗ Tĩnh Đường, coi như chúc mừng chúng ta tai qua nạn khỏi.

“Được.” Hạ Nhược Tâm nheo mắt lại, cô cũng muốn ngủ. Sau khi Sở Luật rời đi cô mới nằm xuống bên cạnh con gái ngủ rồi. Lúc Sở Luật tiến vào liền thấy hai mẹ con một lớn một ngủ chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành. Hai mẹ con rất giống nhau, đều có khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài cong vút, anh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi