TẪN NHIÊN - MỄ HOA

Dưới anh đèn ngủ mờ tối, trong nháy mắt vẻ mặt của Chu Tẫn đã dịu xuống, khóe mắt anh hơi ửng hồng, anh chống cằm lên hõm vai tôi, giọng nói anh nghẹn ngào: "A Yên, anh thực sự rất yêu em. Có em ở bên cạnh là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của anh. Anh đảm bảo, chỉ cần còn sống thì anh nhất định sẽ là người thương yêu em nhất thế gian này. Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn trung thành với em."

"Không cần thiết như vậy đâu."

Tôi liếc anh một cái: "Lúc em ra khỏi nhà hàng thấy có mấy em gái đi vào, mấy anh chơi vui vẻ thật ha."

Chu Tẫn ngẩng đầu nhìn tôi, trong bóng đêm mờ mịt, đôi mắt của anh ánh lên nét cười, ướt át như thể vừa có một lớp sương mù được phủ lên trên đó.

Sau đó nụ hôn của anh rơi trên vành tai tôi, giọng nói chứa đầy ý cười: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh chị tới kiểm tra, bên trong bên ngoài anh đều là của chị, của một mình chị thôi, sạch sẽ lắm đấy."

"Biết rồi, đi ngủ." Tôi vỗ đôi tay không yên phận của anh xuống.

"Không được, bây giờ em phải trả lại trong sạch cho anh."

Trong phòng tối mịt, gã trai bất mãn mơn trớn bờ môi tôi, giọng nói đầy khao khát mong đợi.

Tôi ghét bỏ mà đẩy anh ra: "Đi tắm đi, cả người toàn mùi t.h.u.ố.c lá không."

...

Lúc Kim Cương trở thành Kim Triêu thì việc làm ăn của Phó Lôi càng ngày càng tốt hơn.

Sau đó anh ấy bắt đầu mê muội với nghệ thuật làm vườn, vì một cây tùng mà không tiếc bỏ ra cả ngàn vạn tệ.

Năm đó khi anh Sấm ở Hoài Thành không ai bì nổi thì cũng từng mê đắm đồ cổ văn vật.

Chuỗi tràng hạt đeo tay ông ta tặng tôi là chuỗi hạt mắt ma Hải Hoàng mọc hoang dại hàng cực phẩm, nguyên liệu làm hạt châu bằng mắt ma đã rất khó thấy, nói gì đây còn là một chuỗi mắt ma đỉnh cấp.

Vì sở thích của mình mà anh Sấm còn mở vài tiệm bán đồ cổ.

Giống như Phó Lôi sau này cũng thành lập nguyên một công ty chuyên về làm vườn để phục vụ sở thích của mình vậy.



Nói đúng ra thì anh Sấm đối xử với Chu Tẫn rất tốt.

Tôi tin rằng ông ta thật sự tán thưởng Chu Tẫn.

Tôn Đại Sấm này từ nhỏ đã xông pha giang hồ, gặp được vô số loại người nên con mắt nhìn người rất chuẩn.


Ông ta nghĩ rằng chu Tẫn tốt, bởi vì Chu Tẫn có nghĩa khí có tâm huyết, còn có lương tâm.

Từ rất lâu trước đây ông ta đã từng nói với Phó Lôi, cứ bồi dưỡng thằng nhóc A Tẫn này cho đàng hoàng, tương lai chắc chắn nó sẽ là hạt giống tốt.

Hạt giống tốt thích hợp để đứng bên cạnh bọn họ xông pha giang hồ.

Anh Sấm muốn Chu Tẫn ở bên người hỗ trợ ông ta.

Ông ta chỉ cần một câu: "A Tẫn, mày xem thường con người anh hay là trong lòng có ý kiến với anh?"

Không ai có thể ngu xuẩn đến nỗi đi từ chối ông ta.

Ngay cả Phó Lôi cũng nói: "Nếu anh Sấm thích thì A Tẫn nhất định phải qua bên ấy giúp anh san sẻ công việc rồi, đi theo anh Sấm có thể học được rất nhiều thứ."

Phó Lôi có suy tính của mình, tất nhiên anh ấy sẽ lo nghĩ cho Chu Tẫn.

Anh ấy nói, tại nơi đông người như thế em không thể không cho anh Sấm mặt mũi, với lại mấy việc làm ăn không thể lộ ra ánh sáng của anh Sấm đều đã có người quản lý, Chu Tẫn không có cơ hội đụng vào đâu.

Anh ấy còn nói, anh Sấm không phải là người không nói đạo lý, những suy nghĩ kia của Chu Tẫn có thể từ từ nói với ông ta, nói nhiều mấy lần thì anh Sấm cũng không đến nỗi giữ người mãi không buông.


Về phần Phó Lôi, anh ấy cũng sẽ khuyên Tôn Đại Sấm thả Chu Tẫn rời khỏi đây.

Ừ, mọi thứ đều giống như chúng tôi đã nghĩ.

Vậy mà nửa năm sau, bên bờ cảng biển, cảnh sát đuổi bắt, anh Sấm bị đánh gục tại chỗ, Chu Tẫn nhảy xuống biển.



Tôi không hiểu.

Rõ ràng A Tẫn đã nói mấy thứ kia anh không đụng vào, Tôn Đại Sấm cũng sẽ không để anh đụng vào.

Chu Tẫn đi theo ông ta chỉ đơn giản là giúp ông ta trông coi hàng hóa trong mấy tiệm bán đồ cổ, đi ngắm thị trường đồ cổ với ông ta rồi nghe người ta nói về đẳng cấp của phỉ thủy, giám định xem sáp ong thật giả thế nào.

Bình thường anh Sấm còn dẫn anh đi khắp nơi bái Phật.

Bọn họ đi Bảo Hoa Tự, Bảo Liên Tự, Đại Tướng Quốc Tự.

Cũng từng đi núi Phổ Đà.

Khi ấy tôi đang rao bán nhà cũ, bởi vì Chu Tẫn nói anh Sấm đã đồng ý cho anh rời khỏi đây.

Ông ta vỗ vai Chu Tẫn rồi nói: "Lôi Tử cũng nói cho anh biết rồi, vậy thì anh cũng không làm khó chú mày. Nhưng chú mày cứ nghĩ cho rõ ràng, con đường này của chúng ta đã bước lên rồi thì rất khó có thể quay đầu lại. Chú mày cứ nhìn anh này, kẻ thù nhiều lắm, nếu anh mà cứ buông tất cả xuống như chú mày thì không biết ngày nào sẽ phơi th.ây đầu đường đâu."

"Nếu sau này chú mày nghĩ rõ ràng, còn muốn quay lại thì anh Sấm luôn luôn chào đón."

Đương nhiên A Tẫn không giống ông ta, tay anh còn rất sạch sẽ.

Đầu tháng mười một, Chu Tẫn và anh Sấm cùng đi tới bến tàu ở cảng biển để giao dịch lô hàng cuối cùng.

Anh nói đó là một lô sản phẩm làm từ ngà voi mà Tôn Đại Sấm đã bàn bạc xong xuôi với đám lâm tặc ở Vân Nam.

Tôn Đại Sấm rất coi trọng lô hàng này, bởi vì trong đó có Thiên Nhãn châu cực phẩm mà ông ta vẫn ngày đêm mong ngóng.

Mấy người bọn họ đi tới cảng biển lúc nửa đêm, sau đó không thể quay trở về.

Trời đông giá rét, giữa thời thiết lạnh như thế nếu nhảy xuống biển thì hầu như sẽ không có cơ hội nào sống sót.

Rõ ràng trước đi anh đã nói, đây là chuyến cuối cùng rồi, bắt đầu từ ngày mai anh không cần phải tới chỗ anh Sấm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi