TẦN NINH PHẤN ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Vũ quản lý ba mươi bảy tinh hệ, tổng cộng có mấy trăm hành tinh có thể cư trú.

Thành chính ở tinh hệ thứ tám, quỹ đạo hành tinh xếp thứ bốn.

Thành vệ tinh có tổng cộng một trăm sáu mươi chín, phân biệt do các tộc đàn cuồng điêu, tuyết hào, hắc diên quản lý.

Ngoài ra có khu tụ cư quy mô tương đối nhỏ khác, đa số cư dân là loài chim cỡ nhỏ, hoặc tộc đàn không có sức chiến đấu gì. Khu vực như vậy, hầu hết là do tộc lông vũ tương đối ôn hòa cai quản.

Bề mặt tinh cầu thành chính, biển bao phủ trên bảy mươi phần trăm, tài nguyên vô cùng phong phú.

Khuyết điểm duy nhất, là không thích hợp cua ánh trăng sinh tồn. Từng mùa sinh sản, tộc lông vũ trong thành đều phải nghìn dặm xa xôi chạy đến tinh cầu nguyên thủy, mới sẽ không để chim non cạn lương thực.

Đất liền chia làm ba khối lớn, do cầu đại lục nhân tạo nối liền.

Một khối lớn nhất bốn mặt giáp biển, thảm thực vật mặt đất rậm rạp, bốn mùa như xuân, dạt dào sắc xanh.

Một khối ở giữa thì trải rộng đồng cỏ, quanh năm chỉ phân hai mùa, mùa khô nóng cháy, mùa mưa ẩm ướt.

Một khối cuối cùng, cũng là khối nhỏ nhất, vì nằm gần điểm cực, bị sông băng vây quanh, trong một năm, phần lớn thời gian đều có tuyết rơi.

Khí hậu cực đoan như vậy, lại bất ngờ được tuyết hào yêu thích.

Từ ban đầu khi tinh thành mới thành lập, đã thông qua trong tộc biểu quyết, rời khỏi nơi tộc hào sinh sống, chuyển vào thành Vũ định cư.

Sa mạc hoang nguyên từng có ở chủ thành, đều bị đất đai nhân tạo bao trùm.

Chỉ hơn mười năm, không còn lấy một hạt cát vàng, một cơn gió cát. Bão sa mạc càng là thần thoại trong truyền thuyết.

Nếu không phải có cân nhắc về các phương diện khí hậu, mà tuyết hào đúng là cần, sông băng cũng có thể tiến hành cải tạo.

Tinh hệ thiên nga cai quản, bất luận là thành chính hay thành vệ tinh, liền các phương diện này mà nói, đều có thể sánh ngang với vương đô. Tự nhiên rước lấy không ít ánh mắt đố kỵ.

Nhưng mà, trước khi tộc lông vũ nội loạn, phạm vi thế lực của thiên nga còn hơn xa như vậy.

Theo nhạc trạc diệt tộc, thiên nga mất đi một đồng minh tự  nhiên cuối cùng. Phạm vi thế lực không ngừng bị áp súc, có thể duy trì cục diện hôm nay, đã là tương đối không dễ dàng.

Thù địch bên ngoài tinh vực dễ dàng giải quyết, mà vấn đề bên trong, đặc biệt khó lòng phòng bị, đau đầu nhất.

Tần Ninh bất ngờ xuất hiện, vừa là kinh hỉ, cũng là sét đánh giữa trời quang.

Đối với Bạch Hử mà nói, tự nhiên là điều trước.

Đối với người khác, nhất là người thành Đá, đều chỉ có hai chữ: Ha ha.

Tinh hạm đi vào tầng khí quyển, Tần Ninh rời khỏi boong tàu, lần đầu tiên bước vào phòng chỉ huy.

Tộc lông vũ trước đài khống chế, đa số đều là gương mặt lạ, Tần Ninh chỉ nhận ra mấy người.

Mọi người lại không lạ gì Tần Ninh.

Màn hình ảo trước ghế chỉ huy, đã sớm trở thành “giải trí” tốt nhất trong suốt cuộc hành trình. Sở dĩ bạn Tần nào đó bị các loại cho ăn, chính là vì nguyên nhân này.

“Đã bắt được liên lạc được với trạm hàng không.”

Hoa tiêu báo cáo, thanh âm thanh thúy.

Tần Ninh không nhịn được liếc mắt nhìn thêm mấy lần, nghiêng đầu tự hỏi, mĩ nam tóc màu vàng nghệ này, rốt cuộc là loài chim gì.

“Chuẩn bị hạ cánh.”

“Rõ!”

Tinh hạm xuyên qua không khí, khó tránh khỏi xóc nảy.

Ngồi ở trong ghế kim loại, nhìn hình ảnh hiện ra trước đài khống chế, Tần Ninh không kiềm được sợ hãi than lần thứ hai.

Nơi này chính là thành Vũ?

Đại dương xanh lam, lục địa xanh lục, đồng tuyết trắng xóa.

Điểm xuyết các loại kiến trúc màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Trạm hàng không không xây dựng trên mặt đất, mà là dựa vào thiết bị phản trọng lực, lơ lửng giữa không trung.

Bến tàu khổng lồ màu xám bạc, chiếm giữ vùng trời trên tinh thành, giống như một tòa pháo đài bay.

Vòng quanh bến tàu là hành lang không trung song song, cùng với lối đi hình vành khuyên đan xen. Ở bên ngoài lối đi, là tháp chỉ huy tạo hình tương đối tráng lệ.

Tinh hạm lớn nhỏ khác nhau, có vẽ đồ đằng các tộc lên xuống pháo đài trên không. Lúc nhiều nhất, không dùng thiết bị hỗ trợ, hoàn toàn không đếm được số lượng.

Khi cất cánh cùng hạ cánh, động cơ cuộn lên gió lớn.

Tiếng vang cực lớn, gần như có thể chấn vỡ tầng mây.

Thỉnh thoảng có vài chiếc tinh hạm vực khác xuất hiện, kẹp giữa những tinh hạm của tộc lông vũ, tạo hình hơi có vẻ cổ quái, lại không phải rất thu hút.

“Bến tàu số một đã mở ra!”

Trạm hàng không phát ra tín hiệu, tinh hạm màu xám bạc, dọc theo quỹ đạo, bắt đầu thong thả hạ xuống.

Cách mặt đất chỉ còn một trăm năm mươi mét, giá đỡ dưới đáy tinh hạm nhô ra, chuẩn xác ghim vào rãnh kim loại.

Trên đỉnh bến tàu, cửa lên xuống hình tròn bắt đầu khép lại.

Cửa kim loại từ bên cạnh xoay ra, che khuất một luồng ánh sáng cuối cùng.

Bang bang mấy tiếng, ngọn đèn trong bến tàu sáng lên.

Vách tường kim loại bóng loáng, bên trong khảm hệ thống điều khiển bằng âm thanh. Theo tinh hạm vào cảng, vách tường kim loại treo lên, lộ ra lối đi cao gần trăm mét, nối thẳng với hành lang không trung.

Chiến hạm tuần tra đứng vững, động cơ trái phải lụi tắt.

Hạm viên bước lên cầu thang lên xuống, xếp thành hàng đi xuống tầng dưới cùng trên boong tàu theo chỉ thị.

Cửa cabin trước sau đồng thời mở ra.

Sau một cơn gió ấm không phải tự nhiên hình thành, trong bến tàu lạnh băng bỗng nhiên có tiếng người.

Trước khi hạ cánh, Tần Ninh bị mang về cabin.

Theo yêu cầu của Bạch Hử, Yến Lam lấy ra một bộ trường bào, đem cậu bọc kín từ đầu đến chân.

Bạch Hử khoanh tay, coi như vừa lòng với thành quả này.

“Có phải che khuất tóc không?”

“Không cần.”

Bạch Hử lắc đầu, tốt quá hóa lốp.

Lấy ra một dây xích dài màu vàng kim, thay thế Yến Lam, tự mình buộc tóc cho Tần Ninh.

Tần Ninh lúc này, người mặc trường bào trắng, tóc đen buộc sau đầu. Một viên đá quý điểm xuyết trên trán, tôn lên ngũ quan đặc biệt tuấn tú, lộ ra linh khí.

Không nhìn đồ đằng mà nói, không có bao nhiêu khác biệt với chim non trong thành.

“Sau khi rời hạm theo sát Yến Lam.”

Trong quá trình di chuyển, nghị viện ở vương thành gửi thông tin rất nhiều lần, Bạch Hử vẫn không đáp lại.

Trước khi đi vào tầng khí quyển, nhận được tin tức mã hóa từ mặt đất, người của thành chính đến, hơn nữa đều là thành viên nghị viện.

Không biết chính xác thời gian tinh hạm quay về, Bạch Hử lại cắt đứt thông tin, dứt khoát canh giữ cả ngày ở trạm không gian, ôm cây đợi thỏ.

Rời khỏi bến tàu số một, nhất định phải đi qua con đường quy định, gặp phải người đã là không thể tránh khỏi.

Mà ở trong vực Lam, bất cứ hành động nào của Bạch Hử đều có thể gây ra chú ý. Mang Tần Ninh theo bên cạnh, khó tránh khỏi quá mức bắt mắt.

Giao cho Yến Lam chăm sóc, thông qua hành lang không trung quay về trong thành, là một ý tưởng không tệ.

“Tạm thời đừng nói. Có bất cứ nghi vấn gì, sau này ta sẽ giải đáp cho em.”

Ngắn gọn dặn dò hai câu, Bạch Hử vuốt nhẹ đuôi tóc Tần Ninh, nghiêng đầu cười cười, mang theo trấn an.

Sau đó quay lưng, dẫn đầu bước ra khỏi lối đi.

Hai người tộc lông vũ trung niên mặc áo nâu, vẻ mặt nghiêm túc, đang đứng ở bên cạnh lối đi. Nhìn thấy Bạch Hử, khuôn mặt anh tuấn lộ ra tức giận, giống như kết một tầng băng.

“Bạch Hử, muốn gặp anh một lần thật sự là không dễ dàng.”

“Tộc trưởng hắc ưng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.”

Người đến hưng sư vấn tội(1), ý trào phúng rõ ràng.

Bạch Hử cười đến lịch sự, không chút để ý, giống như thật sự là một chủ nhân hiếu khách, mà hai vị đối diện, không phải thành viên nghị viện không mời mà đến, lại càng không phải hắc ưng xù lông.

Hai con hắc ưng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt xanh mét.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản sẽ không ai tin, con thiên nga xinh đẹp này, thái độ đơn giản thô bạo, không cho bất cứ lý do, cắt đứt tín hiệu đến tinh hạm, bỏ mặc nghị viện, đem mặt mũi mấy chủ thành ném xuống đất đạp!

Trong khi ba người nói chuyện, Tần Ninh nghẹn không lên tiếng, cẩn thận đi theo phía sau hạm viên, vội vàng rời khỏi bến tàu.

Đường đi thẳng tắp, rất nhanh đã đi đến cuối.

Vòng qua một khúc quanh duy nhất, mấy cái màn hình màu lam cực lớn, xông vào tầm mắt Tần Ninh.

Màn hình lơ lửng ở giữa không trung, chữ viết của các tinh vực cuộn lên.

Chuyện đương nhiên, Tần Ninh nửa chữ cũng không biết.

“Hoan nghênh trở về.”

Dưới màn hình, vài em gái tộc lông vũ kiễng chân chờ đợi. Nhìn thấy nhóm người Yến Lam, lập tức bước lên nghênh đón.

Sau khi chào hỏi, một em gái tóc màu nâu tối, dáng người nóng bỏng, thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng. Tìm đúng mục tiêu, đẩy hai quan an toàn ra, xách cổ áo Lật Nhan lên.

“To gan nhỉ, thấy chị còn dám trốn!”

“Chị, tốt xấu chừa cho em chút mặt mũi.”

“Mặt mũi?” Lật Hiệt nghiến răng, so sánh với Lật Nhan, khuôn mặt chỉ coi như thanh tú, lộ ra lạnh lẽo ghê người, “Mày thì vui rồi, gây cho cha phiền phức lớn như vậy, còn muốn chị cho mày mặt mũi? Sau khi về nhà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”

Không nói hai lời, xách Lật Nhan lên, kéo đi một đoạn, nhét người vào máy phi hành.

“Yến Lam, chị đem nó về trước. Chỗ Bạch chủ, phiền cậu giúp chị giải thích vài câu.”

“Không thành vấn đề.”

Yến Lam rụt rụt cổ, nụ cười ôn hòa thiếu chút nữa thì vỡ nát.

“Lật Xuyên, Lật Dược, chạy đi đâu? Đều qua đây cho chị!”

Hai con cuồng điêu trộm đi không thành, cúi thấp đầu, mặt như đưa đám, đi vào máy phi hành.

Tần Ninh nhìn mà chậc chậc nói lạ.

Thiếu chút nữa thì giơ cao cánh tay, khen một tiếng “em gái uy vũ”, gào một câu “các chị khí phách”!

“Đúng rồi,” Lật Hiệt đột nhiên nghĩ ra cái gì, xoay người nhìn về phía Tần Ninh, nâng mi, “Con chim non này từ đâu đến, là cậu ở ngoài trộm sinh à?”

“Không phải em, là Bạch chủ…”

“Bạch chủ trộm sinh?!”

Yến Lam nói được một nửa, mấy em gái đồng thời “kinh sợ”, tâm tình bát quái đốt lên hừng hực.

Chim độc thân mấy nghìn năm, rốt cuộc mở khiếu(2) rồi?

“Không phải, tuyệt đối không phải!” Yến Lam vội vàng lắc đầu, trên mặt mang theo khó xử, “Việc này nói rất dài dòng, trong thời gian ngắn cũng không giải thích rõ được. Nó là Bạch chủ mang về, tuyệt không phải trộm sinh!”

Lật Hiệt nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.

Đóng cửa máy phi hành đánh rầm một tiếng, bố trí khóa bên trong, đề phòng ba người Lật Nhan lén lút chuồn mất.

Bản thân thì nhanh chóng vòng lại, đứng trước mặt Tần Ninh, tay duỗi ra, trực tiếp nâng cậu lên.

“Lông đen? Đúng là không giống Bạch chủ.” Lật Nhan nhìn về phía một em gái khác ở bên cạnh, “Cậu thấy thế nào?”

“Đúng là không giống. Nhưng dáng vẻ không tệ, lớn lên nhất định xinh đẹp.”

“Đáng tiếc tuổi quá nhỏ, không thể khiêng về đẻ trứng.”

Mấy em gái nhìn Tần Ninh, liếm liếm môi, lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Tần Ninh: “…”

Con gái ngoài vũ trụ, tất cả đều dũng mãnh như vậy?

Cách xa không cảm thấy, đến gần mới phát hiện, mấy em gái cuồng điêu này hình như còn cao hơn Lật Nhan.

Đây là trường hợp đặc biệt hay là tình trạng bình thường?

Tần Ninh giãy giãy hai cái, cổ áo lỏng ra, lộ ra một mảnh đồ đằng màu đen.

Lật Hiệt a một tiếng, đang định kề sát lại nhìn cho kỹ, trên tay đột nhiên nhẹ đi, Tần Ninh bị nhấc lên ôm đi.

Làm đương sự, Tần Ninh không nói gì nhìn trời.

Đối mặt loại tình huống này, không có cách chống lại, chỉ có thể tự an ủi bản thân.

Kích thước sức lực đều không so được, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao(3), giơ giơ thành thói quen… Này xxx, thật sự không quen được!

Tính tình cuồng điêu không tốt lắm, nhất là thư tính.

Dám cướp người từ tay ta?

Nhất định phải đánh một trận!

Lật Hiệt vừa định phát giận, ngẩng đầu nhìn thấy là ai, lửa giận lập tức tắt lịm.

“Bạch chủ.”

Vị này không thể đánh.

Thứ nhất, về nhà sẽ bị lão cha lải nhải, lão nương trừng trị.

Thứ hai, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự đánh không lại.

Lật Nhan ngồi ở trong máy phi hành, nhìn thấy dáng vẻ này của Lật Hiệt, đương trường bĩu môi, cũng chỉ dám uy phong với hắn!

Thoát khỏi hai thành viên nghị viện, Bạch Hử vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Quét mắt nhìn Yến Lam, người sau lập tức cúi đầu.

Không phải không muốn đi, thật sự là bị vài đại bàng mái ngăn lại, không thể đi.

Thân là một con yến chuẩn trống, không chống nổi cuồng điêu mái.

“Lật Nhan đâu?”

“Ở kia.” Lật Hiệt chỉ chỉ máy phi hành, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Bạch chủ, chuyện lần này có chút phiền toái. Chết là Ô Hoàn, em trai ruột của Ô Đàn, e là thành Đá sẽ không để yên.”

“Ta biết.” Bạch Hử nói, “Đối phương vốn vô lý, vũ hoàng không tỏ thái độ, nghị viện cũng chỉ là làm dáng mấy cái.”

“Ngài là nói?” Mắt Lật Hiệt sáng lên.

“Nói cho tộc trưởng cuồng điêu, không phải lo lắng. Chuyện này ta sẽ xử lý.”

“Bạch chủ anh minh!”

Lật Hiệt cười sang sảng. Sau khi nhìn thấy thành viên nghị viện, trái tim vẫn treo trên cổ họng, rốt cuộc thả trở về.

Nhìn dáng người khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Hử, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Chim trống tốt như vậy, tại sao lại nhất định không muốn đẻ trứng chứ?

Tiễn bước Lật Hiệt, vì nhanh chóng rời đi, Bạch Hử một tay nhấc Tần Ninh lên, xuyên qua hành lang không trung.

Ngoài Yến Lam, anh đẹp trai mặt chữ điền ở phòng truyền tống, cũng nhanh chóng bước theo.

“Giác Thành, ngày mai cậu xuất phát đến vương thành. Sau khi gặp vũ hoàng, báo cáo chi tiết toàn bộ sự kiện. Nhất định phải nói rõ, là tinh hạm không xác định, cắt đứt tín hiệu, muốn lẻn vào tinh cầu nguyên thủy.”

“Rõ.”

Giác Thành gật đầu. Sườn mặt tà mị, chính mặt vô cùng hàm hậu.

Tần Ninh nhìn hai cái, lại cảm thán tạo hóa thần kỳ.

“Chuyện con chim non này, có phải báo cáo hay không?”

Bước chân Bạch Hử không ngừng, nói: “Bệ hạ không hỏi, vậy tạm thời không cần.”

Xuyên qua hành lang không trung trong suốt, bỗng nhiên gặp phải vài vị tộc lông vũ.

Bọn họ vốn định đi một đường khác, biết được Bạch Hử trở về, cố ý lựa chọn đi đường vòng.

Thấy trong lòng Bạch Hử ôm một con chim non, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, trong tò mò kèm theo hưng phấn.

Đây là nói, Bạch Hử rốt cuộc không lại khác người, bằng lòng đẻ trứng với em gái nào rồi?

Nhìn màu sắc lông vũ, hình như không đúng lắm. Có biến dị như thế nào, gen thiên nga, cũng không thể sinh ra lông đen.

Bạch Hử khó được sinh ra một tia không vui.

Gặp phải đám anh vũ này, nước lặng cũng sẽ nổi lên gợn sóng, kế hoạch khẳng định sẽ bị quấy rầy.

Dự cảm của y không sai.

Không đến nửa ngày, tin tức Bạch Hử mang chim non về, đã truyền khắp toàn bộ thành Vũ, cũng dần dần khuếch tán ra ngoài tinh hệ.

Không đợi Giác Thành đến vương đô, vũ hoàng đã nhận được báo cáo. Ngay cả nghị viện cũng ồn ào bàn tán, chuyện trạm không gian phá hủy tinh hạm, ngược lại bị ném ra sau đầu.

Ô Đàn tức giận đến vung nắm tay đập tường.

Đập không được đám chim thành Vũ kia, cũng chỉ có thể đập tường.

Thực tế mà nói, không trách mọi người bát quái. Chỉ có thể trách cuộc sống nhàm chán, chuyện ly kỳ quá ít. Đặc biệt có liên quan đến Bạch Hử, không bát quái mới là lạ.

Nơi cuối hành lang, có thang truyền tống vào thẳng trong thành.

Bởi vì tập tính của thiên nga, cả tòa thành xây dựng trên một ngọn núi lửa chết.

Cư dân ban đầu, đào bới dưới núi lửa, dùng nham thạch dựng nhà. Người định cư sau đó, đều vòng quanh chân núi lửa an cư lạc nghiệp.

Để bảo vệ rừng cây, thành Vũ ban hành pháp luật, không cho phép tùy tiện chặt cây, cũng không cho khai thác vật liệu đá quá mức.

Vì thế, hàng loạt kiến trúc kim loại xuất hiện, tầng tầng mở rộng lên cao.

Ban đầu là tầng nhà cao lên.

Nơi ở dày đặc, tương đối được tộc đàn quần cư yêu thích.

Nhưng mà, đa số chim dữ trời sinh có quan niệm địa bàn, trừ vợ chồng ra, ở cách gần quá, đánh nhau ẩu đả là không thể tránh khỏi.

Số lần nhiều, trị an trong thành tràn ngập nguy cơ.

Kết quả à, thiết bị phản trọng lực nhanh chóng hoàn thiện, kiến trúc nổi đúng lúc sinh ra.

Phương thức xây dựng như vậy, vừa bảo vệ môi trường, lại lợi dụng tối đa không gian, một công đôi việc. Không chỉ vực Lam, các tinh vực khác cũng tranh nhau làm theo.

Cầu thang lên xuống có hình trụ, bốn phía hoàn toàn trong suốt.

Tần Ninh một mạch xuống dưới, xẹt qua đủ loại kiến trúc kiểu dáng khác nhau, thật sự là hoa cả mắt.

Kiến trúc bất luận lớn nhỏ, đều lơ lửng ở giữa không trung. Giữa hai bên có cầu nối đường đi nối liền.

Thỉnh thoảng lại có chim khổng lồ và máy phi hành bay qua.

Tổng thể mà nói, trước nhiều, sau ít.

“Ở trong thành rất ít sử dụng máy phi hành.”

Bạch Hử giải thích cho Tần Ninh.

“Đa số dùng tộc lông vũ nguyên thủy làm phương tiện.” Cho dù bãi công, cũng có thể tự mình bay.

Không vì đề phòng Lật Nhan bỏ chạy, Lật Hiệt cũng sẽ không điều động máy phi hành.

Phải biết, lái máy phi hành vào trạm hàng không, phải giải quyết rất nhiều thủ tục, là tương đối phiền toái.

Trong lúc nói chuyện, mấy con đại nhạn(4) bay qua trước mắt.

Trên lưng nhạn, tộc lông vũ tóc đen đứng vững, vẻ mặt nghiêm túc, một thân chính khí.

Giây tiếp theo, đột nhiên nâng chân dài, đem hai con chim non lông xù, lần lượt đạp xuống dưới.

Theo sau hắn, lại có bốn tộc lông vũ lần lượt làm theo.

Cầu lông tròn vo từ giữa trời rơi xuống, hoàn toàn chính là thảm kịch nhân gian.

Tần Ninh:!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Quý trọng chim non đâu?!

Chính là quý trọng như vậy?!

“Đó là bạch giáp hắc nhạn, em từng gặp trên tinh hạm.” Bạch Hử giải thích, “Chim non sinh ra năm nay tương đối nhiều, vách núi ngoài thành không quá đủ. Để duy trì truyền thống, chỉ có thể tạm bợ một chút như vậy.”

“Đây là truyền thống?”

“Đúng, chim non không việc gì.” Bạch Hử ấn lên bảng điều khiển, tốc độ của cầu thang lên xuống giảm đi, tiện cho Tần Ninh nhìn rõ ràng hơn một chút, “Nhìn thấy không? Chim non có thể an toàn rơi xuống đất.”

Giữa trời cao, hai con chim non ra sức vỗ cánh, thân hình tròn vo lên lên xuống xuống, làm người xem vô cùng sốt ruột.

Tộc lông vũ trên lưng nhạn đón gió mà đứng, không có nửa điểm ý tưởng ra tay giúp đỡ.

Giống như đang nói: Nhóc con, ngã thành nhân bánh mày không phải con tao!

Tần Ninh úp sấp trên cầu thang lên xuống, vô cùng may mắn, bản thân không có xuyên thành bạch giáp hắc nhạn.

Vạn hạnh a!

(1) Hưng sư vấn tội: phát động quân đội lên án công khai lỗi lầm của đối phương, cũng chỉ ý kiến bất hòa, kéo theo một đám người đến cửa chất vấn

(2) Mở khiếu: nghĩ thông suốt

(3) Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao: trên đỉnh chữ nhẫn – 忍 có刀 – chữ đao

(4) Đại nhạn: là tên loài, ko phải nói kích thước

Tuyết hào:



Hắc diên:



Yến chuẩn:



Đại nhạn:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi