TÂN NƯƠNG CỦA THẦN LINH


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cô không hiểu lễ nghi cúng bái càng làm mất nhiều thời gian.

Phất Thần đã có lời thì cô phải giản lược hết mức có thể.
Cô đi qua trận pháp khổng lồ trên mặt đất.

Lá bùa màu đen tạo ra những dòng kẻ đen chằng chịt như mạng nhện đan khắp nền cung điện.
Mắt trận là quan tài của Phất Thần.
Có nhìn bao nhiêu lần cô cũng thấy trận pháp xấu vô cùng.
Quan tài gỗ đen với những đường trổ mạ vàng tỏa sát khí dày đặc, là tà vật mà mọi người tránh còn không kịp.

Nó được đặt ở giữa trận pháp màu đen xấu xí lại càng khiến cái mùi của chết chóc lan rộng, ngột ngạt.
Cô gái không hề chê bai.
Cô cầm vòng hoa vái quan tài kiểu lạ.
Phất Thần nhăn mày: "Ngươi đang làm gì?"
"Em đang dâng hương bày tỏ lòng tôn kính đến ngài." Thanh Hòa vẫy vòng hoa: "Không có hương nhưng chúng ta có thể giả vờ nó là nén hương."
"?"
Phất Thần không muốn nói chuyện.
Hiếm khi Thanh Hòa ngại ngùng: "Với cả em chỉ biết vái rồi dâng hương theo cách truyền thống thôi."
"...Tiếp tục."
"Vâng ạ."

Thanh Hòa ngại ngùng đặt vòng hoa lên trên quan tài, lùi ra xa một khoảng ngắm nghía, thấy vẫn bị lệch lại cúi đầu rón rén lại gần chỉnh vòng hoa.
Chỉnh đi chỉnh lại cho đến khi hài lòng.
Linh lực dày đặc khắp Địa Cung giữ hoa luôn tươi.

Vốn dĩ chỉ là quan tài màu đen bỗng có thêm vòng hoa tươi thắm.
Đỏ rực rỡ.
Hồng nhẹ nhàng.
Xanh mát mẻ.
Quan tài cô quạnh thêm phần trang nghiêm bởi có sinh linh vây quanh.
Thanh Hòa tự khen, cô thấy mình rất có con mắt thẩm mỹ.
Thần linh cũng đưa mắt nhìn.
Hắn không biết hoa trông thế nào, cũng chưa từng định tìm kiếm.
Tìm kiếm sau khi mất xúc giác là hành động vô nghĩa.
Chính hắn cũng cảm thấy hà cớ gì phải vậy.
Bởi thế nên mấy vạn năm qua ký ức về hoa tươi của hắn ngày càng mơ hồ.

Mùi của hoa, cảm xúc khi chạm vào hoa, hình dáng bông hoa...!hắn quên tất cả.

Hắn chỉ nhớ lý do dùng máu thịt của mình để tạo ra sinh linh này.
...Thế gian nhàm chán không thú vị cần có những bông hoa điểm xuyết.
Chắc hẳn hoa là...!ấm áp?
Bởi vì hắn của ngày hôm nay chỉ biết mỗi khái niệm về ấm áp.
Vòng hoa đặt lên quan tài là lúc thần linh cảm thấy có gì đó lướt qua trong lòng như lông vũ hạ cánh nhẹ nhàng.
Thanh Hòa mời chào: "Ngài không sờ thử ạ?"
Phất Thần chau mày theo thói quen như định từ chối mà lại không nói ra câu khước từ.
Thanh Hòa mở đường: "Ôi trời, thần linh kiểm tra đồ cúng là chuyện quá đỗi bình thường mà?"
Phất Thần vẫn không lên tiếng, tầm mắt chỉ lướt qua vài lần rồi làm như vô tình ngồi xuống quan tài, bàn tay cũng đặt xuống thật khẽ.
Bởi vậy ngón tay hắn vừa đúng lúc chạm vào vòng hoa.
Thanh Hòa:...Làm màu, thật sự làm màu.
Như bao lần thử chạm không nhận lại cảm giác.
Nhưng...
Hắn cầm hoa nhẹ nhàng.
Bông hoa đào rừng phấn khích vươn cánh hoa lướt nhẹ qua ngón tay Phất Thần.
Rõ ràng không có âm thanh nhưng hình như hắn nghe thấy âm thanh của mừng rỡ, dịu dàng nào đó.
Dần dà, gương mặt thần linh có biểu cảm mang tên say mê hoặc hứng thú.
Hắn chạm nhẹ cánh hoa, động tác ngây ngô lại hiếm lạ.
Thanh Hòa hít thở nhẹ nhàng quan sát kỹ biểu cảm của Phất Thần, không muốn phá bầu không khí yên bình bao phủ quanh thần linh.

Trực giác mách bảo Phất Thần đang trải qua khoảnh khắc vô cùng quan trọng lại cũng khó diễn tả được cảm xúc huyền diệu.
Một lúc lâu sau.
Phất Thần hỏi: "Cảm giác này là..."
Cô trả lời: "Mềm ạ."
Ngón tay Phất Thần chạm vào quan tài, hỏi khẽ: "Đây là..."
Cô trả lời: "Cứng ạ."
Phất Thần nhận được câu trả lời đứng dậy bay đến chạm vào những nơi khác trong chính điện.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp, cô thấy Phất Thần "tò mò".
Vạn năm.
Vạn năm dài đằng đẵng.
Cuối cùng thần linh đã tìm về xúc giác của hắn.
Hắn như em bé mới chào đời vô cùng tò mò với tất cả sự vật chạm vào.

Thanh Hòa mà không ngăn thì e là hắn muốn sờ cả Xích Tiêu.
Không cần Thanh Hòa trả lời nữa.
Chạm dạ minh châu, hắn tự thì thầm: "Cứng."
Chạm cửa cung: "Cứng."
Chạm bức tường: "Cứng."
...
Nhưng càng dõi theo những câu trả lời của thần linh, trái tim hân hoan khi nãy ngày càng chất chứa tức giận ngút ngàn.
Những con người kia bị điên sao? Cho rằng Phất Thần sẽ không bao giờ tỉnh lại nên tuyệt tình đến mức này?
Toàn bộ sự vật bầu bạn với thần linh ngủ say mười nghìn năm là cứng.
Con người định dùng lăng tẩm cứng cỏi để che lấp sợ hãi trong họ.
Nhưng cách này liệu có tác dụng không?
Quả nhiên sau khi tìm tòi xong chính điện, Phất Thần ngoảnh lại nhìn Thanh Hòa.
Gương mặt điển trai vẫn bình tĩnh, lạ là hắn đặt câu hỏi.

Câu hỏi xuất phát từ "tò mò".
Hắn hỏi Thanh Hòa: "Con người rất thích cứng sao?"
Bên dưới câu hỏi bình tĩnh như ẩn giấu kiềm chế nguy hiểm khó tả.
Xích Tiêu thấy tình hình không ổn lập tức cướp câu trả lời:
- Đây là vật liệu xây dựng cần có ạ.
Thần linh không quan tâm Xích Tiêu, chỉ truy hỏi Thanh Hòa.
Giọng điệu của hắn rất chắc nịch: "Trả lời ta?"
Câu trả lời cho câu hỏi này có sức mạnh dẫn lối Phất Thần ngả về một trong hai thái cực trái ngược về thái độ với con người.
Thanh Hòa có thể hướng dẫn hắn đi về thái cực tốt không?
Cô gái cũng nhận thức được tầm quan trọng của câu hỏi.
Cô suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, lắc đầu nói: "Vải liệm và vòng hoa là mềm."
Phất Thần bình tĩnh: "Tất cả đồ vật dùng trong nghi lễ mai táng."
Từ câu nói này, có thể thấy người nói không định kiềm chế suy nghĩ nguy hiểm.
...Nếu con người thích cứng, thần linh sẽ ban cho họ cứng tuyệt đối.
Thanh Hòa lại ngước mắt, to gan nhìn thẳng thần linh.
Phất Thần phá lệ không quở cô thất lễ.
Sau đó cô hành động to gan hơn.
Cô cầm ngón tay thần linh, xuyên qua ảo ảnh cơ thể chạm vào bản thể mà thần linh không che giấu.
Đó là xương cứng lạnh toát.
"Ngài có cảm nhận được không?" Cô nói khẽ: "Ngài cũng cứng, nhưng em thì mềm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi