TÂN NƯƠNG CỦA THẦN LINH


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn thấy sóng nước sắp tạo ra hình người nào đó, đột nhiên tay Thanh Hòa trống không.
Bạch Trạch Kính bị thần linh tịch thu.
Làm gì thế, cô sắp nhìn thấy rồi mà!
"Đừng cứ luôn hỏi những câu vô vị, ảnh hưởng Bạch Trạch tu hành." Không nghe ra giọng điệu của thần linh, ngài chỉ hờ hững: "Nếu có thời gian rảnh rỗi, chi bằng em nghiên cứu cách tự đi từ Động Thiên ra ngoài."
Thanh Hòa kháng nghị nghiêm túc.
"Ngài làm gì vậy! Rõ ràng Bạch Trạch rất thích em!"
Thần linh không hề có cảm xúc.
"Nếu em khăng khăng, câu này ta có thể trả lời em, không cần hỏi nó."
Hả?
Hiếm khi thần linh chủ động mà lại dửng dưng như không.

Cảm giác như thật sự không thành vấn đề về câu hỏi riêng tư.
Thanh Hòa bỗng nhiên hứng thú bừng bừng.
Thật ra cô mong nghe thấy tên mình.
Suy cho cùng, bạn cũng thấy mối quan hệ giữa tôi và thần linh, và người khác với thần linh như thế nào đó.
"Được rồi, em hỏi nhé." Thanh Hòa hỏi nghiêm túc: "Người ngài thích nhất trong Tam giới là ai?"
Thần linh lạnh lùng: "Ta chưa từng..." thích ai.
"Hử?" Phất Thần nói nửa vời, cô nghi ngờ bằng giọng mũi: "Ngài muốn nói gì cơ?"
Đợi một lát vẫn không thấy Phất Thần trả lời.

Căn cứ theo hiểu biết về Phất Thần, cô nói: "Hay là ngài muốn nói ngài chưa từng thích ai?"
Bình thường Phất Thần luôn tỏ thái độ đó mà.
Không nghe, không nhìn, không thích.
Không có hứng thú không quan tâm bất cứ cái gì.

Trừ khi cô mè nheo nhắc đi nhắc lại mới nặn được câu trả lời.
Cô tự biết lấy mình.
Suy nghĩ thoáng qua, Phất Thần ngay lập tức định khẳng định.
Nhưng lời khẳng định lại không thể nói ra như câu trên.
Tại sao?
Làm gì có sự vật tồn tại trên cõi đời này hạn chế được thần linh cất lời.
Không, thật sự có.
Bí cảnh này cấm nói dối.
Ràng buộc có hiệu lực với cả thần linh.

Bởi vì hắn tạm thời giao quyền cao nhất ở nơi này cho Thanh Hòa.
Mặt khác, cội nguồn sức mạnh của bí cảnh đến từ một phần của hắn.
Thế nên hắn không được nói dối nhưng được chọn giữ im lặng.
Nhưng đặc quyền này không làm thần linh vui mà còn khiến hắn lạnh lùng, muộn phiền thêm.
Bởi vì điều này có nghĩa thần linh chưa từng thích ai...
Là nói dối.
Thanh Hòa luôn là cô gái rất hay tò mò.
Mới đầu thần linh yên lặng, cô rất muốn dè bỉu hỏi cố.

Nhưng sau khi trực giác cảm nhận được muộn phiền của Phất Thần, cô bỗng biết điều ngậm miệng.
Nhưng mà, tại sao ngài không vui?
Nếu cảm thấy bị bất kính, hắn có thể từ chối ngay từ lúc mới bắt đầu.

Cô đâu thể cạy miệng hắn.
Tự nhiên chẳng nói gì làm người ta rất khó hiểu.
Cô chỉ biết cảm thán rằng trái tim của Phất Thần là mò kim đáy bể, người bình thường đừng mong phán đoán.
Sau đó Phất Thần không nói gì nữa, cô thì bị ngắt hứng không còn tâm trạng chơi.

Nhắm mắt tìm hiểu tình hình bên trong Động Thiên lúc này.
Cô cảm nhận được những người còn lại ở trong Động Thiên.

Đa số là các tôm tép bé nhỏ không phải con cháu của đại gia tộc.


Có làm khó dễ họ cũng chẳng có ích gì.
Vấn đề của Bắc Hoang Bộ Châu không nằm ở họ.

Mà nằm ở những tông môn đại gia tộc như ký sinh trùng trên máu thịt của Phất Thần, hút máu ăn thịt Phất Thần.
Tuy Bắc Hoang Bộ Châu rộng lớn nhưng chỉ có ngần ấy tông môn thế gia.

Chỉ cần lớp trẻ ưu tú của đại gia tộc có mặt ở đây, thì đều bị cô tóm đánh.

Về sau sẽ biết phân biệt thiện ác, cố gắng đạt được thành tích, cơ bản là không cần lo lắng.
Ngoài chuyện này ra cô cần đi lên cao hơn để xem xem những con mọt kia ăn mòn mảnh đất này thế nào.
Cần đi xuống thấp hơn để xem dân chúng bình thường bị nhà giàu chèn ép, bóc lột mong muốn điều gì trong cuộc sống khốn khổ.
Thanh Hòa áng áng biết được hướng đi của mình.

Nhưng vẫn mù mờ, chưa biết thật sự sẽ đối mặt với điều gì, cần giải quyết việc gì.
Dù sao thì cô mới mười tám tuổi, không có nhiều kinh nghiệm sống.
Nhưng cách giải quyết luôn có nhiều hơn vấn đề.
Thanh Hòa giữ vững lạc quan về tương lai...!Đường thì cong nhưng tương lai luôn xán lạn.
Còn về Triệu Bất Tuyệt, nhân vật chính ở Bắc Hoang Bộ Châu...!Ừm, có thể hơi nới lỏng.
Nếu như là lúc mới gặp Phất Thần, cô sẽ không bao giờ dám cả gan tha cho Triệu Bất Tuyệt.
Nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy bằng với thái độ của Phất Thần bây giờ, cô không cần quá lo ngài bị ác nghiệp gặm nhấm.
Tóm lại chỉ cần cô ở bên, nhất định sẽ kịp thời ngăn cản ác nghiệp lan rộng.
Thân là lòng thương của Phất Thần, cô đã, đang và sẽ luôn phát huy tác dụng.
Xét từ tình thương, thật sự là cư xử bình thường với Triệu Bất Tuyệt vẫn hơn.
Thanh Hòa liệt kê tỉ mỉ tình hình hiện giờ, lên kế hoạch được vài ba chương nên cũng yên lòng.


Mặc dù còn rất nhiều việc cần làm nhưng đừng nóng vội, cứ làm từng việc một.
"Trước hết đuổi những người đó ra ngoài, bắt đầu dọn dẹp Động Thiên!"
Sau khi đá hết tất cả những người mới vào được Động Thiên hãy còn đang đắn đo trước vực sâu, cô hỏi Phất Thần: "Em đập bỏ Động Thiên có ảnh hưởng ngài lấy lại máu thịt không ạ?"
Thần linh trả lời: "Không sao."
Hóa ra vẫn biết nói chuyện.
Nhưng cô chỉ dám khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt chỉ bặm môi rồi tiện tay chạm vào Động Thiên.
*
Trong thế giới linh lực tối đen, Thanh Hòa nhìn thấy các đại linh mạch, nền móng tạo ra linh giới, cuồn cuộn vắt ngang đất trời như dải ngân hà.
Còn lại là cá thể.
Yếu như ánh sáng của đom đóm, mạnh như ánh nến.
Nhưng Cốc Thánh Động Thiên trước mặt tỏa ra ánh sáng chói lóa như mặt trời.
Máu thịt của Phất Thần làm nền móng quá mạnh mẽ, mức độ tinh khiết của linh lực bên ngoài còn hơn hẳn các đại linh mạch nổi tiếng.

Thảo nào các thế gia khắp nơi thèm thuồng đến vậy.
Toàn bộ Cốc Thánh Động Thiên xây dựng trên máu thịt của Phất Thần.
Cô tập trung tư tưởng cảm nhận, Cốc Thánh Động Thiên không từ chối, hoàn toàn đón nhận, bao dung cô.
Trong thế giới cảm giác của cô, cô cảm thấy miếng thịt kia như mảnh đất sinh ra phần hồn Cốc Thánh Động Thiên.
Khoan đã.
Sinh ra?
Thanh Hòa khiếp đảm từ ngữ bởi suy nghĩ kỳ lạ,khó hiểu xuất hiện trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi