TÂN NƯƠNG KHÓ LÀM

Nhà mẹ của Văn phu nhân trước đây cũng là thế gia vọng tộc nổi tiếng, Tạ lão gia lúc sinh tiền còn từng làm đến chức Hộ bộ Thị lang. Trong nhà, Văn phu nhân có một tỷ tỷ và một đệ đệ ruột thịt, còn lại đều là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, không tính là thân thuộc. Theo lý mà nói, Văn phu nhân hẳn sẽ vô cùng thân thiết với người tỷ tỷ cùng mẹ duy nhất này, nhưng trên thực tế lại không như vậy. Ít nhất khi Ngọc Chi bước chân vào đại sảnh, tình huống trông thấy liền nói cho nàng biết điều này.

Trong đại sảnh, Văn phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, thái độ bình thản. Ngồi bên cạnh là một phụ nữ trung niên mặc y phục đỏ sậm, thoạt nhìn cũng không giống Văn phu nhân cho lắm, tiêu biểu chính là diện mạo không xinh đẹp như Văn phu nhân. Vị trí đầu tiên bên trái phía dưới là một cô nương khoảng độ mười lăm mười sáu, dung mạo khả ái mặc váy màu vàng nhạt, trông thấy Ngọc Chi đi vào thì trên dưới liếc mắt đánh giá nàng, có điều trong đôi mắt ấy lại không có bao nhiêu thiện ý.

Văn phu nhân gọi nàng một tiếng: “Ngọc Chi, qua đây bái kiến dì và biểu tỷ của con.” Nói tới hai tiếng xưng hô này thì ngữ điệu của bà cũng không được mấy phần nhiệt tình.

Ngọc Chi bước tới cung kính hành lễ với Tạ thị: “Xin thỉnh an dì.” Lại quay đầu nhìn cô nương kia, “Hẳn vị này chính là biểu tỷ Phượng Uyển mà Bá Ngọc từng nhắc.”

Phượng Uyển vừa nghe nàng nói tới Văn Chiêu Lăng thì liền mừng rỡ: “Bá Ngọc biểu ca nhắc ta ư?”

Tạ thị nhíu mày, “Phượng Uyển, bộ dạng khẩn trương hưng phấn như thế còn ra thể thống gì!”

Phượng Uyển bĩu môi, không lên tiếng.

Trong lòng Ngọc Chi thoáng suy nghĩ liền đại khái hiểu ra, lẽ nào nàng ấy có ý với Văn Chiêu Lăng? Vừa nghĩ vậy thì dù nhìn thế nào, Ngọc Chi vẫn cảm thấy có chút không vừa mắt.

Tạ thị nói với Văn phu nhân: “Thấy con dâu muội và Phượng Uyển tuổi tác cũng không chênh lệch là mấy, lại rất đoan trang. Trước khi tới đây, ta nghe nói Bá Ngọc cưới một cô nương đến từ am ni cô, còn lo lắng đó sẽ là một nha đầu không được giáo dưỡng đàng hoàng, nghe nói mẫu thân cũng mất sớm?”

Văn phu nhân cau mày, “Đại tỷ vẫn như trước đây, nói chuyện tóm lại phải khiến người khác khó chịu mới vui vẻ.”

Tạ thị giả bộ ngạc nhiên nhìn bà, rồi lại quay sang Ngọc Chi, “Ây da, xem mồm miệng ta này, lúc nói chuyện tệ nhất là không biết nặng nhẹ, Ngọc Chi con đừng giận nhé, dì không cố ý đâu.”

Ngọc Chi bấm tay miễn cưỡng nở nụ cười, “Sao lại giận ạ? Lời dì nói cũng không sai, người xưa có nói trẻ con không có đủ phụ mẫu thì việc giáo dục sẽ không chu toàn, may mà Ngọc Chi từ nhỏ lớn lên bên cạnh Phật tổ, tổ mẫu còn nói con được Phật tổ chăm sóc mà trưởng thành đấy! Hơn nữa trong nhà con, dì đối với con như chính mình sinh ra, khiếm khuyết thiếu đi mẫu thân nhờ đó cũng được bù đắp.”

Nếu đã nhắc tới Thái phu nhân, Tạ thị đương nhiên không dám nói gì nữa, đành phải hậm hực im lặng, Phượng Uyển cạnh đó bất mãn liếc nàng một cái.

Văn phu nhẫn khẽ mỉm cười, “Ngọc Chi nói đúng, hôn sự lão thái gia đã định hiển nhiên không cần phải nói, không lo không đủ phụ mẫu, chỉ lo phụ mẫu đủ đầy mà vẫn không được giáo dưỡng đàng hoàng kìa, việc đó mới đáng phiền lòng nhỉ.” Bà nghiêng đầu như có như không đảo mắt về phía Phượng Uyển, “Đại tỷ nói có phải không?”

Tạ thị bị cái đảo mắt này của bà làm tức anh ách, nhưng lại chẳng thể phát tác, chỉ có thể trừng mắt với nữ nhi mình.

Văn phu nhân bảo Ngọc Chi ngồi cùng Phượng Uyển, vờ như không thấy.

Tạ thị từ nhỏ đã chướng mắt muội muội này của mình, hiện giờ ăn phải cục nghẹn này dù làm thế nào cũng không nuốt trôi, lại cười nói: “Đúng rồi nhị muội, nghe nói muội phu hồi kinh rồi?”

Văn phu nhân không chút ngạc nhiên với câu hỏi này của bà, “Đại tỷ tới thăm dò tình hình?”

Tạ thị sửng sốt, “Nhị muội sao lại nói vậy chứ? Ta tới gặp muội và mấy đứa cháu mà.”

“Lúc này nếu đại tỷ đã tới Văn gia, ta biết hẳn là tỷ phu bảo tỷ đến thám thính tình hình, ta cũng không cần che giấu.” Bà bưng chung trà lên hớp một ngụm, “Nhưng đáng tiếc, sợ là phải khiến đại tỷ thất vọng rồi, ta là người tuân thủ nữ tắc, chuyện quan trường lẽ nào có thể biết chứ?”

Tạ thị cười khan: “Nhị muội nói đùa rồi, muội phu còn có thể có chuyện giấu muội sao?”

Văn phu nhân hừ một tiếng, “Mới rồi không phải đại tỷ nói không phải tới thám thính tình hình?”

“Ờm….Chuyện này………..”Tạ thị cười gượng, nhất thời không thể tiếp tục, vừa hay trông thấy A Cần từ bên ngoài ngang qua thì vội đổi đề tài: “Nhị muội, tiểu cô nương kia là ai?”

Văn phu nhân gọi một tiếng: “A Cần, con qua đây!”

A Cần từ ngoài phòng bước vào, nhìn thấy mấy người trong sảnh, lại nhìn nhìn Phượng Uyển, sắc mặt không tốt cho lắm nhưng vẫn quy củ tiến lên trước hành lễ với Tạ thị: “Xin thỉnh an dì.”

“Dì?” Tạ thị trên dưới quan sát nàng ấy, quay sang hỏi Văn phu nhân: “Đây là A Cần? Đã lớn vậy rồi ư? Chậc chậc, ta còn nhớ mẫu thân con bé lúc ấy gả sang đây với muội, chả mấy chốc mà cũng đã lớn như vậy rồi.”

Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, mím môi không nói.

Tạ thị thấy vẻ mặt Văn phu nhân không tốt thì dường như rất hứng khởi, nói với A Cần: “A Cần, dì không thường tới Văn gia nên không biết con đã lớn vậy rồi.” Bà tháo chiếc vòng đang đeo trên tay dúi vào tay A Cần, “Nào, một chút tâm ý của dì, con nhận đi. Chỉ dựa vào việc mẫu thân con ngày trước từng hầu hạ đại nương và phụ thân con thì con cũng nên nhận đi nhé.”

Tạ thị thấy sắc mặt Văn phu nhân ngày càng xấu thì càng vui vẻ, níu cánh tay A Cần, thấy trên cổ tay nàng trống không thì ra vẻ ngạc nhiên nói: “Úi chao, đáng thương chưa kìa, tuổi này rồi mà ngay cả một món trang sức cũng không có, thật khiến người ta tội nghiệp mà.”

Ngọc Chi có chút nghe không nổi nữa, nghĩ nghĩ rồi cũng vờ kinh ngạc nói: “Ể? A Cần,  sao muội không đeo chiếc vòng ngọc bích kia? Lần trước mẫu thân cho mấy con dâu chúng ta cũng có làm cho muội một chiếc mà, sao muội không đeo?”

Văn phu nhân hơi sửng sốt, nhưng nghe thấy A Cần cũng rất tự nhiên tiếp lời: “À, chiếci vòng đó hả, màu sắc muội không thích lắm.” Nàng rút tay ra khỏi tay Tạ thị, thân mật ghé vào trước người Văn phu nhân, giống như một đứa trẻ bày ra vẻ đáng yêu nũng nịu: “Mẫu thân, người làm cho con chiếc nữa đi, con muốn vòng bạch ngọc, phối với khuyên tai mà năm trước người cho con sẽ rất đẹp đó.”

Văn phu nhân trước giờ chưa từng gần gũi với A Cần như vậy, cơ thể có chút cứng ngắc, cuối cùng lần đầu tiên nắm tay nàng, gật đầu, “Được, mẫu thân nghe theo con.”

Tạ thị ở cạnh ngượng ngùng thu lại chiếc vòng, “Không ngờ A Cần và nhị muội thân thiết như vậy, còn trực tiếp gọi mẫu thân nữa chứ.”

Phượng Uyển đột nhiên lên tiếng, “Mẫu thân, con thấy dì không phải mẫu thân thân sinh của A Cần mà còn làm nhiều trang sức như vậy, người cũng làm cho con đi.”

Tạ thị trừng mắt với nàng ấy, thấp giọng trách: “Nhìn coi bộ dạng con giống cái gì!”

A Cần quay đầu nhìn Phượng Uyển, nét mặt lộ vẻ khinh thường. Lúc Ngọc Chi trao đổi ánh mắt với nàng thì cũng lườm Phượng Uyển một cái bằng nửa con mắt, A Cần che miệng cười, đại khái đoán được Ngọc Chi cũng không ưa nàng ta.

Văn phu nhân vỗ lên tay A Cần, “Cùng với đại tẩu dẫn Phượng Uyển đi dạo trong phủ đi, ta và dì con nói chuyện.”

A Cần cung cung kính kính hành lễ, đi tới cạnh Ngọc Chi, nhìn Phượng Uyển, lời lẽ mặc dù nhiệt tình nhưng sắc mặt lại hết sức bình thản, “Phượng Uyển biểu tỷ mời đi theo chúng ta nhé.”

Phượng Uyển hết sức hưng phấn đứng dậy, nói với Ngọc Chi: “Vậy chúng ta đi gặp Bá Ngọc biểu ca.” Dứt lời đã tự mình phấn chấn bước ra cửa, Ngọc Chi và A Cần đành phải vội vàng đi theo.

Trong Bá Ngọc Cư, Văn Chiêu Lăng vừa mới cắt một nhánh thu cúc trong viện thì một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt, kéo cánh tay chàng, dùng giọng ngọt đến phát ngấy gọi chàng: “Bá Ngọc biểu ca!” (Mic: Bá Ngọc biểu caaaaa vần a kéo dài…………..)

Cây kéo trong tay Văn Chiêu Lăng chững lại, quay đầu nhìn nàng ta, mỉm cười dịu dàng, “Thì ra là Phượng Uyển à, sao lại tới đây?” Quay sang trông thấy Ngọc Chi và A Cần ở phía sau, chàng kéo cánh tay Phượng Uyển xuống, “Ngọc Chi qua đây xem thử, ta mới cắt một nhánh thu cúc, cắm trong bình được không?”

Phượng Uyển vì động tác của chàng mà không cam lòng đứng thẳng dậy, quay đầu  nhìn Ngọc Chi, quệt miệng cực kỳ bất mãn.

Ngọc Chi vừa vào đã trông thấy nàng ta bám dính lấy Văn Chiêu Lăng thì vốn cực kỳ mất hứng, lại còn bị nàng ta trừng trừng như vậy nên càng không vui, dứt khoát trút giận lên Văn Chiêu Lăng, hừ một tiếng: “Chàng cắt nó làm gì? Ở trong vườn tràn đầy nhựa sống như thế còn có thể sống thêm được một khoảng thời gian.”

Văn Chiêu Lăng sửng sốt, rũ mắt nhìn đóa cúc trong tay, “Nàng nói đúng, sớm biết vậy ta sẽ không cắt nó đi.”

Phượng Uyển đứng cạnh lầm bầm: “Không phải chỉ một đóa hoa cúc thôi sao? Thấy đẹp thì cắt, ngươi trách Bá Ngọc biểu ca làm gì?”

A Cần ở sau lưng Ngọc Chi bước ra, cười tủm tỉm đi tới trước mặt Phượng Uyển, “Ây dô, tỷ không biết có phải không? Đại ca và đại tẩu muội thích nhất như vậy đấy, chuyện giữa phu thế ấy mà, cô nương chưa xuất giá như Phượng Uyển biểu tỷ và ta làm sao hiểu được cơ chứ?”

Sắc mặt Phượng Uyển trắng bệch, hừ một tiếng.

Văn Chiêu Lăng đi đến cạnh Ngọc Chi, thấp giọng cười nói: “Mới rồi nàng ghen sao?”

Ngọc Chi quay phắt đi, “Thiếp chỉ là không ưa nàng ta thôi.”

Văn Chiêu Lăng cười cười, “Ừm, ta biết, nàng không ghen, chỉ là nàng không thích cô nương khác ở cạnh ta, đúng không?”

Ngọc Chi dứt khoát quay lưng lại với chàng, “Thiếp thèm quản chàng ở cạnh ai!”

Phượng Uyển thấy hai người ở đó chàng chàng thiếp thiếp, tức tối gào một câu: “Bá Ngọc biểu ca, ta đi đây!”

Văn Chiêu Lăng quay đầu nhìn nàng ta, mỉm cười gật đầu, “Được, biểu tỷ đi thong thả.”

Phượng Uyển thấy chàng không chút ý định giữ mình lại thì trên mặt lúc đỏ lúc trắng, giậm mạnh chân một cái, quay người nhanh chóng bước ra khỏi viện.

A Cần đi tới cạnh Văn Chiêu Lăng cười nói: “Đại ca, nha đầu này có lẽ vẫn hi vọng ca có thể cưới nàng ấy, hiện giờ thấy ca cưới đại tẩu rồi, đương nhiên mất hứng.” Nàng kéo Ngọc Chi, “Đại tẩu, chúng ta vẫn nên đi theo xem thử, nếu như xảy ra chuyện gì, bị mẫu thân trách tội sẽ không hay.”

Ngọc Chi gật gật đầu, “Nói rất phải.”, đang định đi cùng nàng ấy thì đột nhiên lại dừng bước, nhìn về phía Văn Chiêu Lăng, “Thì ra trước đây chàng và biểu tỷ này còn suýt nữa thành chuyện tốt nhỉ, lát nữa chúng ta từ từ nói tiếp.”

Văn Chiêu Lăng thảng thốt nhìn bóng dáng nàng cùng A Cần bước ra ngoài, nhịn không được bật cười, xem ra chàng đã cưới một thê tử hung dữ rồi. Chàng bỗng nhiên dừng chân, nghĩ lại lời vừa rồi của A Cần, mới rồi muội ấy gọi mẫu thân là mẫu thân? Không phải đại nương, mà là mẫu thân…

Chàng rũ mắt nhìn đóa cúc trong tay, khẽ mỉm cười, A Cần thật sự trưởng thành rồi.

Lúc A Cần và Ngọc Chi tìm được Phượng Uyển thì thấy nàng ta đã dựa sát vào cạnh Tạ thị, Tạ thị đứng trước cửa tiền sảnh, cùng Văn phu nhân nói chuyện, nhìn dáng vẻ thì hình như sắp cáo từ. Thấy Phượng Uyển không có gì bất thường, Ngọc Chi và A Cần cũng yên tâm.

Tạ thị lại nói mấy câu khách sáo với Văn phu nhân rồi dẫn Phượng Uyển rời đi. Văn phu nhân đích thân tiễn họ ra cửa, lúc trở lại trông thấy Ngọc Chi và A Cần, vẫy vẫy tay với hai người.

Ngọc Chi và A Cần đi tới, bà khẽ mỉm cười, “Lời A Cần hôm nay trái lại đã nhắc nhở ta, ta thật sự không chú ý tới trang sức các con đeo nhỉ.”

A Cần khẩn trương: “Không không, con không phải thực sự muốn trang sức, chỉ là…….”Nàng mím môi, “Chỉ là không quen thấy dì bắt nạt người mà thôi.”

Ngọc Chi cũng vội nói: “A Cần nói đúng ạ, nếu thật sự muốn làm trang sức thì nói đến cùng vẫn là Ngọc Chi mở miệng muốn, mẫu thân không cần cho là thật.”

Văn phu nhân cười trấn an hai người, “Không cần hoảng hốt như thế, cũng tới lúc rồi. A Cần sắp cập kê, con cũng gả qua lâu như vậy, là ta bận rộn những việc khác nên chểnh mảng, chuyện này cứ quyết định thế đi, cũng không cần từ chối nữa.” Bà nhìn Ngọc Chi, gật đầu một cái, “Ngọc Chi, hôm nay con làm rất tốt.”

Ngọc Chi sửng sốt, trên mặt hiện ra chút ý cười, như thể hôm nay được một phần thưởng lớn vậy…

Sự tĩnh lặng của Bá Ngọc Cư bị phá vỡ, Ngọc Chi một tay kéo góc váy, hết sức hưng phấn chạy vào trong viện, đến thẳng trước cửa thư phòng, cất tiếng gọi: “Bá Ngọc, Bá Ngọc, mẫu thân khen thiếp rồi! Thật sự…….”

Âm thanh líu lo ngưng bặt, nàng kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt Văn Chiêu Lăng trong thư phòng, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, “Quý, Quý Lễ…….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi