TÂN NƯƠNG TỬ CỦA DIÊM ĐẾ

Tẩm điện

Cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, bước chân không không nhanh không chậm đi về phía giường ngủ, đến gần hơn một chút thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn say giấc của Bạch Noãn.

Nghe nô tỳ trong hành cung bẩm báo lại sau khi nàng chơi đùa cùng Tiểu Thập lại bình bình dùng bữa, ngắm nhìn cảnh vật thật lâu lại đúng giờ mà an giấc.

Lục Giản vươn tay chạm vào da mặt non mềm của nàng không khỏi nghĩ thêm, không loạn không nháo an tĩnh như vậy cũng không khác trước kia là bao.

Tuy nói lương tri bị phong bế nhưng chỉ cần tác động thì loại cảm xúc yêu ghét hận thù đều sẽ trở lại, bằng chứng là nàng đã bắt đầu cười trên mặt lại có nét vui vẻ.

Là hắn kiềm lòng không đậu

Hắn không nỡ thậm chí là có chút rung động, nhưng lại rơi vào hố sâu không đáy, ngàn vạn lần vì gương mặt này ư?

Hắn không quên Tiểu Thuần, cũng chưa từng quên đi đoạn tình cảm khi còn là phàm nhân, nàng là người hắn yêu nhất cũng muốn tìm về nhất, nhưng đã không thể tìm về được nữa.

Còn Bạch Noãn, là nhân duyên cũng là thử thách đối với hắn, con người nàng lương thiện lại ấm áp làm người ta yêu thích không thôi nhưng nàng lại yêu hắn.

Thật là nực cười

Nghĩ đến đây liền rút tay về

Tuy nhiên đến sáng sớm mai khi Bạch Noãn tỉnh dậy lại chuẩn xác nằm trong lòng của nam nhân, đây cũng không phải lần đầu rơi vào tình huống này nên nàng cũng không còn kích động.

Nàng biết hắn bận rộn có khi cả ngày chẳng thấy đâu, cũng không thể tùy tiện tìm đến.

Cứ như thế cách đêm hắn lại đến vào lúc nàng đã ngủ say, cứ như vậy mà an ổn ôm nàng ngủ đến ngày hôm sau.

Chống tay lại mê đắm nhìn nam nhân ở ngay trước mặt, ừm hắn thật đẹp mắt làm người ta nhịn không nổi lại nhìn thêm vài cái.

Đầu ngón tay lướt từ mày đến mũi một cách vô thức lại bị một bàn tay cầm lấy, hắn đã tỉnh lại còn mở đôi mắt đào hoa cám dỗ đó mà nhìn nàng.

Bạch Noãn rơi vào thế lúng túng không biết làm sao thì môi người nọ đã đáp xuống nhiệt tình mà m*t lấy cánh môi xinh xắn của nàng.

"Ưm, a...."

Từng bước ép sát làm nàng nằm gọn trong vòng tay của Lục Giản, tiếp tục hôn môi không dứt lại càn rỡ sờ s0ạng ở ngực, nàng không từ chối thì hắn càng lớn mật trực tiếp cởi đi áo yếm nhỏ.

Cung nữ ở ngoài nghe thấy động tĩnh không nhỏ liền có cùng suy nghĩ, ai dám nói tân nương tử thất sủng chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà Diêm Đế lại lâm hạnh nàng, chuyện này cũng thật là không kiêng kị.

Hồng La cô cô phất tay bảo các nàng ta giải tán, từng đám người liền rời đi chỉ có Tuyết Cầm ở cuối hàng không nhịn được quay đầu lại, nàng ta không can tâm.

Xem ra chỉ có thể tin lời của người kia thì mới tách Diêm Đế ra khỏi Bạch Noãn.

#

Người cần chờ cũng có hành động, thượng thiên đình lại có một vị tiên nhân xung phong tiến đánh Tu La, người này là em trai của Đế Quân.

Vốn dĩ chẳng thấy thúc tiên này hăng hái như vậy bao giờ, mọi người bất ngờ thì Đế Quân càng bất ngờ thêm.

Chẳng phải ngàn năm nay lão vẫn đóng cửa tự tu dưỡng hay sao? Lấy đâu ra khí thế ngút trời hôm nay, vì lí đó Đế Quân đã gặp gỡ riêng với Dữ Quân.

Hỏi quanh co nói một hồi cũng không tra được gì cụ thể, Đế Quân cũng biết tính tình của em trai mình nếu đã không muốn nói thì cạy miệng lão cũng chẳng ra gì.

Nếu đã có lòng góp sức thì tùy ý nhưng đội quân của bọn họ vẫn chưa hồi phục sức lực tiếp tục ra chiến trường, cho nên vẫn là nên luận một chọi một.

Dữ Quân cũng không ý kiến như vậy cũng đúng ý lão, thù của mình tất báo không cần lôi cả đám người vào như vậy.

Chuyện này rất nhanh đã thông báo đến Tu La, tiên giới bây giờ thật là đủ trò.

Lục Giản biết manh mối đã đến cũng rất phối hợp đồng ý, trên dưới cũng không ai dám ý kiến với hắn nhưng Dữ Quân vậy mà lại đòi khiêu chiến trực tiếp với hắn.

Làm trò cho người ta chê cười.

Lĩnh Vương biết tin cũng định đến ranh giới ma vực xem trò, quà tân hôn mà y tặng cho Diêm Đế thật là làm vừa ý hắn phải không.

Chẳng qua Lĩnh Vương biết chuyện xấu mà Dữ Quân giấu diếm nhưng y không phải người chơi trò sau lưng, chỉ là tay ai đó đã nhúng chàm hợp ý y.

"Để lão ta đấu với tứ trụ, chỉ cần bốn trận thắng hai thì ta sẽ đáp ứng lão"

Tứ trụ tuân lệnh không có ai phản đối, bọn họ cũng cho rằng như vậy mới hợp lý.

Rõ là bốn người lui ra nhưng cuối cùng Vô Chức lại trở vào, là y tự ý đi vào không phải Lục Giản gọi, cũng vì khúc mắc phải hỏi.

Diêm Đế vẫn còn ngồi trên thượng vị, đầu đội miện đế xa hoa quyền lực cả trang phục đen huyền hắc ám và huyền bí sinh ra ảo giác khiến người ta tự động cúi đầu.

"Còn chuyện?"

Vô Chức gật đầu thì liền phát hiện cửa lớn cửa nhỏ đều đóng lại.

"Chẳng hay người đã từng đến nhân gian"

"Không sai"

"Vào thời điểm ta cũng ở nhân gian"

"Đúng vậy"

Lục Giản trả lời đích xác như vậy cũng có ý không trốn tránh, hắn đã trả lời hai câu vậy chỉ còn đáp ứng một câu nữa.

Vô Chức hết sức bình tĩnh

"Người là thiếu niên đó?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi