TÂN SỦNG - NAM LĂNG

“Anh Chu, ngưỡng mộ từ lâu!”Cố Giác đưa tay với đối phương.

“Không mời tự đến, không làm phiền cậu chứ?” Dáng người của Cố Giác thẳng tắp, Chu Phóng cũng không thua kém, tuy rằng đã sắp bốn mươi nhưng vì thời gian dài để ý đến chăm sóc sức khỏe nên dáng người của anh ta vẫn rất tốt, kết hợp với gương mặt tuấn lãng, nói chỉ mới ngoài ba mươi thôi cũng không quá đáng.

“Anh Chu nói đùa rồi, anh là nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanhcủa thành phố B, anh có thể đến tham gia chính là vinh hạnh của chúng tôi.”

Trong lúc hai người đàn ông trò chuyện. Úc Thịnh để ý đến câu chữ của Cố Giác, tuy cung kính nhưng không có dùng kính ngữ với đối phương, như vô thức kháng cự làm như thế. Rất nhanh, cô cảm nhận được một ánh mắt rơi lên người mình.

Ánh mắt của Úc Thịnh khẽ chuyển, rơi lên người của cô gái nhỏ xinh bên cạnh Chu Phóng.

Có lẽ đối phương không ngờ đến cô sẽ đột ngột nhìn sang, ngạc nhiên đáy mắt và một chút cảm xúc phức tạp khác nhất thời không che giấu kịp, cô ta có chút hoảng hốt dời tầm mắt đi, chưa đến mấy giây sau lại như hạ quyết tâm, lần nữa đưa mắt nhìn cô.

Ánh mắt của Úc Thịnh và cô ta chạm nhau, lần này, đối phương không dời đi nhưng Úc Thịnh quan sát thấy ngón tay đang choàng qua cánh tay của Chu Phóng siết chặt hơn không ít, hình như có hơi căng thẳng.

“Đúng rồi, xin giới thiệu một chút.” Cố Giác hơi cong môi, vòng tay ôm eo Úc Thịch, giọng nói trầm thấp quyến rũ lần nữa vang lên, mang theo thân mật, “Vị này là vợ chưa cưới của tôi, Úc Thịnh.”

“Ồ?” Ánh mắt của Chu Phóng nhìn sang, đáy mắt cũng xuất hiện ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biết mất không thấy đâu. Ánh mắt của người đàn ông thành thục thâm trầm, sắc bén, dù là lúc cười cũng mang theo vẻ đánh giá và quan sát, “Hóa ra là thiên kim nhà họ Úc, thật sự là trai tài gái sắc.”

“Cảm ơn lời khen của anh Chu.” Úc Thịnh mỉm cười đáp lại.

Chu Phóng vỗ nhẹ cánh tay nhỏ trắng nõn đang choàng lấy tay mình, “Đây là Hạ Oa, cháu gái của tôi. Hạ Oa vô cùng tài hoa, vừa đạt quán quân trong cuộc thi ba lê quốc tế quy mô lớn của Paris, tôi chỉ muốn dẫn con bé đến đây tham gia, thả lỏng một chút.”

“Chú Chu.” Dường như Hạ Oa được khen như vậy khá ngượng, cô ta ôm lấy cánh tay của Chu Phóng, chu môi nói, “Con đâu lợi hại như vậy…”

“Cháu gái?” Nụ cười của Cố Giác không thay đổi, cũng chìa tay ra với đối phương, “Xin chào, cô Hạ.”

Hạ Oa chậm rãi vươn tay ra, bắt tay với anh ta: “Anh Cố, chào anh.”

Tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung, Úc Thịnh bỗng có loại cảm giác kỳ lạ, hai bên lặng lẽ nhìn nhau như vượt qua tầng tầng lớp lớp thời gian. Cảnh tượng này giống như khung cảnh trong phim thần tượng Mary Sue ngược luyến tình thâm.

Tiếc thật, sau năm cô mười ba tuổi đã không còn xem phim truyền hình thế này nữa rồi.

Thời gian sau của yến tiệc, Cố Giác rõ ràng im lặng hơn rất nhiều, nhưng lại tiếp rượu hết ly này đến ly khác, uống không ít.

Úc Thịnh cảm thấy không sao cả, trước đó anh ta đã dẫn cô đi dạo nửa vòng, những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và quý tộc mới nên làm quen, cô đều đã làm quen rồi. Tối nay cô qua đây vốn cũng không muốn dùng thân phận vợ chưa cưới của Cố Giác xem như vật cát tường.

Một số nhân vật trong giới kinh doanhcó mặt trong tiệc tối hôm nay, cô sớm đã cùng Thu Tự làm điều tra hoàn thiện mọi mặt, không chỉ biết rõ tất cả thông tin cá nhân của đối phương, còn làm phân tích chuyên sâu về nhân vật đặc biệt họ muốn tiếp xúc.

Ví dụ như người sáng lập công ty truyền thông mới Dương Lạc - Nhạc Đống, ngoài mặt trông có quan hệ không tệ với nhà họ Cố, hợp tác nhiều lần với Cố Giác, thân thiết như anh em, thật thà đáng tin. Nhưng thật ra, anh ta có một cô em gái cùng mẹ khác cha thất lạc từ nhỏ, ôm mộng làm ngôi sao nổi tiếng ký hợp đồng với Điện ảnh Minh Xán của Cố Giác, cuối cùng lại vô số lần bị ép thực hiện quy tắc ngầm, sau đó chọn tự sát.

Nói ra cũng khá mỉa mai, tin cô ấy tự sát lên hot search mấy lần nhưng Nhạc Đống cũng vì lần lên hot search này mới để ý đến đối phương, cuối cùng sau khi điều tra xét nghiệm mới biết đối phương là em gái nhiều năm mà anh ta đang tìm kiếm.

Có gút mắt ẩn khuất như thế này, hiển nhiên Nhạc Đống cũng không thể nào mắc chứng stockholm, nên Úc Thịnh đoán rằng anh ta trước đó mấy lần hợp tác với Cố Giác đều là vì muốn lấy được lòng tin của đối phương. Còn về phần sau khi lấy được lòng tin sẽ như thế nào, đây mới là phần cô có hứng thú.

Lại như tổng giám đốc Ngô Quảng Diễm của công ty bất động sản Đại Trí, lúc trẻ từng bí mật qua lại với ông cụ Cố mấy năm, còn sinh ra một người con trai riêng.

Mà người con trai riêng này gần đây tốt nghiệp về nước, vào làm trong Cố Thị. Cô không biết ông cụ Cố có biết được sự tồn tại của người con riêng này hay không nhưng rõ ràng Cố Giác không biết, mình còn có một người em trai trạc tuổi với anh ta.

Anh ta vốn là con trai tuổi già mới có của ông cụ Cố trong lần tái hôn, nhưng vì yêu ai yêu cả đường đi lối về nên từ nhỏ anh ta đã được ông cụ coi trọng hơn so với anh chị lớn tuổi hơn anh ta.

Sau khi anh ta tiếp quản Cố Thị, đã dần làm tan rã gần hết quyền lực và quan hệ trong tay anh cả, chị hai và hai người con trai trong tay họ.

Đến cả người thân sống cùng một mái nhà khôn lớn, anh ta cũng có thể không nể mặt như vậy, huống hồ chỉ là một người con riêng bên ngoài?

Nếu như Cố Giác biết, anh ta tuyệt đối không thể để đối phương ở lại Cố Thị.

Lại có rất nhiều ví dụ khác nữa…



Cô dõi mắt lướt nhìn xung quanh, bữa tiệc hoành tráng xa xỉ, nhưng khắp nơi không ngừng biến đổi. Nhưng thay đổi trong đây đối với Úc Thịnh mà nói lại là cơ hội thương mại.

Lúc Úc Thịnh đang nhiệt tình trò chuyện và giao tiếp thì không biết Cố Giác đã rời đi từ lúc nào.

Nhà tổ của nhà họ Cố rất rộng, biệt thự cũng chia thành hai tòa trước và sau, ở giữa có một nhà kính thủy tinh trồng hoa cực lớn nối liền hai tòa nhà.

Nhà hoa rất lớn, có thợ làm vườn chăm sóc, bốn mùa như xuân, dẫu đang là mùa đông vẫn là muôn hồng nghìn tía. Nhà hoa không thuộc phạm vi yến tiệc, rất ít người đặt chân đến đây. Nhưng giờ đây, sâu bên trong tầng tầng lớp lớp hoa lá lại truyền đến đối thoại.

“... Chú Chu? Nên là lần này em lại tự tìm một ông chú cho mình?” Giọng nam đè nén cực kỳ trầm thấp, mang theo từ tính quyến rũ.

“Đây không liên quan đến anh.” Giọng nữ ngọt ngào mềm mại.

“Không liên quan? Ha…” Giọng nam phát ra tiếng cười, nhưng tiếng cười này lại vô cùng lạnh lẽo, còn mang theo ý giận, “Là ai cho phép em nói chuyện như vậy với anh?”

“Buông tay! Anh uống nhiều rồi!” Có lẽ là người đàn ông đã làm gì đó, giọng nữ ngọt ngào mang theo hốt hoảng, “Bây giờ không phải là trước đây, chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì rồi, anh cũng không có quyền quản chuyện của em!”

“Ồ? Vậy à?”

“Anh làm gì… Ưm…”

Sau đó là tiếng quần áo ma sát, ánh đèn u tối từ đằng sau bụi hoa sum xuê, người đàn ông đè cơ thể nhỏ xinh của cô gái vào góc tường, một tay giữ lấy gò má của cô ta, hôn lên môi cô ta đầy mạnh bạo.

Một bên khác của khóm hoa, Úc Thịnh vì nhận được tài liệu do Thu Tự gửi đến muốn tìm nơi yên tĩnh không người chậm rãi đọc kỹ: …

Đệch…

Mắt mù rồi…

Úc Thịnh vừa mặt không cảm xúc phỉ báng vừa lặng lẽ mở chế độ im lặng của di động, nhanh chóng mở máy ảnh ra quay phim. Tuy rằng bị lá cây che chắn quay không rõ nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng.

“Ưm, ư… Cố Giác!” Sau một nụ hôn triền miên, gò má của Hạ Oa đỏ hồng, trông cô ta thêm vài phần quyến rũ.

Cô ta dùng sức đẩy anh ta ra, bất đắc dĩ sử dụng toàn bộ sức lực, cũng không đẩy được người đàn ông trước mặt ra, cô ta như gằn giọng: “Chúng ta đã chia tay rồi! Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

“Chia tay? Ban đầu người không một lời nào biến mất là em! Em biết sau đó anh đã tìm em bao lâu không?...”

“Rõ ràng là anh nói chia tay, cũng rõ ràng là anh… Bỏ đi, bây giờ nói những chuyện này đã không còn ý nghĩa gì rồi, đều đã qua rồi, bây giờ em đang sống rất tốt, em cũng sẽ không thích anh nữa…”

“Ha, dường như cơ thể của em thành thật hơn em chút đấy…”

“Anh làm gì vậy! Không, ưm… Đừng… Cố Giác… Aaa… Nhẹ chút…” Giọng nữ mềm mại dần truyền đến, dường như có chút run rẩy, muốn chống cự nhưng vẫn nghênh tiếp.

Úc Thịnh: …

Cô đây là đang tạo nghiệt gì thế, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc tài liệu mà thôi…

Úc Thịnh quay xong đoạn clip đặc sắc, vuốt lấy da gà trên cánh tay, lặng lẽ rời đi.

***

Lúc Úc Thịnh về lại đại sảnh bữa tiệc, Nghe nói ông cụ Cố đã về nghỉ trước, dường như là cơ thể không khỏe.

Cô không có bất kỳ hảo cảm nào đối với ông cụ tùy tiện sắp xếp cuộc sống của cô, dường như cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào muốn tiếp cận ông ta.

Tối nay người nên quen biết cũng đã quen biết rồi, nên thêm Wechat cũng đã thêm rồi. Hơn nữa Cố Giác lại bận chơi trò chơi sếp lớn và ánh trăng sáng. Cô đoán anh ta cũng không có thời gian đến bên này nữa, Thế là Úc Thịnh quyết định sẽ sớm về nghỉ ngơi.

Cô nhận lấy áo khoác từ trong tay nhân viên phục vụ, sau khi khoác vào thì bước ra ngoài biệt thự.

Hôm nay lúc cô đến đây là ngồi xe và tài xế mà Cố Giác sắp xếp, giờ đây tiệc mới bắt đầu được một nửa, xe của khách mời đã đậu vào trong bãi đỗ xe của biệt thự, bình thường lúc có khách rời đi sẽ cho nhân viên bãi xe đi lấy xe. Có một số khách mời tự dẫn theo tài xế đến, đương nhiên lúc rời đi sẽ thông báo trước cho tài xế lái xe qua.

Úc Thịnh là ngoại lệ, xe là do Cố Giác sắp xếp, cô không có số của tài xế, mà giờ đây Cố Giác đang “bận”, đương nhiên cô cũng không thể báo với tài xế.

May mà bên ngoài đã tạnh mưa, chuyện về nhà cũng rất đơn giản, cô đi đặt xe là được.

Cô quấn chặt áo khoác, vừa đi về hướng cổng lớn biệt thự, vừa cúi đầu dùng phần mềm di động đặt xe. Kết quả cô vừa đi ra ngoài phạm vi biệt thự nhà họ Cố, chiếc ô tô đen từ sau chạy đến, dừng lại bên cạnh cô.

“Sếp Úc.” Thu Tự mở cửa xuống xe, giúp cô mở cửa ghế sau.

“Sao anh lại ở đây?” Úc Thịnh nhìn về hướng anh lái xe đến, đó là đường bên cạnh biệt thự nhà họ Cố, cô lập tức hiểu ra, “Không phải anh đã ở đây trước buổi tiệc bắt đầu đấy chứ? Anh… lại không ăn tối?”

Dường như Thu Tự không nhìn thấy nét mặt không vui trên mặt cô, anh chỉ mở cửa xe đợi cô.

Thật ra, anh không phải ở đây từ lúc yến tiệc bắt đầu mà là từ lúc xe của nhà họ Cố đến biệt thự đón cô, anh đã bắt đầu theo đuôi.

Có lẽ Úc Thịnh cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt lập tức càng khó coi hơn: “Anh khá nhỉ, chẳng nói chẳng rằng, cũng không biết gọi điện hay gửi tin cho em. Nếu như hôm nay em ngồi xe của nhà họ Cố rời đi thì sao? Chẳng lẽ anh lại định cả đường theo sau hộ tống em về nhà? Vết thương trên chân anh vẫn chưa khỏi hẳn, lại không chịu ăn cơm đàng hoàng…”

Cô càng nói càng tức, cả quá trình anh đứng đó im lặng không nói, cuối cùng Úc Thịnh bị anh chọc tức đến bật cười, cũng không muốn nói gì nữa, kéo áo vào lập tức bước lên xe.

Dọc đường về chung cư cô đều lạnh mặt, cho đến khi anh đậu xe bên một tiệm lẩu rất nổi tiếng: “Sếp Úc, ăn lẩu không?”

Úc Thịnh: …

“Nếu như không ăn, vậy anh đưa thẳng em về chung cư.” Anh nói rồi đưa tay đề số.

Ngón tay thon dài vừa đặt lên đề, sau đó bị ngón tay thon dài trắng ngần như búp măng từ đằng sau vươn ra giữ lại.

Thu Tự quay đầu, đối diện với Úc Thịnh mặt không cảm xúc: “Nói, anh có sai không?”

Thu Tự ngây người mất hai giây, kết quả trên mụ bàn tay chợt nặng, hóa ra là bị cô véo một cái. Vẻ mặt tức giận của cô đặc biệt sinh động, đôi mắt hoa đào đen láy long lanh, hàng mày thon dài xinh đẹp khẽ nhíu, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, trong vẻ diễm tuyệt lại lộ ra tính tình trẻ con đáng yêu.

Còn có động tác véo anh của cô, anh vốn không đau, giống như bị mèo cào nhẹ vậy.

Anh nhìn cô, giọng ôn hòa: “Ừ, anh sai rồi.”

Tốc độ nhận lỗi của đối phương làm cô cảm lời, không hề có chút cảm giác thành tựu nào.

Úc Thịnh cười lạnh: “Đúng rồi, lần này sai rồi, lần sau vẫn dám, đúng không?”

“Lần sau… Anh sẽ xem tình hình, nếu như thời gian quá bí bách sẽ mua chút bánh mì hay điểm tâm gì đó ăn uống trên xe. Xin lỗi, hôm nay lại làm em lo lắng rồi.”

Trong lòng Úc Thịnh hài lòng, cơn tức cũng lập tức biến mất.

Tối nay cô đều đi giao thiệp, chỉ ăn mấy miếng điểm tâm bánh ngọt, giờ đây nhìn thấy ngoài tiệm lẩu là mùi hương cay nồng, nghĩ đến mỹ vị tươi non khi ăn họng bò béo mỡ vào miệng, cô lập tức đẩy cửa xe ra: “A Tự, đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu!”

Thu Tự đẩy lại đề về vị trí cũ, tắt máy, quay đầu nhìn bóng lưng vội vã bước vào trong tiệm lẩu của Úc Thịnh, anh khẽ cong môi mỉm cười.

***

Ngày hôm sau, Úc Thịnh nhìn thấy tin nhắn Wechat của Cố Giác trên di động, bên trên hiển thị thời gian gửi đến là hơn một giờ sáng. Lúc đó cô sớm đã về chung cư tắm rửa nghỉ ngơi, di động cũng đã tắt âm.

Úc Thịnh kéo rèm, ngoài ô cửa kính là bầu trời xám xịt mênh mông, đêm qua nửa đêm lại bắt đầu tí tách rơi, xem ra hôm nay sẽ tiếp tục mưa cả ngày trời.

Hôm nay là thứ bảy, cô không cần đến trường, ngoài bữa cơm đêm qua, ngoài buổi tối có tiệc cơm, ban ngày cô có thể ở trong chung cư.

Căn hộ chung cư nhỏ này nằm ở tầng hai mươi, cô rất thích vào lúc trời mưa ngồi bên cửa sổ sát đất nhìn thành phố bên dưới.

Hệ thống sưởi sàn đã được bật từ hai tuần trước, trên sàn gỗ được phủ thêm một tấm thảm nhung dài màu trắng, bên trên đặt một bàn trà thấp, đặt một tách cà phê, cô có thể ngồi ở đó lướt di động cả buổi sáng.

Có lẽ là vì cô không trả lời tin nhắn của Cố Giác nên đến lúc trưa, anh ta gọi điện đến.

Úc Thịnh vẫn nghe máy.

“Sao em không trả lời tin nhắn?”

“Đêm qua uống hơi nhiều, mới tỉnh.”

“Em ở nhà à, tối nay đón em ra ngoài ăn cơm?”

“Tôi đang ở ngoài, hôm nay cần tụ tập với bạn bè. Đúng rồi, lễ phục và dây chuyền tôi đã cho người mang về salon tạo hình hôm qua.” Chiếc váy và dây chuyền đó đều rất đắt đỏ, sáng nay cô đã bảo Thu Tự đích thân đưa về, có lẽ giờ đã đưa đến rồi.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nhất thời không lên tiếng, một lúc sau, giọng nói trầm thấp hơi lạnh truyền đến: “Em xem thường quà anh tặng? Cố Giác anh đã tặng ra, khi nào sẽ đòi về?”

Úc Thịnh khó hiểu: “Đêm qua anh cho tài xế đến đón tôi đến salon tạo hình đó, cũng không bảo đó là tặng.”

Mà Cố Giác hình như vẫn chưa nguôi giận: “Váy và dây chuyền anh đã mua rồi, nếu em không cần, anh sẽ dặn họ vứt đi!” Anh ta nói rồi, trực tiếp gác máy.

Úc Thịnh: …

Bệnh thần kinh…

Sớm chút nói là tặng cô, cô đương nhiên sẽ giữ lại để đổi thành tiền rồi, tiền đầu tư cô mãi thiếu có được không!

Cố Giác không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, dường như không nên như vậy, dẫu gì cô cũng đã giải thích bảo cô không biết rồi.

Nhưng bắt đầu từ đêm qua, nhìn thấy Hạ Oa theo một người đàn ông khác xuất hiện, nghe cô ta ngọt ngào gọi đối phương là “chú”, như trước đây lúc cô ta vừa mới đến nhà họ Cố, rụt rè gọi anh ta là “chú nhỏ”, cảm xúc của anh ta lập tức trở nên không quá chịu khống chế.

Đêm qua, sau đó Hạ Oa đã òa khóc, chút ý say của anh ta cũng bị cô ta khóc cho bừng tỉnh.

Cô ta rục trong lòng anh ta khóc đến thương tâm lại không nơi nương tựa, ngón tay víu lấy bộ đồ vest của anh ta không ngừng run rẩy, hỏi anh ta rốt cuộc muốn thế nào. Cô ta vẫn là cô gái nhỏ ấy, dẫu mấy năm trôi qua, cô ta không hề có chút thay đổi nào.

Trong giây phút đó, anh ta biết trong lòng cô ta vẫn có anh ta.

Anh ta khẽ ôm lấy cô ta, dường như lần nữa tìm về món đồ quý giá đã mất đi nhiều năm.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh nũng nịu của cô ta, trong đầu anh ta bỗng lướt qua một gương mặt khác, gương mặt ấy sắc sảo diễm lễ, mang theo nét nét ngây thơ thuần mị, vẻ ngoài của cô giống như một món đồ chơi bằng pha lê hoàn mỹ, không chút tì vết.

Nhưng anh ta lại biết, dưới lớp vỏ ngoài này là đầu óc bình tĩnh và năng lực phân tích vô cùng rõ ràng.

Cô thông minh hơn nhiều so với vẻ ngoài của cô.

Anh ta không biết tại sao lại như vậy, trước giờ anh ta chưa từng thừa nhận trên đời này có cô gái nào quan trọng hơn Hạ Oa, nhưng giờ đây rõ ràng Hạ Oa đang nằm trong vòng tay anh ta, mất đi lại tìm được nhưng anh ta lại vô thức nghĩ đến một cô gái khác.

Kỳ lạ nhất là, đáy lòng anh ta lại xuất hiện cảm giác tội lỗi.

Anh ta và Úc Thịnh đính hôn mấy năm, bên cạnh anh ta trước giờ không thiếu phụ nữ, cũng từng bị cô bắt gặp mất lần nhưng anh ta chưa từng để ý, càng huống hồ không hề có cảm giác tội lỗi nào.

Sau đó Hạ Oa từ chối anh ta đưa tiễn, lúc anh ta về lại yến tiệc Úc Thịnh đã rời đi, trước đó tài xế anh ta sai đi đón cô bảo có lẽ tài xế của cô đã lái xe đến đón cô rời đi.

Anh ta nhớ đến lúc tối nay anh ta dẫn cô đến làm quen hàn huyên với người trong buổi tiệc, cô đã cười rất tươi, dường như vô cùng hứng khởi khi anh ta ở trong buổi tiệc quan trọng công khai như thế này dẫn cô theo, giới thiệu cô.

Anh ta bỗng có chút muốn gặp cô, trước khi ngủ còn gửi tin nhắn cho cô.

Đến tận bây giờ, cô ở đầu dây bên kia nhắc đến chuyện váy và dây chuyền, anh ta nghe thấy giọng nói mềm mại của cô nói những lời hiểu chuyện, cơn giận vô cớ đột nhiên trào dâng.

Lão Chung lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, không lên tiếng.

Sau đó thư ký gọi điện đến, tỏ ý bên salon đã nhận được váy và dây chuyền mà hôm qua của cô Úc, không biết phải xử lý như thế nào.

Cố Giác im lặng vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng bảo: “Cho người lần nữa đóng gói đẹp chút, gửi đến biệt thự của cô Úc.”

“Vâng.”

Chú Chung khó hiểu nhìn vào gương chiếu hậu một lần nữa.

Cố Giác nhìn ra ngoài cửa x, nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai hàng chân mày.

***

Địa điểm tiệc tối lần trước bị sự cố bất ngờ làm hoãn, chưa thể thuận lợi đến khu nghỉ dưỡng.

Lần này Thu Tự càng thêm cẩn thận, đổ xăng đầy bình, còn đặc biệt đi sớm ba giờ đồng hồ, tốc độ lái xe đều đều suốt chặng đường, thậm chí giữa đường Úc Thịnh xuống xe đi vệ sinh ở khu dừng chân, anh cũng theo sau.

Úc Thịnh có hơi cạn lời, chẳng qua nhớ đến sự cố lần trước, hơn nữa cũng không thể bỏ anh đằng sau, cô chỉ đành để anh đi theo.

Lúc bảo vệ cô, anh hoàn toàn không để ý đến an nguy của chính mình, cô an toàn một chút cũng có nghĩa là anh có thể ít bị thương.

Họ đến sớm, trước khi tiệc cơm diễn ra, đối phương cũng đã đích thân lái xe điện của khu nghỉ mát, dẫn họ vào trong dạo một vòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi