TÂN SỦNG - NAM LĂNG

Úc Thịnh không biết người đại diện sẽ gọi điện cho Thu Tự về “báo cáo lịch trình”, nhưng cô biết đối phương sẽ tìm thời cơ thích hợp nhất.

Từ buổi chiều, anh nhận được cuộc gọi báo cô cần phải tham gia buổi tiệc khác, cô vẫn luôn lặng lẽ quan sát phản ứng của anh.

Đến chạng vạng trên đường họ quay về khách sạn, cô được như ý nguyện nhìn thấy sắc mặt anh hơi thay đổi.

Cô thấy anh cụp mắt, chăm chú nhìn màn hình di động một lúc, hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại. Hiển nhiên, tin tức này làm anh sinh ra nghi ngờ và không vui.

“Sao thế, có chuyện gì à?” Cô cố ý vờ như vô ý hỏi.

“Sau tiệc nhà thiết kế tối nay, em có thêm một lịch trình.” Không biết có phải vì trên xe ngoài hai người còn có Đường Thần và người của Nghê Thường hay không, Thu Tự không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ rất công tư phân minh báo qua một lượt lịch trình tối nay.

Úc Thịnh nhàn nhạt ừ vài tiếng, không cho anh bất kỳ phản bác nào.

Mà Thu Tự chỉ nhìn cô thêm một cái, cũng không đưa ra bất kỳ phản bác nào.

Úc Thịnh quyết định sẽ cho anh thêm một cơ hội, dù sao đi nữa trên xe cũng có nhiều người.

Sáu giờ hơn, cả nhóm người quay về khách sạn, sau khi Úc Thịnh trò chuyện thêm vài câu với người bên Nghê Thường, đối phương sẽ đến sảnh tiệc trước, Úc Thịnh bảo Đường Thần cũng đến sảnh tiệc ăn chút gì trước, cô dẫn Thu Tự về phòng với lý do sắp xếp công việc khác.

“...Thật ra, nên gặp người bên Nghê Thường và Lam Điểu, những cuộc họp cần tham gia đều đã hoàn thành, vai chính của bữa tiệc hôm nay là nhà thiết kế show thời trang, em có xuống lầu hay không đều không sao.”

“Được.”

“...”

Đã hơn nửa giờ đồng hồ rồi, những việc nên nói nên sắp xếp đều gần như nói xong nhưng Thu Tự vẫn không nhắc với cô về bữa tiệc tư nhân đi cùng với Đồng Phi.

Úc Thịnh ngồi trên sô pha, không quá hài lòng nhìn Thu Tự đang cúi đầu chăm chú nhìn laptop trong tay, lại hỏi: “Khương Vị Tranh bên kia thông báo rồi chứ?”

“Đã thông báo, anh bảo cô ấy trước bảy giờ qua đây một chuyến.” Anh nhìn đồng hồ, “Vẫn còn mười phút mới bảy giờ, có lẽ cô ấy đã ở dưới lầu rồi, có lẽ đang bận, cần giục chút không?”

“Không cần, cứ tùy cô ấy thôi.” Cô cũng không phải thật sự gấp như vậy, đây không phải là đang cho anh cơ hội sao…

Nhưng xem ra anh không chủ động nhắc đến, dù sao nhắc rồi bản thân anh cũng không thoải mái, cô đoán rằng có lẽ anh sẽ đợi gần đến giờ sẽ trực tiếp hỏi cô chuyện có đi hay không.

Nhưng cô vốn không có bữa tiệc tư nhân nào cần đi cả, chỉ là cô muốn nhìn phản ứng của anh, để anh chủ động lên tiếng mà thôi.

Bây giờ nếu anh đã không chủ động lên tiếng, vậy thì cô chỉ đành chủ động rồi.

“Đúng rồi, vừa rồi lịch trình anh nói trên xe, trước đó em không nghe rõ lắm, anh nói lại lần nữa, đi cùng ai vậy?”

“...” Thu Tự dừng một chút, mới đáp, “Đồng Phi.”

“Sao lại là cậu ta, hôm qua em mới gặp cậu ta. Thằng nhóc này gần đây nổi như vậy sao còn có thời gian rảnh rỗi thế, giống như keo da chó, đi đâu cũng nhìn thấy…” Úc Thịnh than thở mấy câu.

“Nếu em không muốn đi, có thể hủy, anh trả lời người đại diện của cậu ta.” Giọng Thu Tự bình thản.

Úc Thịnh vờ như không biết mọi chuyện, nhìn anh vài lần, lên tiếng: “Không cần đâu, em nhớ ra rồi, hình như trước đây Nhạc Đống có nhắc với em về tiệc rượu tư nhân này, là một buổi tiệc khá quan trọng. Có mấy người cũng sẽ tham gia, vừa hay tối nay cùng nhau gặp mặt.”

Thu Tự cụp mắt, “ừ” một tiếng, không phản bác: “Được, vậy lát nữa anh đi cùng em.”

Úc Thịnh xuýt không kìm được phì cười, tuy lần này chủ yếu muốn “kích thích” anh một chút, để anh chủ động lên tiếng hỏi một số chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ im lặng ghen tuông của anh, cô lại kìm lòng không đậu.

Cô thật sự quá thích vẻ mặt sóng yên biển lặng nhưng thật ra là âm thầm trào dâng lại cố gắng chịu đựng của A Tự nhà mình.

Úc Thịnh cảm thấy bản thân quá khổ sở rồi, không chỉ phải nhịn cười mà còn phải nhịn xúc động muốn tiến lên ép anh vào tường.

Cô chính là thích lúc anh ghen hôn anh, nhìn anh bị trêu chọc đến động lòng khó nhịn nhưng vẫn kiềm chế từ chối…

Chỉ là bây giờ vẫn chưa được, chưa đủ độ lửa, cô cần thêm chút lửa nữa.

Úc Thịnh dựa lưng lên sô pha, một tay đỡ trán, tiếp: “Không cần đâu, anh bận việc ở buổi tiệc này, không phải nói thời gian của buổi tiệc kia và bên đây hơi trùng nhau sao, em bảo Đường Thần đưa em qua đó, yên tâm đi, em sẽ uống ít rượu thôi.

Lần này, Thu Tự không lên tiếng.

Tầm mắt của anh dời khỏi laptop, sau đó rơi lên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm xinh đẹp kia, từng đường nét đều cực kỳ hoàn mỹ.

Anh nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “Em muốn uống rượu?”

“Tham gia tiệc sao có thể không uống rượu?” Úc Thịnh hỏi ngược.

Mày anh lại nhíu lại, anh nhìn cô, giống như xác nhận lại độ chân thực trong lời nói của cô.

Trước giờ Úc Thịnh quen diễn kịch trước mặt Cố Giác, bất kể buồn nôn thế nào đều sẽ chịu đựng, huống hồ bây giờ cô vì muốn nhìn thấy phản ứng của Thu Tự. Anh nhìn cô, cô để mặc anh nhìn, thậm chí còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, giống như không hiểu tại sao anh lại phải nhìn mình như vậy.

Trong phòng yên lặng một lúc, sau đó cô chậm rãi lên tiếng: “A Tự, anh sao vậy, sao trông tâm trạng anh không được tốt lắm?”

“Không có.” Anh nhàn nhạt phủ nhận.

“Phải không, A Tự, giận thì cứ nói ra. Nếu như anh nói rồi, nói không chừng lát nữa em sẽ không đi.”

Anh khẽ mím môi: “Đó là công việc, anh sẽ không vì công việc mà nổi giận đâu.”

“Thật vậy à? Anh công tư phân minh như thế sao?”

Lần này, cách một lúc lâu, anh mới “ừ” một tiếng, tuy là câu khẳng định nhưng dường như lúc lên tiếng trả lời đáp án này, anh lại hối hận rồi.

Biểu cảm hối hận kia thể hiện rõ trên mặt anh, mặt nạ cố gắng chịu đựng cuối cùng cũng ở giữa nứt ra.

Úc Thịnh thấy mày anh gần như nhíu chặt, không nhịn được cười ra tiếng.

Anh không nhịn được, cô cũng thế.

Úc Thịnh từ sô pha đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt anh: “Muốn biết tại sao hôm qua Đồng Phi lại tụ tập cùng bọn em không?”

Cô dừng một chút, giọng trở nên càng thêm mềm mại, “Vì em vốn định để cậu ta làm người đại diện cho nhãn hiệu trang phục mới, tên nhãn hiệu mới lần này em đã nghĩ xong tên từ sớm, chỉ là vẫn luôn không nói với anh, tên nhãn hiệu mới tên là “Thu Sắc”.”

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, đích thân mở món quà này, dù sao đi nữa mấy công ty thiết kế sắp tái tổ chức xong rồi, khi đó chắc chắn không thể sự giúp đỡ của anh, so với việc để anh tự biết, còn chẳng bằng cô chính miệng nói với anh.

“Thu Sắc - Sắc thu nghiêng thành, tên hay không?”

Anh ngây người nhìn cô, không ngờ lại đợi được lời nói này, qua một lúc sau, anh mới tìm về giọng mình: “... Được.”

Úc Thịnh ôm cổ anh, chủ động đưa môi đến.

Trong phòng lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ giữa đôi môi của hai người, anh bị sự chủ động và mãnh liệt của cô làm cho trở tay không kịp.

Nhưng rất nhanh, anh dùng sự mãnh liệt hơn đáp lại cô.

Một lúc lâu, cô mới rời khỏi môi anh: “Bây giờ không giận rồi sao, đều nói cho anh biết cả rồi.”

“... Anh không giận.”

“Ồ, vậy bây giờ em đi thay quần áo, lát nữa bảo Đường Thần đưa em đi dự tiệc.” Úc Thịnh vờ như muốn đi, cô vừa xoay người đã bị chàng trai sau lưng đưa tay ôm chặt thắt lưng cô kéo cô vào lòng.

Anh vốn không cần lên tiếng, động tác và lực độ anh ôm cô đã lặng lẽ tuyên bố tất cả.

“Anh chỉ là, không muốn trở thành loại bạn trai kia…”

“Loại nào?”

“Vì ghen tuông và đố kỵ mà đoán mò chất vấn, trói buộc, kiểm soát em, trở nên không nói lý lẽ, mặt mày dữ tợn…”

“A Tự của em mới không biến thành như vậy.”

Cô không thích nghe anh nói thế, “Dù là anh ghen tuông, cũng sẽ đẹp trai hơn bình thường thôi, làm em càng thích thôi. Anh có một trái tim ngay thẳng, giống như con người của anh vậy, mãi mãi sẽ không trở thành loại người mà anh nói.”

“Nhưng…” Anh ôm cô càng chặt hơn, “Anh cũng có dụ.c vọng chiếm hữu, suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt khi ở cạnh em lâu dần, anh cũng sẽ thỉnh thoảng nghĩ đến, nếu như em không phải là Sếp Tổng của Thịnh Thế Phồn Hoa, không phải là Sếp Tổng của Thịnh Lạc Quang Ảnh, không phải là Sếp Tổng của bất kỳ ai thì chỉ là Tiểu Úc của một mình anh…”

Úc Thịnh trong vòng tay anh xoay người lại, lần nữa ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang rũ xuống của anh, kiễng chân hôn lên môi anh: “Vậy em đồng ý với anh, nếu như có một ngày, anh thật sự trở thành người như thế, em cũng chỉ là Tiểu Úc của một mình anh.

Bị anh trói buộc, bị anh kiểm soát, cho anh cảm giác an toàn, sau đó… để anh biết, trên thế giới này nhiều người như thế, em chỉ yêu A Tự, em cũng chỉ có A Tự.”

Anh nhìn cô, cảm thấy tim đang đập cực nhanh.

Anh siết chặt cánh tay, cẩn thận ôm chặt anh trong lòng: “Tiểu Úc…”

Sao anh lại không phải cũng như thế chứ, trên thế giới này nhiều người qua lại như thế nhưng đối với anh mà nói đều không có ý nghĩa.

Chỉ có cô là khác biệt, anh sẽ luôn yêu cô, chỉ yêu mình cô…

***

Mấy ngày sau đó, Úc Thịnh ở trong thang máy của cao ốc “tình cờ bắt gặp” Đồng Phi.

Mấy ngày nay đối phương trải qua không tốt lắm, sau khi nếm trải sức mạnh phản phệ của fan, cuối cùng cậu ta cũng không chịu được tự đăng bài giải thích trên weibo, còn xin lỗi vì mình không kịp thời lên tiếng giải thích.

Cả bài viết đều mượn cớ cẩn thận, thậm chí không dám nhắc đến thân phận của Úc Thịnh, chỉ gọi là nhân viên công tác.

Cậu ta bị đổi người đại diện, mất đi mấy tài nguyên lớn vốn cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn có được đáp án và tại sao lại như vậy.

“Tại sao, bây giờ tôi đã nổi như vậy rồi, có rất nhiều cô gái đều xem tôi là thần tượng, dù chỉ cần gặp mặt tôi một cái cũng có thể cảm thấy hạnh phúc đến ngất đi… Tại sao, chị vẫn không chịu nhìn tôi thêm một cái? Tại sao vẫn không thích tôi?”

Đây là lần đầu tiên Úc Thịnh thấy cậu ta ở trước mặt cô thể hiện dáng vẻ chân thực và nội tâm của mình, cô vốn không muốn để ý đến cậu ta nhưng bây giờ cô vẫn lên tiếng: “Loại chuyện này sao có tại sao chứ. Cậu hỏi như vậy, sẽ nghĩ như vậy, chẳng qua là vì cậu vẫn chưa thật sự yêu một người mà thôi.”

“Không, chị không hiểu, trước giờ tôi chưa từng rung động với một người như vậy, thậm chí tôi còn vì chị mà cố gắng phấn đấu vỏn vẹn mười tháng… Tôi sẽ không yêu cầu bất kỳ chuyện gì, chỉ là một hai lần vui vẻ thôi được không? Thậm chí tôi sẽ không để cho bạn trai chị biết, chị vốn sẽ không mất mát gì cả…”

Mà lần này, Úc Thịnh không lên tiếng nữa.

Rất nhanh thang máy đến tầng của Thịnh Thế Phồn Hoa, cô bước ra thang máy, cậu ta vội vàng muốn đuổi theo, muốn ngăn cô, lại bị ánh nhìn lạnh lùng của cô ngăn lại.

“Tự làm rõ bản thân đang làm gì, rồi quyết định có nên tiếp tục không.”

Giờ đây, cô hoàn toàn phô bày khí thế của Sếp Tổng, bất kể là biểu cảm hay ngữ điệu đều làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Đồng Phi nhớ đến mấy xui xẻo mình gặp ở Thịnh Lạc Quang Ảnh, rốt cuộc cũng không dám ngăn cô lại.

Cậu ta không phải thật sự không màng tất cả, sự nghiệp mà cậu ta cố gắng như vậy mới đổi về được, cậu ta không muốn bị đánh về nguyên hình.

Úc Thịnh không buồn quay đầu đi đến trước cửa lớn của công ty Thịnh Thế Phồn Hoa, đi vào trong văn phòng, xa xa, cô đã nhìn thấy người muốn tìm, anh đang đứng cạnh Chung Lộc, nhìn laptop trong tay nói gì đó.

Đó là người cô yêu.

Nếu như thật sự yêu một người, bất kể bên cạnh có bao nhiêu mê hoặc, đối với cô mà nói tất cả chỉ là trò đùa mà thôi.

A Tự không chỉ là người cô yêu mà cũng là người thân quan trọng nhất của cô.

Trên đời này, anh là duy nhất.

Anh là hòn đảo cô độc.

Cô là gốc cây duy nhất sinh trưởng trên đảo.

Cô hấp thu chất dinh dưỡng của anh, trở nên xum xuê xanh mơn mởn, sau đó thay anh che đi nắng mưa, gió bão, sương tuyết, cùng anh trải qua sáng sớm chiều tà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi