TẦN TẤN CHI HẢO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh Bao
Beta: Sam
Ngâm nga một giai điệu, bước chân nhẹ nhàng mà thoăn thoắt, tâm tình Tần Tấn khá là tốt, liên tục đưa tay sờ túi tiền nơi lồng ngực. Hôm nay phát lương, chưởng quỹ nói cô chịu khó làm việc nên thưởng thêm chút tiền. Tuy không tính là nhiều nhưng đối với Tần Tấn mà nói, số tiền này là vô cùng quan trọng. Chân Ân Huệ không chịu được lạnh, vì thế, lúc trước hai người rời nhà đi, Tần Tấn đã chọn Giang Nam vì mùa đông nơi đây khá ấm áp. Nhưng, Vĩnh Châu là thành lớn, vật giá cao hơn những nơi khác một chút. Đối với hai vợ chồng trẻ chất phác từ nông thôn đến, kiếm sống được là vấn đề lớn nhất. Hai người bình thường sống rất tiết kiệm, mặc dù Ân Huệ chưa từng nói gì bao giờ, giống như đã rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi, nhưng Tần Tấn vẫn hy vọng có thể đem lại cho nàng ấy thật nhiều đồ tốt.
Vui vẻ chạy về nhà, đẩy cửa ra, Mực liền chạy ra đón, Tần Tấn ngồi xổm xuống, vuốt đầu chó cưng.
"Về rồi à? " Âm thanh quen thuộc vang lên, Tần Tấn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người thê tử, động tác trên tay cũng dừng lại. con Mực liếm liếm tay Tần Tấn, ra sức lấy lòng lại không được đáp lại chút nào, thấp giọng "ư ử" một tiếng, ủ rũ cúi đầu chạy đi.
Đứng dậy, đi đến bên cạnh người yêu, vội vàng lấy túi tiền từ trong lồng ngực ra, kéo tay Ân Huệ, đặt tất cả vào lòng bàn tay nàng, không ngừng kể cho nàng biết tin tốt.
"Chưởng quỹ thưởng thêm cho ta ít tiền."
Ân Huệ không nhìn túi tiền kia, mà trước hết dùng ống tay áo cẩn thận lau mồ hôi bên tóc mai của Tần Tấn. Bây giờ đã đầu mùa đông, chút nữa mà bị gió lạnh thổi chắc chắn sẽ bị ốm.
"Chưởng quỹ nói, chỉ cần ta làm tốt, tương lai có thể thăng chức nữa."
Ân Huệ nhìn dáng vẻ hưng phấn, sung sướng kia của Tần Tấn, khoé miệng cũng nâng cao lên. Trong đầu nàng thoáng qua một suy nghĩ, liền tiến đến, nhanh chóng nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng người kia một chút.
"Thưởng thêm cho người."
"Ha ha."
Tấn Tần bật ra hai tiếng cười ngây ngô. Cánh môi mềm mại, ấm áp kia mặc dù chỉ chạm một cái rồi lại tách ra nhưng vẫn khiến Tần Tấn như mở cờ trong bụng. Phần thưởng này so với tiền lương còn tốt hơn rất nhiều. Hai tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của thê tử, Tần Tấn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay vòng, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Ân Huệ khẽ cười, nàng thích cảm giác như thế này, được Tần Tấn ôm lấy mình, xoay tròn, cả người tự như bay lên, mà vòng tay vững chãi kia lại mang cho nàng cảm giác an toàn, hoàn toàn không cảm thấy sợ bị ngã.
"Được rồi, dừng lại đi."
Nhìn thấy mặt Tần Tấn hơi đỏ lên, trong lòng lo lắng không thôi, Ân Huệ quyết định không tiếp tục nữa.
Tần Tấn tiếp tục xoay, dường như cũng không có ý dừng lại. Mới xoay vài cái làm sao đủ được?
"Để em xuống đi. Em hơi chóng mặt." Thấy cô không có ý định dừng lại, Ân Huệ chỉ có thể nói dối.
Nghe vậy, Tần Tấn chậm rãi thu sức lại, đặt nàng xuống đất, cẩn thận ôm vào trong lồng ngực. Đây là một trong những trò mà thê tử thích nhất, sao mới chỉ xoay vài vòng đã thấy chóng mặt rồi? Cau mày, Tần Tấn lo lắng:
"Em có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có. Người nhanh đi tắm một cái đi."
Nhìn trán người nọ nhễ nhại mồ hôi, Ân Huệ sao có thể để cho Tần Tấn đã phải bận rộn cả ngày phải mệt thêm nữa.
"Không sao thật chứ?" Tần Tấn không an tâm, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
"Ngốc ạ, em sợ người mệt." Ân Huệ biết nếu không nói thật, cô ấy nhất định sẽ tiếp tục hỏi cho bằng được.
Thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt Tần Tấn lộ ra nụ cười rực rỡ.
"Xoay vài cái thôi mà, mệt thế nào được. Xoay hơn mười vòng nữa cũng không thành vấn đề."
"Biết người lợi hại rồi. Mau đi tắm đi." Ý cười lan tỏa, Ân Huệ đẩy Tần Tấn đi về phía phòng bếp.
Ăn cơm, ngâm chân xong, Tần Tấn đem thau thuốc đi ra ngoài đổ. Đến lúc cô trở lại phòng thì Ân Huệ đã trải xong giường nệm rồi, đang ngồi ở trên giường chờ cô.
Tháo giày, bò lên giường rồi ngồi xếp bằng bên cạnh nàng ấy, Tần Tấn nâng chân Ân Huệ đặt lên đùi mình, nhẹ tay khéo léo bóp từ bắp chân trở xuống để kích thích lưu thông máu, giúp thuốc mau ngấm.
"Thuốc sắp dùng hết rồi. Ngày mai ta được nghỉ, phải đi mua thêm mới được."
Tần Tấn vừa làm luôn tay, vừa nói ra dự tính cho ngày mai.
"Cùng đi đi."
Nghe thấy Tần Tấn khó khắn lắm mới có một ngày nghỉ, Ân Huệ muốn sử dụng nó thật hợp lý. "Em nghe dì Lý nói ngày mai ở gần chùa Đức Chiêu có họp chợ. Chúng ta cùng đi xem một chút đi."
Rũ mắt xuống, Tần Tấn tính toán lộ trình một chút. Tiệm thuốc và chùa Đức Chiêu nằm ngược hướng nhau, chỉ sợ Ân Huệ không chịu nổi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Nhận được đáp án như ý muốn, nụ cười trên cánh môi Ân Huệ nở rộ.
Tim đập mạnh vài nhịp, dưới ánh nến, nụ cười khuynh đảo lòng người kia khiến Tần Tấn không thể dời mắt, động tác trên tay cũng dần thay đổi, từ ấn nhẹ biến thành vuốt ve.
Đôi tay thô ráp nóng rực của Tần Tấn bỗng chuyển từ bắp chân lên bụng dưới. Nhận thấy hành động khác thường của người yêu cùng ánh mắt dần có chút sương mù, Ân Huệ nhẹ nhàng gọi tên người kia.
"Tấn."
Tay chậm rãi vươn ra trước, người cũng từ từ nằm xuống.
"Ân Huệ."
Tần Tấn nuốt nước bọt, có chút khó khăn thỉnh cầu.
"Ngày mai ta không cần dậy sớm, có thể không?" Cho dù biết thê tử sẽ không cự tuyệt, cô vẫn sẽ hỏi thăm. Đó là quan tâm, chăm sóc, cũng là tôn trọng.
Vươn tay vòng quanh cổ cô, Ân Huệ lặng lẽ gật đầu trả lời, môi chủ động hôn môi đối phương, tuyên bố nàng cũng có khát vọng giống vậy.
Đêm, vẫn còn sớm.
***
Thời gian dần trôi, mặt trời thay thế mặt trăng, lại là một ngày như bao ngày nhưng sinh hoạt lại có chút khác biệt.
Ngoài cửa sổ là mùa đông se lạnh, thế nhưng, bên trong nhà lại là cảnh xuân vô hạn. Một tiếng rên rỉ thật dài, là lúc đạt đến đỉnh hô lên, sau đó từ từ khôi phục yên tĩnh.
Giúp thê tử lau qua người, chăm chú nhìn người nọ thể lực không đủ nên đã ngủ mê man, Tần Tấn im lặng đếm nhịp hô hấp của Ân Huệ. Khẳng định chắc chắn người yêu còn lâu nữa mới dậy, cô lặng lẽ đứng dậy, như ngày thường đắp lại chăn cho ái thê rồi mới mặc quần áo, đi giày. Động tác tuy có chút gấp nhưng lúc đóng, mở cửa lại vô cùng chậm rãi và nhẹ nhàng.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tiệm thuốc, mua thuốc, trả tiền, cầm lấy dược liệu đã được gói cẩn thận, lại vội vã chạy ra ngoài. Người học việc trong tiệm thuốc sững sờ nhìn người chạy như bay kia. Vừa nãy lúc bốc thuốc, ánh mắt người nọ lộ vẻ gấp gáp. Nhưng mà nghĩ lại những vị thuốc vừa mới bốc, kỳ lạ thật, đó chỉ là đơn thuốc điều dưỡng vết thương thôi, sao người mua lại gấp gáp như thể trong nhà có người bệnh nặng phải cấp cứu đến nơi vậy.
Chạy về nhà, đi vào phòng, thấy người trên giường vẫn còn ngủ, Tần Tấn thở phào nhẹ nhõm. Nàng đem thuốc đặt trên bàn, rót một chén nước trút vào bụng. Chạy tới chạy lui một vòng, cho dù là mùa đông rét lạnh vẫn làm cho cô đổ mồ hôi đầy người. Một chén nước không đủ, một phát thêm hai chén nữa mới nhuận khí được.
Nghe trên giường truyền đến âm thanh, Tần Tấn liền đi đến bên mép giường, không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc mỹ nhân tỉnh dậy. Nhìn đến khoảnh khắc như lan trong rừng vắng nở rộ, cô cho người yêu một cái hôn thật sâu.
Hạnh phúc khôn cùng tràn ngập trái tim Ân Huệ, chậm rãi tràn ra, thấm vào từng ngõ ngách trong cơ thể nàng. Dưới sự vỗ về của người yêu mà ngủ thiếp đi, sau đó lại có thể ở giữa nhu tình của người ấy mà tỉnh lại, còn cái gì hạnh phúc hơn được đây?
Kết thúc nụ hôn thật dài, Ân Huệ mở mắt ra thì thấy được Tần Tấn đầu đầy mồ hôi, y phục chỉnh tề, khóe mắt lại còn nhìn thấy những gói thuốc đặt trên mặt bàn, khẽ cáu.
"Lại làm chuyện xấu."
Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới của Tần Tấn một cái xem như trừng phạt.
Mặc dù Tần Tấn rất hy vọng trừng phạt này có thể tiếp tục nữa, nhưng cô tính thời gian một chút, cảm thấy nếu cứ dây dưa như vậy sợ rằng chỉ có thể nhìn người ta thu dọn hàng, đành lưu luyến đứng dậy.
"Ta đi lấy thức ăn, em dọn dẹp một chút."
"Dạ."
Nghĩ đến có có chuyện nghiêm túc phải làm, Ân Huệ cũng chỉ đành bỏ qua ý niệm tiếp tục, lên tinh thần hoàn toàn, nghênh đón một ngày muôn màu muôn vẻ.
Vĩnh Châu vốn là địa điểm buôn bán trọng yếu, cứ nửa năm mới lại họp chợ một lần nên lại càng náo nhiệt. Những người sống ở Vĩnh Châu đều rất giỏi buôn bán, đàn ông đi làm ở bên ngoài, phụ nữ ở nhà cũng không nhàn rỗi, họ thường làm chút đồ thủ công, chờ có phiên chợ thì đưa cho cánh đàn ông mang đi bán, kiếm thêm chút tiền lời cho hầu bao của gia đình, dùng để xây nhà dựng cửa. Người bán ra sức rao hàng, hàng hóa không chỉ có đặc sản Giang Nam, mà còn có hàng hoá từ nơi khác, khách vãng lai cũng rất nhiều, có khi là một đôi phu phụ cùng đứa con đi dạo, có khi là dăm ba cô nương kết bạn đi chung, mà cũng có khi là một người đàn ông độc thân đến xem náo nhiệt.
Hai người đến phố Quan Âm trước chùa Đức Chiêu thì đã thấy toàn đầu người di động. Sợ có người đụng phải người yêu, Tần Tấn cẩn thận dìu nàng.
Ân Huệ không ngừng quan sát xung quanh. Mặc dù đã đến Vĩnh Châu gần hai năm nhưng nàng vẫn chưa có cơ hội được nhìn thấy phiên chợ trong lời kể này. Nhìn những món đồ rực rỡ muôn màu mới mẻ này, Ân Huệ kéo tay Tần Tấn, bên này xem một chút, nên kia đi dạo một tí để thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình. Mà Tần Tấn lại không có hứng thú với những thứ kia. Lực chú ý của cô mãi chỉ đặt lên một người mà thôi.
"Anh trai này, tới xem thử bột nước thượng hạng này xem sao. Mua cho phu nhân dùng thử." Người bán hàng rong mắt sắc sớm đã để ý đến đôi vợ chồng trẻ này, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội kinh doanh, lớn tiếng kêu lên.
Ân Huệ đi đến trước gian hàng, nhìn từng những hộp nhỏ tinh xảo được đặt chỉnh tề. Mặc dù nàng không tô son trát phấn nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với thứ bột nước này.
"Phu nhân dùng thử cái này xem sao." Người bán hàng rong thấy hai người đi tới gần đương nhiên càng ra sức giới thiệu, mở một hộp nhỏ ra. Ân Huệ vươn ngón tay, cẩn thận quét một lớp mỏng, nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện một màu nhàn nhạt, đưa lại gần mũi còn ngửi thấy một mùi hương thanh thoát.
"Thích không?" Tần Tấn nhỏ giọng hỏi thăm, tay không tự chủ sờ sờ túi tiền nơi lồng ngực. Chỉ chờ thê tử gật đầu, cô liền rút tiền ra trả.
Khẽ lắc đầu, Ân Huệ mỉm cười với Tần Tấn, một nụ cười sáng lạng, nàng muốn kéo Tấn Tần cùng đi dạo phố là muốn có thể cùng Tần Tấn tận hưởng phút giây ngọt ngào chứ không phải là lãng phí đồng tiền Tần Tấn cực khổ kiếm được vào những thứ đồ này. 
Người bán hàng kia ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong đầu tràn ngập nụ cười làm con tim xao xuyến kia, thở dài, đóng hộp nhỏ lại. Người xinh đẹp như vậy xem ra cũng không cần dùng thứ này.
"Không cần thật sao?" Tưởng rằng Ân Huệ muốn tiết kiệm tiền, Tần Tấn tuy bị kéo đi nhưng vẫn liên tục ngoái đầu nhìn.
"Em không cần những thứ đó đâu mà." Lâm Ân Huệ nở một nụ cười tự tin làm tim Tần Tấn đập rộn ràng. Trong lòng vốn có chút áy náy ngay lập tức trở nên yên lòng.
***
Nhìn sắc trời cũng đã ngả sang trưa, Tần Tấn thấy được một gian hàng bán đồ ăn vặt cách đó không xa. Nàng định ăn một ít mà cũng là để Ân Huệ được ngồi nghỉ ngơi.
"Mệt không?" Đỡ Ân Huệ ngồi xuống, gọi hai chén đậu hoa(1), Tần Tấn nhẹ nhàng gạt một ít tóc rối của thê tử vén ra sau tai.
Khẽ lắc đầu, Ân Huệ nhìn đôi vợ chồng già bận rộn bán hàng nhưng thỉnh thoảng trên khuôn mặt vẫn toát lên niềm hạnh phúc. Dường như nàng đã nhìn thấy tương lai của mình và Tần Tấn trên người họ.
"Thật tốt."
Nghe vậy, Tần Tấn đưa mắt nhìn theo ánh mắt thê tử, hiểu được tâm tư của nàng, cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
***
(1) : tào phớ hay tàu hủ


Vị ngọt

Vị mặn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi