TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Hoffman quay mặt tiếp tục nhìn phía trước. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, cơ thể cũng có chút nóng, đặc biệt là vừa rồi trong phút chốc nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia, mạch đập hình như nhanh gấp mấy lần so với bình thường, rất không bình thường.

"Có lúc thôi." Lâm Gia không có phát hiện Hoffman khác thường, khổ não mà cười nói: "Có thể là em vẫn chưa thích ứng được cảm giác có quá nhiều bạn đời. Gần như lúc nào cũng có người ở bên cạnh, không có một chút không gian của mình, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có chút hít thở không thông."

Hoffman nhanh chóng khôi phục như thường, nghe Lâm Gia nói như thế, liền nói: "Bên cạnh nhà anh có một quán cà phê cổ điển, ông chủ quán là tướng quân đã giải ngũ tên là thụy cơ tiên sinh, cũng là bạn của anh. Ông ấy cất giữ rất nhiều bản thư cổ đơn lẻ, bao gồm tiểu thuyết thơ ca và y học quân sự. Lão tiên sinh vì muốn chia sẻ những thứ cổ thư này với càng nhiều người mà đã cố ý mở ra quán cà phê này, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đổi phần lớn thức ăn mà nơi cung ứng phân phối cho ông ấy thành cà phê và trà để bán cho khách. Anh cũng thường đến đó đọc sách, anh nhớ trong đó có một bản du ký được in bằng chữ Hán cổ, là bảo bối của lão tiên sinh, ông ấy chỉ cho một mình anh mượn xem, nhưng đáng tiếc anh không hiểu chữ Hán cổ, xem không hiểu lắm."

Lâm Gia hứng thú, vội hỏi: "Anh có thể dẫn em đến đó xem một chút được không?" Lại chợt nhớ tới Hoffman phải đi tham dự họp mặt gia tộc: "Xin lỗi, em quên mất anh còn có việc. Vậy sau này......"

"Không sao, nhà anh ở ngay phố đối diện, đi một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian." Trong mắt Hoffman xẹt qua vẻ vui sướng: "Không phải em muốn đến nơi cung ứng lấy vật liệu sao?"

Lâm Gia cười nói: "Em gọi điện thoại cho Cain, nhờ anh ấy đi lấy đồ đưa trở về giúp em."

Hoffman nhếch miệng nâng lên một nụ cười nhạt mà ngay cả anh cũng không hề phát hiện, tay lái chuyển một cái, xe nhỏ phóng đi hướng phủ đệ của cha anh.

Xe hơi dừng ở phủ đệ của trung tướng Grant ở phố đối diện, hai người xuống xe, Hoffman chỉ vào một quán cà phê có mái vòm màu xám nhạt và có cây xanh vòng quanh, nói: "Chính là chỗ này."

Hoffman đi lên trước Lâm Gia giúp cô đẩy cửa quán cà phê ra, làm cho chuỗi chuông treo ở trên cửa đụng vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy dễ nghe.

Lâm Gia vừa bước vào cửa liền cảm thấy thích nơi này ngay lập tức, cửa hàng ngăn nắp sạch sẽ, trong tủ kính bày các loại dụng cụ làm cà phê tinh xảo tao nhã, rất có nam quốc tình điều phục cổ lắp đặt thiết bị, trong không khí thoang thoảng mùi thơm cà phê đăng đắng, làm cho người ta vừa vào phòng liền buông lỏng cảnh giác.

Ông chủ quán mang theo nụ cười hồ hởi và giọng nói hùng hậu lập tức đi tới: "Đã lâu không gặp, thượng tá Hoffman, dạo này vẫn ổn chứ?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lâm Gia nhìn thấy một ông lão nho nhã mặc thường phục màu xám nhạt và nụ cười rạng rỡ trên môi đi tới chỗ bọn họ, rất là thân thiết vỗ vỗ bả vai Hoffman.

Hoffman lễ phép thăm hỏi: "Thầy Rickey, ngài khỏe chứ, đúng là đã rất lâu không gặp. Rất nhớ nhung Cafe đen và bánh mì hạt dẻ của ngài."

Ông lão sang sảng cười nói: "Được, ta lập tức pha cà phê cho cậu. Nhưng mà hôm nay không có bánh mì hạt dẻ, giống cây bột mì của ta đã dùng hết rồi."

Chợt ông nhìn sang Lâm Gia, hai mắt vốn nheo lại của ông mở to: "Thật là một quý cô xinh đẹp, là bạn đời của cậu sao?"

Lâm Gia không khỏi lúng túng, Hoffman vội vàng phủ nhận: "Không, cô ấy là bạn của cháu —— quý cô Lâm Gia."

Mắt ông lão hoàn toàn mở ra, ánh mắt màu nâu của ông lấp lánh sáng lên: "Cái gì? Quý cô có bạn đời là người thú đồng ý hiệp trợ quân đội đánh bại Roddy Elias kia chính là cô bé này à?!"

Mặt Lâm Gia đỏ lên, rất ngượng ngùng: "Thầy Rickey, lần đầu tiên gặp mặt, ngài khỏe chứ."

Ông lão cười híp mắt hàn huyên với Lâm Gia mấy câu, sau lại nghịch ngợm nháy nháy mắt với Hoffman, chế nhạo nói: "Trước mắt là bạn cũng không quan trọng, không phải vợ chồng là từ bạn làm lên sao."

Hoffman bất đắc dĩ cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nơi cung cấp có chia cho cháu một chút cà phê Băng Lam loại thượng đẳng, lúc nào rãnh rỗi cháu sẽ đưa tới cho ngài."

Lâm Gia thầm nghĩ, vị lão tiên sinh này quả nhiên là nghiên cứu văn hóa cổ, hơn một nghìn năm cái từ vợ chồng này đã mất đi ý nghĩa tồn tại của nó, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chỉ còn ở sách lịch sử cổ đại mà thôi, cách dùng này đã sớm bị người quên lãng, nhưng ông lão lại cực kỳ tự nhiên nói ra miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi