TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Ngân Hổ ngửi ngửi Dạ Hoàng đang hôn mê, trong đôi mắt xanh toát ra tia lửa giận.

Anh có chút mờ mịt không hiểu tai sao Dick lại bảo anh phải bắt sống Dạ Hoàng, nếu cứ như anh, anh sẽ cắn đứt cổ Dạ Hoàng, đều tại tên bại hoại này dẫn người đột kích bọn họ, chỉ điểm con quái thú kia cướp đi Lâm Gia. Anh vừa hận Dạ Hoàng vừa có chút giận mình, tại sao tối hôm qua đúng lúc chiến đấu anh lại không thể biến thân, để đến khi Lâm Gia đã bị bắt đi rồi anh mới khôi phục được hình thú, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nhìn con quái thú kia mang Lâm Gia biến mất trên bầu trời.

Lannok động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã đến băng bó cầm máu lại vết thương cho Dạ Lam. Trước khi kiểm tra vết thương cho Dạ Lam, anh đã nhanh chóng phát hiện, người này đã muốn hồn lìa khỏi xác, loại vết thương này không hề nhẹ.

Lannok sờ soạng một chút trên cổ Dạ Lam, nhíu mi nói; “Đã không còn mạch đập”

Dick trầm ngâm một chút, gọi Dewey, chỉ vào Dạ Lam nói: “Đừng để cho hắn chết.”

Lannok cảm thấy ngoài ý muốn; “Anh muốn cứu sống hắn.”

Ánh mắt Dick lẩn tránh, nhìn lướt qua Dạ Hoàng đang hôn mê: “Hắn không xấu. Hơn nữa nếu hắn chết, người này khẳng định sẽ không nói ra lai lịch của con quái thú kia và Lâm Gia”.

Lannok nghe vậy không thể không bội phục, vỗ vỗ bả vai Dick, thở dài: “Không hổ là thủ lĩnh của đàn thú, suy nghĩ thật chu toàn.” 

Kể từ khi Lannok biết Dick đến nay, anh càng ngày càng hiểu rõ về sự cơ trí và tài lãnh đạo xuất sắc của Dick. Anh đã biết rất nhiều các tướng lĩnh cao cấp kiệt xuất, nhưng đó là người, Dick tuy là nửa thú, nhưng cũng không hề kém tí nào. So với đám anh em nửa thú ngây ngô đơn giản kia thì anh quả thực là sự kết hợp hoàn mỹ, sự biến thân giữa sức mạnh và trí tuệ.

Dick nói: “ Thương thế hắn quá nghiêm trọng, bị thú dữ cắn bị thương còn bị nhiễm virus zombie. Cho dù chúng ta cứu hắn, e rằng cũng khó khăn lắm mới có thể bảo toàn tính mạng.”

Dewey cúi đầu, đầu lưỡi thật nhanh liếm vết thương trên bụng và ngực của Dạ Lam, mấy vết thương anh liếm qua bằng mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.  Bởi vì có chỗ vết thương đã bị virut zombie xâm nhập tạo thành khối thịt thối rữa, Dewey sẽ dùng răng nhọn khoét chúng đi, sau đó tiếp tục liếm. Chỗ da thịt bị cắn ngọ nguậy dinh dính.

Ước chừng tầm nửa giờ sau, khuôn mặt xám xịt của Dạ Lam đã dần trở lại bình thường, thân thể cũng cử động vài cái, lồng ngực bắt đầu phập phồng. Không biết có phải vì hắn mất quá nhiều máu hay không mà da thịt trên mặt và trên gò má hắn gần như trong suốt.

Lannok lấy từ hộp đựng thuốc ra một cái bình nhỏ, mở nắp ra, dí lại gần chop mũi Dạ Hoàng. Mấy phút sau, Dạ Hoàng cau mày mở mắt. Ngân Hổ thấy hắn tỉnh lại, bất ngờ hướng lỗ tai hắn rống một tiếng thật lớn. Dạ Hoàng còn chưa tỉnh táo hẳn lại bị Ngân Hổ hù dọa, kịch liệt ho khan.

Lannok buồn cười, sờ sờ cổ Ngân Hổ: ”Dọa hắn hôm mê, cậu sẽ không biết được Lâm Gia bị bắt đến đâu đâu.”

Ngân Hổ lúng túng hừ mũi đi ra một bên.

Lannok dùng mũi chân đá đá Dạ Hoàng, trầm giọng nói” Nói mau! Các ngươi bắt Lâm Gia đi đâu? Nếu không chúng ta có thể cứu tên kia thì cũng có thể giết được hắn.”

Ánh mắt Dạ Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ Lam bên kia đang ho khan vài cái, cái cổ ửng đỏ, môi hồng như máu, tròng mắt sâu thẳm bịt kín một tầng hơi nước, đáy mắt như hồ nước nhìn yêu mị vô cùng.

Lannok không được tự nhiên bĩu môi, khó trách tên này muốn mang mặt nạ, thử nghĩ hắn thân là người đứng đầu đám giặc cướp, cư nhiên lại hé ra khuôn mặt so với con gái còn quyến rũ hơn, nếu không che khuôn mặt này lại chỉ sợ không ít thủ hạ bất mãn lại nổi lên ý dâm.

Dạ Hoàng rốt cuộc ngừng ho khan, thở hổn hển nói: “Ta không biết con quái vật kia bắt cô ta đi đâu.” 

Lannok cười lạnh nói: “Ngươi không biết? Con quái vật kia không phải nghe theo chỉ thị của ngươi mà bắt Lâm Gia đi hay sao?”

Trong đôi mắt Dạ Hoàng lóe lên tia thù hận: “Con vật kia vốn dĩ là nghe theo lời chỉ thị của ta. Nhưng không hiểu sao thời điểm nó nhìn thấy cô gái kia thì đột nhiên quay đầu công kích bọn ta, còn đả thương cả Dạ Lam nữa, mới làm hành động lần này của chúng ta bị thất bại, bằng không sao ta làm sao có thể để các ngươi bắt được?”

Lannok trao đổi một ánh mắt với Dick, cũng cảm thấy Dạ Hoàng không nói dối, trong lòng lại càng cảm thấy lo lắng cho Lâm Gia.

“Các ngươi làm sao có được con mãnh thú kia?” Dick đột nhiên hỏi.

Dạ Hoàng ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau thì nở một nụ cười quái dị: “Ngươi chính là thủ lĩnh nhóm nửa thú Dick? Ha ha, quả nhiên là một loại biến dị hoàn hảo, đúng là khác hoàn toàn với những con thú biến dị trong thí nghiệm…”

Lannok âm thầm kinh hãi: “Roddy Elias bắt đầu tiến hành thực nghiệm biến dị thú?”

Dạ Hoàng cũng không giấu giếm, nghiêng người liếc Lannok: “Vô nghĩa, quân đội Federal State của các người nửa năm trước đã tiến hành thí nghiệm, chẳng lẽ chúng ta lại chỉ có thể ngồi chờ chết?”

Con mãnh thú bắt Lâm Gia đi tuy rằng biến dị thành công, nhưng Roddy Elias hiển nhiên đã biết cách biến đổi gen để cho con thú trong tay hắn trở thành vũ khí có sức lực mạnh mẽ. Điều này chứng minh, hoặc là tư liệu tuyệt mật của thủ phủ bị tiết lộ, hoặc là đã có nửa thú biến dị thành công rơi vào trong tay hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi