TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Hoffman nói với Dương Kiện: “Cậu đưa Lâm Gia trở về đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.” Trợ thủ Jill chăm chú nhìn Lâm Gia, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoffman, đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại.

Dương Kiện không nhiều lời nữa, kéo Lâm Gia nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát. Dạ Hoàng bị binh lính áp chế trên mặt đất, lúc Lâm Gia đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sung huyết gắt gao nhìn cô chằm chằm, mãi đến bóng dáng cô biến mất ở ngoài cửa.

Ngân Hổ và Dick còn chưa làm kiểm tra xong, Dương Kiện quyết định đưa Lâm Gia trở về trước.

Lúc xe Jeep chạy ra cửa lớn của sở phán quan, Lâm Gia mới thấp giọng hỏi, “Em cảm thấy hình như Hoffman đã sớm biết thể chất của em đặc biệt, nhưng anh ấy vẫn giấu diếm không có báo cáo. Anh ấy có thể gặp phiền toái gì hay không?”

Vẻ mặt Dương Kiện có chút ngưng trọng: “Nếu Hoffman biết mà không nói gì thì sẽ bị quân pháp nghiêm khắc xử phạt. Bất quá chức vị của tên đó quan trọng, hơn nữa hậu trường vững chắc, anh nghĩ cấp trên sẽ không thật sự làm gì hắn đâu. Người nên lo lắng bây giờ là em. May mắn bây giờ chiến sự căng thẳng, Liên Bang cần mượn dùng sức lực của bọn Dick, bằng không tình cảnh của em sẽ rất nguy hiểm.”

Lâm Gia rũ mi mắt không nói gì, một trận khí lạnh từ sau lưng lặng yên dâng lên. Nếu Liên Bang không lâm vào khốn cảnh, như vậy cô và nhóm nửa thú hẳn là sẽ bị đám người gọi là nhà khoa học kia nhốt vào trong lồng xem như bé chuột bạch mà giải phẫu làm nghiên cứu rồi.

Dương Kiện thấy sắc mặt Lâm Gia có chút tái nhợt, vội giơ tay cầm tay cô đặt ở đầu gối, trấn an nói: “Đừng lo lắng, bây giờ bọn họ đã không còn lý do nhốt em. Anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Lâm Gia lấy lại tinh thần, thay đổi thành giọng điệu thoải mái đùa giỡn: “Vận khí của em đúng là không tệ. Anh, xem, thiên thời địa lợi nhân hoàn, cơ bản em đều có đủ.”

Dương Kiện thấy mặt cô giãn ra, mày kiếm nhíu chặt hơi chút buông ra, phối hợp hỏi: “Nhân hòa là những ai?” Lâm Gia cố ý không nhìn anh, cười mấy tiếng: “Dick, Ngân Hổ, Corey, Cain, Hoffman…”

Lâm Gia tách ngón tay ra đếm tên, sắc mặt Dương Kiện cũng theo từng ngón đếm đếm của cô mà biết đen, môi mỏng nhếch lên, mắt đẹp mơ hồ dần hiện ra lửa giận. Xe Jeep càng ngày chạy càng nhanh, suýt chút nữa tông vào đuôi một chiếc xe quân đội ở trước mặt.

“Chú ý an toàn!” Lâm Gia thấy mặt Dương Kiện đen như đít nồi liền không dám trêu cợt anh nữa, thành thật nói: “Nhưng may mắn nhất là có anh ở bên cạnh em. Nếu không phải do anh cố gắng thì em và Dick bọn họ đã không có được công bằng tương đối như bây giờ. Cảm ơn anh.”

Dương Kiện trầm tĩnh lại, lại phát hiện khóe miệng mình đang cong lên, làm bộ như không để ý nói: “Cảm ơn cái gì. Nếu là em cũng sẽ làm như vậy thôi. Đúng rồi, chuyện xảy ra hôm nay đừng nói cho người khác biết.”

“Được, em biết phải làm như thế nào.” Lâm Gia mỉm cười, nhìn đường cong sườn mặt cương nghị của Dương Kiện, lo lắng trong lòng liền tiêu tán đi rất nhiều.

Sau khi Dương Kiện đưa Lâm Gia về nơi Hoffman, lại liền đến sở phán quan tiếp tục làm kiểm tra cho Dick và Ngân Hổ. Xong xuôi lại đến chỗ cung ứng mua một ít thực phẩm, lúc về đến nhà thì đã qua buổi trưa.

Nghe được tiếng chuông cửa, Riva chạy tới mở cửa, lúc nhìn thấy Dương Kiện ôm hai bao thịt tươi lớn cùng với Ngân Hổ và Dick theo phía sau đi vào thì không khỏi sững sốt: “Bọn họ như thế nào…”

Dương Kiện để đồ trong tay lên trên bàn: “Thượng tướng phê chuẩn trước khi bọn họ khôi phục hình thú thì có thể ở lại bên cạnh Lâm Gia. Đúng rồi, hôm nay tôi cũng ở lại đây.”

Riva buồn bực, anh vẫn luôn bị đám người Corey gạt qua một bên, thật vất vả mới đợi được cơ hội có thể thân cận Lâm Gia này, ai ngời lại bị Dương Kiện và nhóm nửa thú phá hư, thật sự là không hay ho chút nào.

“Các anh về rồi.” Lâm Gia vừa mới nhặt rau xong, tùy tiện xoa xoa tay từ nhà bếp đi ra đón.

Ngân Hổ nhìn thấy Lâm Gia, liền bỏ đồ trong tay xuống, vọt tới trước mặt cô, nắm tay cô lên liếm liếm. Lâm Gia vội vàng rút tay về, vỗ móng vuốt anh một cái, sẵng giọng: “Đồ ngốc, vừa rồi em còn chưa rửa tay, rất bẩn đó có biết không! Về sau không được loạn liếm nữa!” Ngân Hổ hắc hắc cười, ôm lấy Lâm Gia, đầu cọ cọ mặt cô.

Dick buông đồ ra, một bên đánh giá bốn phía, một bên ngửi mùi hương trong không khí, ánh mắt dừng lại ở trên người Riva và Mike, nhíu mày nói: “Mùi của các người rất xa lạ, Gia không muốn bầu bạn với hai người, mau đi đi!”

Riva phát cáu, cả giận nói: “Buồn cười! Tôi là cận thân hộ vệ do bộ chỉ huy tối cao bổ nhiệm tạm thời, phải ở bên cạnh quý cô Lâm Gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi