TẬN THẾ ĐÀN THÚ

“Anh nói sai rồi, tôi chưa bao giờ trung thành với Liên Bang, chứ nói gì phản bội? Đừng quên, tôi là trung thành với thủ lĩnh Roddy Elias.” Mike tháo mũ quân đội xuống, sờ sờ huy chương trên đó, trong mắt lóe ra hung dữ lạnh lẽo: “Kể từ lúc tôi mặc bộ quân phục này vào thì mục đích phấn đấu của tôi từ đầu đến cuối là tiêu diệt liên hợp quốc, mục đích đó chưa từng dao động.” Lời vừa dứt, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng Lâm Gia nói cười vui vẻ, vẻ mặt có chút mờ mịt. Hắn rất thích Lâm Gia, chưa từng có người nào có thể làm rung động lòng hắn như vậy. Nếu Lâm Gia nguyện ý chấp nhận hắn thì hắn có thể vì Lâm Gia mà phản bội Roddy Elias hay không? Trong lòng Mike xẹt qua một tia không cam lòng, giả thiết này của hắn cũng không tồn tại, bởi vì Lâm Gia đã quả quyết từ chối hắn.

“Đồ phản bội!” An Đức đột nhiên nhảy dựng lên xông qua chỗ Mike.

Mike lắc mình né tránh, ánh đỏ trong tay chợt lóe lên, xiềng xích trên tay chân An Đức thoáng chốc phát ra ánh điện màu xanh lam, giật anh ngã xuống đất. An Đức hai mắt trắng dã, cả người kịch liệt co rút, thân thể cuộn thành một đoàn, há miệng thở dốc, ánh điện biến mất, một hồi lâu sau mới tỉnh lại.

Sắc mặt Kiều An xanh mét, cắn răng căm tức nhìn Mike, nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, cực lực đè nén lửa giận cuồn cuộn trong ngực.

Mike đi thong thả đến bên cạnh An Đức, nâng mũi chân lên giẫm giẫm mặt anh: “Nhóc con, đừng quên cha cậu mới là kẻ phản bội chân chính.”

An Đức thở hào hển gian nan ngẩng đầu, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi xanh trắng khô nứt, thân thể vẫn run rẩy, vừa rồi điện giật làm cho anh tạm thời không thể nói nên lời.

Mike thưởng thức điều khiển trong tay, nghiêng đầu liếc nhìn Kiều An: “Thượng ta Kiều An, phạm vào tội phản quốc là phải bị án tử hình. Con trai anh cũng sẽ không có kết cục tốt. Chậc chậc, cha là kẻ phản bội, cấp trên kiêm cha nuôi cũng là kẻ phản bội, anh nói xem tòa án quân sự tối cao sẽ tin tưởng cậu ta là trong sạch sao?”

Đồng tử Kiều An co rụt lại, trái tim giống như bị một tảng đá to đè xuống, vừa ngột ngạt vừa đau, vừa lại hận Clermont thấu xương. Nếu không phải Clermont trăm phương ngàn kế muốn dồn hắn vào chỗ chết thì hắn sẽ không bí quá hóa liều quyết định hợp tác với bọn giặc cướp. Kiều An đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chết. Liên Bang xử quyết hắn là chuyện trong dự kiến nhưng An Đức thì khác, anh bất quá là bị cái tên Clermont khốn kiếp lợi dụng, quãng đời còn lại rất có khả năng sẽ sống ở trong lao tù. Chuyện này bảo hắn làm thế nào mà cam tâm đây?!

An Đức đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Mike quét mắt liếc anh một cái, ngón cái ấn xuống cái nút màu xanh trên điều khiển.

“Đừng!!” Lời Kiều An còn chưa dứt, ánh xanh chợt lóe. An Đức còn chưa kịp kêu thảm thiết liền ngã xuống đất, run rẩy ngất đi. Đôi mắt Kiều An sung máu, gân xanh trên trán nổi lên, hận không thể nhào lên xé xác Mike, nhưng lý trí cuối cùng đã ngăn trở hắn.

Mike nhún nhún vai, ngón cái vuốt ve cái nút màu đỏ trên điều khiển: “Ai nha, tôi ấn nhầm nút. Theo lý thuyết, một tên trọng phạm liên tiếp công kích sĩ quan, hẳn là phải lập tức xử quyết hắn mới đúng.”

Thân thể Kiều An chấn động, máu tươi từ giữa khe hở nắm đấm rơi xuống. Hắn hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: “Cậu muốn tôi làm cái gì?”

Mike cong khóe môi, giống như không chút để ý nói: “Tôi giúp anh đưa An Đức ra ngoài, cũng bảo đảm đưa hắn đến chỗ an toàn. Anh giúp tôi giết một người là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi