TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Lúc đêm khuya, Dương Kiện đi ra từ phòng phỏng vấn, sắc mặt u ám, ánh mắt tóe lửa giận.

Phán quan trả lời gần một canh giờ, kết quả cũng không hỏi được gì. Hai người Kiều An và An Đức từ đầu đến cuối không nói một câu nào, vẻ mặt vô cảm ánh mắt tan dã như hai bức tượng điêu khắc không có linh hồn, dùng bất cứ thủ đoạn này để tra tấn họ cũng không có hiệu quả. Hiển nhiên thủ phạm đứng phía sau đã sớm phát hiện ra họ nhất định sẽ bị quân đội phát hiện, vì tránh cho họ khai ra trước đó đã hạ độc lên dây thần kinh não, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng có thể làm cho người ta mất đi ý thức, biến thành cái xác không hồn.

Bộ đàm bên hông vang lên tiếng gọi, Dương Kiện đè xuống nút trả lời: "Trưởng quan vừa rồi bác sĩ mới nói cho chúng tôi biết, ca phẫu thuật của nghi phạm Kiều An sắp kết thúc rồi."

Mười phút sau, khi Dương Kiện vừa chạy đến phủ phán quan, đèn cửa phòng phẫu thuật cũng vừa tắt.

An Đức được nhân viên y tế đẩy ra, Dương Kiện quét mắt nhìn hắn một cái rồi hỏi bác sĩ phẫu thuật chính: "Hắn ta thế nào rồi?"

"Hai viên đạn đã được lấy ra. Chỉ là vết thương bị đan bắn ngang hông tương đối nghiêm trọng, có giữ được tính mạng hay không thì phải xem trong 24h tới anh ta có tỉnh lại được không."

Dương Kiện im lặng nhìn Kiều An được nhân viên y tế đẩy đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Hành động ám sát thất bại, mà Kiều An lại không chết, chỉ chờ nhóm nửa thú rời đi, người đứng sau Kiều An nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu. Nếu Kiều An chết, con đường bắt được gian tế trong thủ phủ cũng gãy. Hai mươi bốn giờ, màn này thủ phạm có thể chờ nhưng anh lại không chờ được. Chưa đến 5h nữa, anh và nhóm nửa thú sẽ phải theo quân đoàn hai lên đường, anh không tin những người phủ phán quan và đặc công có thể bảo vệ được Kiều An.

Lúc Dương Kiện trở về chỗ của Lâm Gia cũng đã là bốn giờ sáng, càng lúc càng gần lúc quân đoàn hai phải rời đi. Anh đưa nhóm nửa thủ đến trại lính tập hợp để chuẩn bị lên đường, thuận tiện sẽ nói lời từ biệt với Lâm Gia.

Dương Kiện móc chìa khóa mở cửa phòng khách, khi anh nhìn thấy Lâm Gia đang ngủ say trên ghế salon thì bước chân dừng lại một chút, đôi mắt híp lại.

Lâm Gia gối đầu lên tay phải nằm nghiêng trên ghế salon, tay trái duỗi ra khoác lên tấm đệm ghế, cánh tay thon dài dường như muốn rơi ra bên ngoài, chiếc áo tắm bằng vải bông che đậy những đường cong trên cơ thể cô, nhưng từ vạt áo thì bắt đầu lộ ra bắp đùi và đôi chân thon dài khiến người khác phải suy nghĩ. Ánh đèn màu hồng nhạt rơi trên người cô, khiến da thịt như phát sáng, mái tóc đen lộ ra từng vòng ánh sáng màu đỏ tím. Một quyển tạp chí rơi trên đất cạnh cô, hiển nhiên cô đã chờ đến nỗi bất chi bất giác mà ngủ đi, làm cho quyển sách trong tay rơi xuống đất.

Dương Kiện lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Gia, đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khóe miệng không khỏi dâng lên. Anh bỗng có cảm giác mừng rỡ của một người chồng luôn có vợ đợi trở về.

Dương Kiện rón rén đi đến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô. Dương Kiện nhìn khuôn mặt ngây thơ trầm tĩnh của Lâm Gia trong mắt tràn đầy vui vẻ, giơ tay lên vuốt những sợi tóc rơi trên mặt cô vào đằng sau tai.

Thấy thân thể Lâm Gia giật giật, anh vội vàng thu tay lại, một sát sau lại không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong trên khuôn mặt Lâm Gia, rốt cuộc khiến cô từ trong mộng tỉnh lại.

Lâm Gia hoảng hốt hô lên một tiếng, hai hàng lông mi như hai cánh bướm khẽ rung động, lật người rồi từ từ mở mắt. Ánh mắt mê mang nhìn Dương Kiện rồi từ từ trở nên tỉnh táo, Lâm Gia ngồi dậy vừa dụi mắt vừa nói: "Anh trở về khi nào vậy? Làm sao lại không lên tiếng? Làm em giật cả mình!"

Dương Kiện giơ tay lên rất tự nhiên mà sửa lại những lọn tóc rối cho cô, khóe miệng chứa đựng chút bướng bỉnh vui vẻ: "Vừa mới trở về không bao lâu. Không ngờ lại phát hiện em ngủ say như heo vậy. Đang muốn chụp ảnh lưu lại làm kỉ niệm thì em đã tỉnh mất rồi."

"Nga, vậy không phải em tỉnh lại rất đúng lúc hay sao, ngăn lại hành động chụp ảnh trái phép này!" Lâm Gia liếc anh một cái thầm nghĩ, anh là một thanh niên tốt sao lại đi chụp ảnh dáng vẻ ngủ của người khác cơ chứ.

Cô nắm lấy tay Dương Kiện nhìn đồng hồ, cả kinh nói: "Cũng bốn giờ hơn rồi, đừng nói với em là anh bận rộn đến tận bây giờ cả đêm không ngủ đấy." Dương Kiện cười cười, coi như là thừa nhận.

Lâm Gia mím môi, thấp giọng hỏi: "Không phải anh đã tra ra thứ gì rồi chứ?"

Dương Kiện duỗi lưng một cái, ngửa mặt trên ghế salon cười nói: "Không tra được gì cả, chỉ là có rất nhiều chuyện cần phải xử lý và sắp xếp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi