TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Lâm Gia nghẹn ngào lau nước mắt đi hít sâu một hơi, tận lực khiến cho tiếng nói của mình được bình thường, vươn tay về phía Mike: "Thượng tá Mike, chúc anh bình an trở về."

Mike nhìn vào ánh mắt Lâm Gia, con ngươi cô không nhìn ra có nửa điểm quyến luyến.

Mike tự giễu cười một tiếng, chút hy vọng còn sót lại nơi đáy lòng biến mất hầu như không còn, trong mắt là mảng hàn băng. Anh vươn tay ra tùy ý cầm lấy tay Lâm Gia, âm thanh nói ra không có nửa điểm tình cảm: "Cảm ơn." Buông tay ra, Mike xoay người rời đi, ánh mắt âm u lại có thêm một tia ngoan lệ.

Trong căn phòng trong phủ phán quan, Kiều An đang nằm trên giường bệnh còn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt như trước nữa.

Bác sĩ chữa trị  sau khi kiểm tra toàn thân cho anh, vẻ mặt không còn ngưng trọng nữa, khi ông lật xem số liệu nhân viên y tế ghi chép, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ vui mừng. Ông phân phó cho nhân viên y tế: "Các cô chú ý đến tình hình bệnh nhân, khi anh ta tỉnh lại phải lập tức báo lại với tôi đầu tiên."

Một gã nhân viên y tế vừa gọi điện thoại báo tin tình hình đội hiến binh, mấy người bên cửa bị đá văng ra, mấy người đàn ông trang bị áo đen bịt mặt vọt vào. Y sĩ trưởng còn chưa kịp nổ súng đã bị bọn họ đánh gục. Mấy người áo đen đó nhanh chóng chĩa súng vào nhân viên y tế trước giường.

Tình hình mành chỉ treo chuông, cửa sổ bằng thủy tinh công nghiệp dày cộm cũng bỗng dưng nát bấy, từng miếng kính văng ra bay về phía những người áo đen, giống như chủy thủ đang đâm vào thân thể họ, một con hổ lớn phá nát cửa sổ nhào vào đẩy tên áo đen ngã trên mặt đất.

Kim hổ Laka vung cái đuôi, súng trong tay những người áo đen đều bị ném vào tường nát bấy, ngay sau đó cánh tay bọn họ cũng bị cắn rơi bay ra ngoài. Cùng lúc đó, phòng bệnh liên tiếp truyền ra tiếng súng, không lâu sau một đội hiến binh chạy đến giải quyết những phần tử võ trang ở bên ngoài.

Tìm được đường sống trong chỗ chết trên đầu và cổ nhân viên y tế bị máu bắn lên tung tóe, mặc dù đã được cứu sống nhưng bọn họ bị dọa cho sợ đến xụi lơ trên mặt đất. Mấy phút sau trong phòng bệnh dần khôi phục yên tĩnh, Laka dùng móng vuốt đè lên vết thương của một tên áo đen không cho hắn ta nhúc nhích, lỗ mũi ngửi tới ngửi lui trên người hắn, miệng không ngừng phát ra âm thanh ừng ực.

Dương Kiện mang theo các hiến binh nhanh chóng tiến vào. Anh nhìn lướt qua Johnne đang nằm trên giường bệnh thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng để xuống được, vui mừng vỗ vai Kim Hổ: "Laka làm rất tốt! May nhờ anh đến kịp thời."

Laka lắc lắc cái đuôi, đông đưa thân thể, nháy mắt biến thành hình người xách tên áo đen đi: "Người này không bị thương giao cho anh." Laka nhớ những gì Dương Kiện giao phó không hề giết hết những sát thủ mà để lại một người còn sống.

Dương Kiện gật đầu một cái, đang muốn phân phó cho người cảnh vệ còng tay lại đem đi, người áo đen bỗng nhiên mở to hai mắt, cổ họng phát ra âm thanh cổ quái.

Dương Kiện chợt giật mình: "Không xong!" Anh vội vàng bóp miệng tên áo đen nhưng đã muộn. Máu đen từ trong miệng tên áo đen chảy ra, mắt trợn trừng, thân thể co quắp kịch liệt rồi ngừng hô hấp.

"Đáng chết!" Dương Kiện ném thi thể xuống, giận dữ quát to: "Đáng chết! Cư nhiên trước đó bọn họ đã cho bọn chúng uống độc dược!"

Nhóm áo đen này là tử sĩ, trước khi hành động đã uống thuốc độc mãn tính. Nhiệm vụ của bọn họ là trước khi độc dược phát tác phải giết chết Kiều An. Bởi vì sau khi chuyện xảy ra bọn họ tuyệt đối sẽ trốn không thoát, cho nên mặc kệ nhiệm vụ có thành công hay không bọn họ phải chết là không thể nghi ngờ, những người thủ phạm đứng đằng sau chuyện này nhất định sẽ không để được bọn họ được sống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi