TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Trong mơ cô cực kì muốn đi đến bên cạnh người phụ nữ này, tựa như chỉ có bên cạnh người phụ nữ này, cô mới cảm thấy an toàn và ấm áp. Nhưng sau mỗi đêm cô đều giật mình tỉnh giấc, hơn nữa cũng không có cách gì lại đi vào giấc ngủ.

Tình trạng này cứ liên tục cho đến khi Roddy Elias trở về căn cứ mới biến mất.

Pelle lấy lại tinh thần, lấy một miếng vải bông sạch sẽ từ trong cái dĩa trên bàn ra, lau khô mồ hôi trên người Lâm Gia, sau đó cầm ống tiêm cũng từ trên cái dĩa đó tiêm thuốc giảm nhiệt vào cho Lâm Gia.

Một lát sau, Lâm Gia mới thả lỏng lông mày đang nhăn mặt, biểu tình trở nên bình tĩnh, nhắm mắt tựa như đang ngủ.

Pelle vỗ nhè nhẹ lên mặt Lâm Gia, cười nhạo nói: “Dậy ăn chút đi rồi hãy ngủ, bụng cô không đói sao?”

Lâm Gia không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, lông mi run lên, cố hết sức mở mắt ra. Cô đang bị sốt cao, cổ họng cũng đau căn bản không nói được, chỉ có thể im lặng nhìn Pelle.

Một thủ vệ bưng thức ăn đi vào, trên khay là một bát cháo rau xanh và một ấm nước. Thủ vệ để thức ăn bên giường xong liền rời khỏi.

Pelle đỡ Lâm Gia ngồi xuống tựa vào trên đầu gối, trước tiên đút cho cô một chút nước ấm xong mới bưng bát cháo lên múc từng thìa một đưa đến bên miệng cô.

Lâm Gia ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cháo liền cảm thấy đó bụng, một hơi uống hết gần nửa bát cháo.

Pelle buồn cười nhìn Lâm Gia: “Cô cũng thật vô tư. Không nghi ngờ trong cháo có độc sao?”

Lâm Gia ăn xong, cảm thấy khôi phục thể lực được một chút, hắng giọng nói: “Không ăn cũng là chết, tôi không muốn chết, tôi muốn sống.” Dừng một chút, lại nói: “Cảm ơn cô.”

Pelle nhếch mày: “Không cần, đây là chuyện tôi phải làm, La Địch phân phó tôi phải chăm sóc cô thật tốt.”

Lâm Gia lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Pelle: “Vừa rồi cô đã cứu tôi, tuy tôi không biết lý do gì nhưng tôi rất cảm kích cô.”

Pelle khẽ nghiêng đầu, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Lúc ấy có thể là tôi bị nóng đầu.” Cô không phát giác nụ cười của mình tràn đầy vui vẻ thật lòng.

Khói bụi bám trên thành phố Oka tan hết, đoàn quân thủ đô đánh lui hết đàn Zombie cao cấp tấm công bất ngờ. Binh lính dọn sạch chiến trường, chôn cất thi hài cho các chiến hữu, nâng nhóm người bị thương đến xe y tế chữa trị.

Ngoài xe y tế, Dương Kiện khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở máy tính xách tay của Hoffman ra, nhập mật mã sau đó mở bản đồ Hoffman thua tham gia.

Hoffman bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bằng vào nghị lực kiên cường, anh vẫn kiên trì đợi đến khi viện quân đuổi tới. Trước khi hôn mê anh đã nói cho Dương Kiện biết, dựa theo lời khai của Dạ Hoàng thì anh đã gần tra ra vị trí căn cứ tổng bộ của Roddy Elias, tất cả dữ liệu đều ở trong máy tính của anh. Chỉ cần lần theo manh mối anh tìm ra tiếp tục truy tìm thì hẳn là sẽ có thể nhanh chóng tra ra vị trí cụ thể của căn cứ tổng bộ, vừa có thể phá huy căn cứ của bọn cướp Roddy Elias vừa cứu được Lâm Gia ra ngoài.

Nhóm nửa thú phẫn nộ, tiếng gầm rú quanh quẩn bên tai mọi người, lửa giận thiêu đốt trong ngục những người có mặt ở đây.

Dương Kiện lấy một cái đĩa CD từ trong bao đựng máy tính ra cho vào ổ đĩa, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi mắt lướt như bay trên bàn phím. Vị trí bản đồ trên màn ảnh không ngừng biến hóa, mười mấy điểm sán tụ thành một đường vân.

Thời gian một phần một giây trôi qua, mùi máu tươi và mùi hôi thối trong không khí đã bị giói thổi đi mất, mặt trời xuất hiện phía chân trời. Hai mắt Dương Kiện che kín tơ máu, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, không ngừng thay đổi phương pháp tìm kiếm manh mối.

Bình minh ánh rạng đông đẩy lui bóng tối khỏi vạn vật. Khi anh gõ nhập một chữ mẹ cuối cùng, tất cả điểm sáng màu lam đột nhiên chuyển động, nhanh chóng tụ tập ở phương Bắc, cuối cùng ở vị trí một tòa sơn mạch dung hợp thành một điểm màu đỏ chói mắt.

Cùng lúc đó, máy tính phát ra tiếng tích tích cảnh cáo. Dương Kiện nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Tìm được rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi