TẬN THẾ ĐÀN THÚ

Lâm Gia cảm nhận được khác thường, vội vàng xoay mặt đi thoát khỏi lưỡi anh, đôi tay dùng sức để trên vai anh, vặn vẹo người muốn tạo ra một chút khoảng cách.

Ngân Hổ than nhẹ một tiếng, thở hào hển mở mắt ra. Đôi mắt lam sâu thẳm như biển, một chút đỏ tươi nhiễm trên khóe mắt. Anh kéo Lâm Gia qua càng giam chặt cô trong lòng, nụ hôn nóng cháy ào ạt như mưa rơi xuống môi, cổ và trên xương quai xanh cô, tay lớn theo vạt áo len vào dịu dàng vuốt ve da thịt non mịn của cô.

Lâm Gia thấy Ngân Hổ bắt đầu không khống chế được, vội vàng giãy dụa rút tay ra, dùng sức nhéo lỗ tai anh: "Ngân Hổ, đừng quậy nữa, mọi người đều ở đây đó!"

Ngân Hổ ăn đau, không thể không dừng lại động tác ngẩng đầu, đôi mắt màu lam long lanh đầy nước, có vẻ càng thêm sáng ngời.

"Này, mọi người đang làm gì thế?" Corey và Cain đột nhiên đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng đều là sửng sốt.

Corey nhìn quanh mọi người một chút, phát hiện chỉ có Ngân Hổ là dính sát lấy Lâm Gia, một tay còn biểu lộ rõ dục vọng giữ lấy vòng bên hông cô, không chút nào che dấu vẻ đắc ý. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lại nhìn Lâm Gia, hai tròng mắt long lanh nước, hai má xinh đẹp như cánh hoa đào, môi đỏ tươi sưng lên. Corey lập tức rõ ràng hai người đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút chua chát.

Ngay cả anh mà còn có thể nhìn ra manh mối, thì huống chi Cain tình trường dày dạn, anh đương nhiên đã sớm nhìn ra nhưng anh tự giác mình không xứng với Lâm Gia, hơn nữa loại chuyện này thật sự rất bình thường, cho nên trong lòng cũng không có cảm giác mất mát.

Lâm Gia vén vén tóc mai, ra vẻ trấn định cười nói: "Hi, các anh cũng đến đây sao."

Corey chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi người khẽ hôn hai má một cái, dịu dàng nói: "Đương nhiên không thể bỏ lỡ việc đưa em về nhà."

Nghe thấy hai chữ về nhà, Lâm Gia ngẩn ra: "Nhà?"

Ánh mắt Corey dịu dàng, nâng tay xoa nhẹ mặt cô: "Phải, nhà của chúng ta ở thủ đô. Bởi vì em đã xác nhận được vài người bạn đời nên bộ quân chính của thủ đô đã phân phối cho em một nơi ở, sau này chúng ta có thể ở cùng một chỗ."

Trong lòng Lâm Gia thật ấm áp, sau khi xuyên đến thế giới này, ngoài việc dốc hết sức cố gắng sống sót ra thì cô không dám có hy vọng xa vời này, không ngờ rằng cuối cùng cô cũng có thể có một căn nhà ấm áp.

"Hơn nữa, bộ chỉ huy tối cao đã đồng ý thỉnh cầu của em, cuối tháng sẽ sắp xếp cho em vào trường học nữ sĩ quan của thủ đô Liên Bang. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hai năm sau sát hạch đạt tiêu chuẩn thì em sẽ đảm nhiệm chức nghiên cứu viên và làm việc ở sở phán quan của thủ đô."

Qua nhiều kinh ngạc và vui sướng đến cùng một lúc, Lâm Gia kích động nắm chặt tay Corey, khó có thể kiềm chế vui tâm trạng sướng: "Rốt cục em cũng có thể tham gia quân ngũ giống các anh rồi, không đến mức biến thành phế vật chỉ biết làm vướng chân các anh."

Cô đã quen độc lập tự do, cho nên không thể chịu đựng được việc sống cuộc sống an nhàn do bạn đời cung cấp, vì thế lúc cô nghe nói bộ chỉ huy tối cao ngoài việc tuyên bố cô đã có được thân phận công dân ra mà còn muốn khen thưởng cho cô thì cô liền đưa ra yêu cầu này. Cô không cần khen thưởng, cô chỉ hy vọng có được một phần công việc thích hợp để tham gia quân đội.

Corey nhíu mày nói: "Nói bậy! Em là một phụ nữ độc lập kiên cường, bất cứ lúc nào cũng không e ngại nguy hiểm, cực kì dũng cảm."

Lâm Gia e thẹn đỏ mặt, gãi gãi lỗ tai, thì thầm nói: "Nào có khoa trương như anh nói chứ, lần nào em cũng sợ muốn chết, chỉ là may mắn mà thôi."

Lannok lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Sao có thể tất cả đều là may mắn? Em có biết từ lúc nào mà em đã bắt đầu hấp dẫn anh không? Đó chính là lúc anh nhìn thấy em đánh cược mạng sống bảo vệ tiểu Ngân Hổ. Hơn nữa nếu không phải em nghĩ cách đâm Roddy Elias thì chúng ta đã phải trả giá bằng thương vong vô số rồi."

Ánh mắt Ngân Hổ sáng quắc nhìn Lâm Gia chăm chú, trong mắt bắt đầu tràn ra tình cảm nóng cháy.

Cain nhấc túi đựng toàn thức ăn trong tay lên khoe ra, vui vẻ phấn chấn nói: "Thôi cho qua chuyện đó đi, bọn này mới đến chỗ cung ứng lấy được rau quả tươi vừa đưa từ thành Lăng về nè. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vì chúc mừng Tiểu Gia xuất viện, giữa trưa chúng ta đến nhà Lâm Gia ăn một bữa thật no đi? Tiểu Gia, đã lâu không nếm thử tay nghề của em, thật muốn lập tức ăn đồ ăn em làm."

Lâm Gia vui vẻ cười nói: "Không thành vấn đề, em..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi