TẬN THẾ TÁI SINH HI VỌNG CUỐI CÙNG



Khi ai cũng nghĩ lựa chọn của Barca là bỏ mặc binh lính để theo con đường nhỏ rời đi thì.
Người kể chuyện tiếp tục: "Bản thân ta cũng rất khó hiểu vì sao hắn lại làm ra lựa chọn như vậy"
"Cũng có thể hắn nghĩ nếu như mất đi đội quân dù trốn đi nơi khác cũng như con chó đuổi ngoài đường"
"Nên thà chết cùng quân đội của mình còn hơn"
Mọi người đều gật đầu đồng ý, rất khó để tưởng tượng một người như tướng Barca, lại là người sống tình cảm nguyện cùng chết với binh lính của mình được.
"Sau khi Đội quân Nhân mã chuẩn bị kéo đến, Đội quân bất bại lập tức rút lui về nơi xa."
Người kể chuyện vừa lấy chai đổ vào ly rượu vừa hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, nếu ngươi là tướng Teuton vào tình cảnh này ngươi sẽ làm gì ?"
Ánh mắt của hắn lúc này đảo qua tất cả mọi người, chỉ có điều hắn hơi dừng lại trên người Tô Vũ và người phụ nữ lớn tuổi.
Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời trước: "Chắc lúc đó tướng Teuton cũng rất khó đưa ra quyết định."
Người kể chuyện đang lắc lư ly rượu, hứng thú nhìn bà hỏi: "Tại sao khó đưa ra quyết định ?"
Bà bắt đầu giải thích: "Tình cảnh này làm ta nghĩ đến một câu thành ngữ "Mỡ dâng miệng mèo""
"Nhưng miếng mỡ là quân đội Barca sẽ rất khó ăn, thậm chí còn có độc."
Người kể chuyện càng thêm hứng thú: "Cách lý giải của ngươi rất thú vị, tiếp tục đi."
Người phụ nữ tiếp tục giải thích: "Quân đội Barca lúc này đã thực sự cùng đường, họ như một con chó bị dồn vào phía chân tường."

"Lúc này mới thực sự là thời điểm quân đội Barca điên cuồng nhất, dù tướng Teuton thắng cũng sẽ hao tổn rất nhiều, nếu bất ngờ còn có thể để xổng tướng Barca."
Người kể chuyện hỏi: "Chúng ta không đánh chính diện thì tấn công từ trên vách núi."
Người phụ nữ lắc đầu: "Không được, chưa nói đến địa hình đó thích hợp để bắn tên hay ném đá từ trên vách núi xuống hay không."
"Nhưng chỉ riêng việc di chuyển cũng đã mất rất nhiều thời gian, lúc đó quân Barca từ bên trong xông ra thì chúng ta lấy gì ngăn cản."
Người kể chuyện vẫn chưa từ bỏ: "Nếu chúng ta bố trí người ở lối ra của bọn hắn thì sao ?"
Người phụ nữ hỏi ngược lại: "Ngươi nhìn trên bản đồ có thấy được rõ lối đi hay không ?"
Đúng như bà nói, tuy bản đồ đã được vẽ rất lớn nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy nơi đó có một đường chỉ mỏng, lại bị đứt gãy.

Rất có thể lối ra đi liên thông đến một hang động nào đó dưới đất, muốn tìm được cửa ra chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Người kể chuyện lại lên tiếng: "Vậy thì rút lui."
Người phụ nữ vẫn lắc đầu: "Rút lui cũng không được, như vậy sĩ khí của binh lính sẽ giảm sút đi nhiều."
"Uy tính của tướng Teuton trong lòng quân sẽ giảm mạnh, ai lại muốn đi theo một vị tướng quân hèn nhát thấy kẻ thù lại lựa chọn rút lui ?"
Người kể chuyện tiếp tục đưa ra một phương án khác: "Vậy chúng ta bao vây bên ngoài đợi bọn họ chết đói không được sao."
Người phụ nữ vẫn như cũ lắc đầu: "Nếu như nơi đó không có lối ra thì cách đó đúng là một cách hay.

Nhưng ngươi quên rồi sao, nơi đó có một lối đi nhỏ."
"Chỉ cần Đội quân Nhân mã dựng trại, quân Barca sẽ ngay lập tức từ từ rời khỏi.

Nếu có binh lính ở lại cũng chỉ lác đã không có mấy người."
Người kể chuyện mỉm cười tiếp tục nói: "Vậy chúng ta nên làm sao ?"
Người phụ nữ không trả lời, bà cũng đã rơi vào thế bí ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ xem hắn có thể giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt hay không.
Tô Vũ ngồi phía dưới cũng rơi vào trầm tư, quân Barca đã như ba ba trong rọ.

Nhưng ba ba này lại rất hung dữ, muốn bắt nó ít nhất cũng mất một miệng thịt, một ngón tay.
Bản thân hắn cũng chưa thừng gặp tướng Teuton nên không biết ngoài dùng binh ra hắn còn khả năng nào khác hay không.

Nhưng nếu như dựa vào tiêu chuẩn của một người bình thường, với tình cảnh này đúng là rất khó để giải quyết.
Tấn công đã không phải lựa chọn khôn ngoan.


Rút lui lại càng không khôn ngoan, trận chiến này là trận đánh đầu tiên của tướng Teuton, nếu rút lui về sau sẽ ai tín phục hắn nữa.
Ánh mắt Tô Vũ chợt lóe lên nhưng rất nhanh lại tắt, hắn đang nghĩ tới việc không thể sử dụng được những cách thông thường thì lợi dụng khả năng đặc biệt của Đội quân Nhân mã.

Đó là thông qua khả năng tâm linh tương thông điều khiển ngựa tự mình kéo đá lên phía trên vách núi.

Nhưng như vậy cũng sẽ tiêu hao rất lớn thể lực của cả hai bên, nếu như quân Barca tấn công ra phía ngoài.

Lúc này ưu thế của Đội quân Nhân mã sẽ biến mất, thắng bại của hai bên lúc đó càng khó nói.

Chỉ còn một cách cuối là nghĩ cách sử dụng một số thủ đoạn để khiến quân đội Barca tự mình lao ra, nhưng chắc chắn tướng Teuton sẽ không chuẩn bị thứ gì cho trường hợp này.

Đốt cây rồi hun khói vào trong để khiến quân Barca buộc phải chạy ra cũng không được, cây cối ở đây từ lâu đã bị đốt sạch sẽ, một số cây mới mọc thì còn qua nhỏ không đủ tạo nên đám cháy lớn.
Hàng loại ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu hắn, nhưng muốn thực hiện ở nơi chỉ còn lại đất đá...
Tô Vũ đứng lên nói: "Ta đã nghĩ ra một cách."
Người phụ nữ và Người kể chuyện đều hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
...
Vài ngày trước.
Cách một hẻm núi không xa.
Một người đàn ông đang dẫn đầu một đội kỵ binh ở phía sau lưng.

Trên người mỗi kỵ binh đều được mang một bộ giáp được sơn màu trắng với hình thập tự giá ở phía trên ngực và áo giáp, con ngựa phía dưới bọn họ cũng rất khác biệt.Trên cơ thể cao lớn bất thường của nó cũng được phủ lên một lớp giáp đã được sơn trắng.
Người đi đầu là một người khá trẻ tuổi, nhưng lại toát ra một vẻ khá thành thục.

Khuôn mặt thon dài, sóng mũi cao, cùng bộ râu quai nón không hợp tuổi, hắn có một đôi mắt sâu màu xanh nhạt, cùng mái tóc dài đã bện thừng được cột ở phía sau gáy.
Trên má trái của người này có một vết sẹo nhỏ khiến hắn thêm phần hoang dã, nhưng ẩn trong đôi mắt là trí tuệ của một thiên tài.

Khác với đội quân đằng sau, hắn khoác lên mình lớp áo choàng màu đỏ, đính trên đó là một miếng ghim có hình mặt trời.
Tướng Teuton nhìn về phía trước nói: "Bọn chúng đang ở trong đó đúng không ?"

Một binh lính do thám trở về gật đầu nói: "Vâng, theo như chúng ta do thám được thì Đội quân bất bại đã dồn bọn chúng vào đó để chờ chúng ta."
Tướng Teuton gật đầu cười: "Vậy đúng là phải cảm ơn bọn chúng quá rồi."
Tướng Teuton hét lớn về phía sau: "Tất cả chuẩn bị dựng đội hình, đội hai, đội ba đi theo ta."
Khi tất cả những binh lính đang bắt đầu dựng đội hình chuẩn bị chiến đấu, thì Teuton đang ở phía trước thực hiện một kế hoạch gọi là "đuổi rắn ra khỏi hang".
...!
Trở lại với quán ăn ở thành Vạn Xuân.
Người phụ nữ lên tiếng chất vấn: "Ý ngươi là phải tìm cách để quân Barca chủ động tấn công trước."
Tô Vũ gật đầu nói: "Có câu: Giặc cùng đường chớ đuổi."
"Muốn tiêu diệt đội quân Barca trước hết phải cho bọn họ có hi vọng có thể trốn trước."
"Nhưng nếu Đội quân Nhân mã tấn công ngay vào bên trong, khi đó quân Barca đã không có đường lui.

Chắc chắn sẽ chống trả hết sức ác liệt."
Người phụ nữ lại hỏi: "Vậy làm sao để cho họ có hi vọng."
Tô Vũ kiên nhẫn trả lời: "Tất nhiên là để họ chạy ra ngoài, lúc đó họ sẽ có hai lựa chọn.

Một là chạy hay là đánh."
"Đó chính là cách để tạo cho bọn họ tâm lý do dự, sức chiến đấu lúc đó sẽ không quá mạnh."
Người phụ nữ tiếp tục hỏi dồn: "Ngươi nói đúng nhưng có thứ gì dồn bọn chúng ra bên ngoài ?"
Tô Vũ cười nói: "Vấn đề này đúng là rất khó ta cũng phải mất chút thời gian để suy nghĩ đấy."
"Xunh quanh nơi đó chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ toàn là đất cát."
"Nhưng không phải chúng ta có một đội kỵ binh sao, chỉ cần lợi dụng đất cát và ngựa là có thể đuổi bọn chúng ra ngoài."
Khi nghe thấy Tô Vũ có cách, người phụ nữ hơi kích động như tìm được lời giải cho một bài toán khó, bà lao đến nắm tay hắn nói: "Cách gì người nói nhanh lên."
Tô Vũ cũng không quan tâm tay mình bị người nắm lên, hắn nở một nụ cười thần bí nói: "Chúng ta chỉ cần ..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi