TẬN THẾ TÁI SINH HI VỌNG CUỐI CÙNG


Hắn kể thêm một số câu chuyện về các cuộc chiến giữa các quý tộc trên cả nước Frank.
Tô Vũ đã nghe xong hết tất cả câu chuyện, hắn tổng kết được ba điều : Một là phía trung tâm, quân đội của vua Frank đã mạnh lên nhiều sau khi hợp thành với nhiều quý tộc bị giết.

Hai là tướng Crow và công tước Mikhain đã đổi chỗ cho nhau.

Ba là các quý tộc đang tích cực mở rộng lãnh địa của mình
Cũng vì vậy, chắc chắn đang có rất nhiều người sẽ phải bỏ quê hương di chuyển về phía Đông Nam.

Nơi này nhiều ngày tới sẽ rất nhôn nhịp.
Trấn Vạn Xuân của hắn cũng phải chuẩn bị.

Tuy hắn biết, những di dân chủ yếu sẽ đi đến các trấn lớn ở khu vực Đông Nam như trấn Chora.

Nhưng vẫn còn rất nhiều di dân sẽ không tìm thấy chỗ ở đi về phía trấn Vạn Xuân của hắn.
Hắn không muốn thu người, nhưng tình thế trước mắt không muốn thu cũng phải thu.

Trở lại trấn Vạn Xuân, hắn bàn bạc những việc này cho Duke và Elena.

Duke nghe xong câu chuyện lên tiếng đánh giá : " Ta nghĩ vẫn phải thu, nhưng vấn đề là không có chỗ ở.

"

Elena lên tiếng hỏi Duke : " Trấn chúng ta vừa mới xây xong, giờ lại phải xây, dân trong trấn sẽ nghĩ sao ? "
Duke hơi nhăn trán suy nghĩ một lúc, rồi trả lời lại: " Không muốn xây cũng phải xây, hiện giờ đã không còn cách nào.

Bên ngoài bắt đầu đã có người đến trấn chúng ta rồi, vài ngày nữa sẽ còn đông hơn.

"
Thấy hai người vẫn rất suy tư, Tô Vũ lên tiếng : " Ta nghĩ vấn đề này vẫn nên hỏi người dân trong trấn, chúng ta để bọn họ quyết định đi.

"
Hai người đồng ý với ý kiến này : " Quyết vậy đi, dù sao cũng là bọn họ xây "
Vấn đề quản lý chỉ có thể gác lại một bên, lúc này tình mạng của những di dân đang rơi vào tay bọn hắn.
Sáng hôm sau, trước tượng thần Khnum.
Mọi người trong trấn đã được tập hợp đông đủ.
Tô Vũ đứng phía trước mọi người bắt đầu lên tiếng : " Chào mọi người, ta cũng không cần giới thiệu với mọi người làm gì nữa.

"
" Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau quyết định một việc ảnh hưởng đến tương lai sau này của trấn "
Phía dưới mọi người vẫn im lặng lắng nghe hắn diễn thuyết.
" Bây giờ khắp nơi trong nước đều đã xuất hiện chiến tranh.

Rất nhiều nơi đang chịu cảnh loạn lạc "
" Thậm chí ngay bên cạnh chúng ta, công tước Mikhain vừa mới thua trận không lâu.

Những người dân sinh sống ở các nơi đang rất hoang mang "
" Bọn họ muốn được sống ở đây, ở nơi này chúng ta cái gì cũng thiếu.

Chỉ duy nhất một thứ chúng ta có là được hòa bình "
" Nhưng ta cũng biết các ngươi vừa trải qua chiến tranh, cũng không muốn bị kéo vào một vòng chiến tranh mới "
Vẫn chỉ có tiếng im lặng, không ai nói câu nào.
" Nhưng bọn họ đang rơi vào hoàn cảnh của các ngươi trước đây.

Bọn họ cũng đang chống chọi lại với cơn đói từng ngày, để di chuyển đến đây, mong được sống một cuộc sống yên bình "
Có người đã rơi nước mắt khi nhớ về quá khứ của họ.
" Ta đã có thể tự quyết định việc mở cửa thu người vào trong trấn, nhưng ta mong mọi người, chúng ta hãy cùng nhau xây dựng nên những ngôi nhà.

"
" Xây dựng một nơi yên bình để những người dân có thể sinh sống "
Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng nói ra ý kiến : " Trưởng trấn, ngươi hỏi ý kiến của chúng ta, đã là tôn trọng chúng ta "
" Thú thật, chúng ta cũng rất muốn tiếp tục cuộc sống như thế này, không muốn có thêm người vào trấn nữa "

Cũng không ai lên tiếng phản đối.
" Nhưng bọn họ cũng là những người số khổ, chúng ta cũng đều từng trải qua tình huống đó " Đôi mắt đã hơi đỏ.
" Chúng ta...!thật sự....!chúng ta....!" Từng tiếng nghẹn ngào, kèm theo tiếng nấc để người đó không thể tiếp tục nói chuyện.
Người đó đã không thể nói tiếp được nữa, ôm mặt khóc, xung quanh cũng có những tiếng khóc vang lên.

Một người đàn ông đứng lên, nhìn mọi người xung quanh : " Ta biết, mọi người chúng ta đều đã từng chịu khổ bởi vì chiến tranh "
" Ta cũng là một tên lính bị bắt làm tù binh về đây, ta không phải người nước Frank "
" Nhưng ta không thể chịu đựng thêm nữa, chúng ta đều số khổ như nhau.

Các ngươi nghĩ lại xem, ngoài kia có những đứa trẻ như con của các ngươi "
" Bọn chúng có đứa thậm chí đã mất cả cha lẫn mẹ, bọn chúng có đứa đã mất đi cả gia đình, bơ vơ, nghèo đói.

"
" Các ngươi thật sự nhẫn tâm sao ? " Ánh mắt hắn cũng đã hơi đỏ, lời nói giường như đã muốn hét lên.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh.
Một cụ già phát ra tiếng thời dài, cất tiếng : " Thôi, đã số khổ như nhau.

Nếu chết thì cùng chết với nhau đi "
Mọi người cũng không ai nói thêm gì nữa.
Tô Vũ cuối cùng cũng lên tiếng : " Ta biết có người muốn tiếp tục cuộc sống hiện tại, cũng có người muốn bảo vệ người khác "
" Từ khi xây trấn Vạn Xuân đến nay, ta vẫn luôn muốn mọi người được sống trong hòa bình "
" Nhưng hòa bình đôi khi phải chính tay chúng ta xây dựng nên, các ngươi cũng biết chúng ta rất yếu.

"
" Với số người như bây giờ của trấn chúng ta, chỉ một đội quân đã đủ tiêu diệt chúng ta rồi "
" Chúng ta phải mạnh lên thì mới có sức bảo vệ hòa bình "
Tô Vũ hét lên một tiếng : " Ta quyết định trấn Vạn Xuân từ nay sẽ đón thêm người vào trấn "

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ, cũng không ngờ Tô Vũ lại có tài ăn nói đến như vậy.
Những ngày tiếp theo, lượt người đến trần bắt đầu càng ngày càng nhiều, đa số đều là phụ nữ, trẻ em.

Trai tráng có thể đều đã bị những trấn lớn thu giữ lại, bọn họ đuổi những phụ nữ, trẻ em, người già đi.
Trấn bọn họ thì thu giữ tất cả, ai đến bọn hắn cũng rất hoan nghênh.

Tuy hắn biết cách làm của những trấn lớn kia mới chính xác, nhưng hắn không nỡ để bọn họ ở ngoài trấn chết đói.
Số lượng trong trấn đã tăng lên gần năm nghìn người, người dân khắp nơi trên cả nước đều đổ dồn về phía Đông Nam.

Các thương nhân cũng dời cửa hàng đi về phía này, cũng nhờ vậy việc giao thương ở khu vực phía Đông Nam đã tốt lên nhiều.

Một số làng mạc cũng bắt đầu mọc lên như nấm, khung cảnh khác hẳn hoàn toàn với những nơi khác trên cả nước.
Nhưng người nhiều, cũng đồng nghĩa với nhiều xung đột, giữa các nơi bắt đầu có những cuộc chiến tranh có quy mô nhỏ, bọn họ muốn dành những mảnh đất cho ngôi làng của mình.
Trấn Vạn Xuân không hề có ý định tham gia vào cuộc tranh giành này, bọn hắn chỉ cần tích cực xây dựng nơi ở để đảm bảo cho hơn năm nghìn người đã quá khả năng, có sự đồng lòng của mọi người trong trấn.

Một bữa ăn bình thường của người dân trong trấn đã bị cắt giảm đi rất nhiều, nhưng không có ai bất mãn, bọn họ vẫn tích cực xây dựng, trồng trọt, chăn nuôi.
Đó có thể chính là ngôi làng mà Tô Vũ muốn hướng đến, nơi mọi người có thể chia sẻ từng miếng cơm cho nhau, như vậy thì ít nhất bọn họ sẽ không ai phải nhịn đói, nhịn khát.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, trấn của bọn hắn cuối cùng cũng đã được tiếp tục được xây dựng.

Không ai phải ngủ nhờ nhà người khác nữa, đồng ruộng cũng gần đến thời gian thu hoạch, không khí trong làng rất vui vẻ, đầm ấm.
Nhưng cũng là lúc, đám quái vật trong rừng Nidal xuất hiện


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi