TÀN THỨ PHẨM

“Tiên sinh.” Tiếng Trạm Lư xông vào mạng tinh thần của cơ giáp, như một hòn đá nhỏ tạo nên gợn sóng nhẹ.

Lâm Tĩnh Hằng tạm thời thu lại ý thức rơi rụng trong bóng tối: “Khôi phục bao nhiêu rồi?”

“5%.”

“Có thể liên lạc với Bạch Ngân Cửu giúp ta không?”

Trạm Lư dừng một chút: “Xin lỗi tiên sinh, năng lượng không đủ, không thể tìm kiếm và định vị đối phương trong phạm vi vũ trụ. Ngài muốn thử ‘công năng cực hạn’ của tôi không?”

Công năng cực hạn là chỉ trạng thái lượng điện thấp hơn trị số nhất định, cơ giáp buộc phải tắt phần lớn chức năng – Trạm Lư bây giờ tình huống đặc thù, nếu thân cơ của hắn cũng ở đây, bình thường sẽ không dễ dàng hết điện. Bởi vì một cơ giáp cỡ lớn siêu thời không một khi không đủ năng lượng, ở trên chiến trường vũ trụ thông thường có nghĩa là cơ hủy người chết.

Công năng cực hạn của cơ giáp, thông thường là công năng sót lại khi người và cơ giáp đều chỉ còn thoi thóp một hơi. Hạch cơ giáp cao cấp thiết kế cá tính hóa rất nhiều, công năng cực hạn cài đặt cho cơ giáp, thông thường thể hiện quan điểm về cái chết của chủ nhân.

Lâm Tĩnh Hằng còn chưa từng nghiên cứu công năng cực hạn của Trạm Lư là gì, bèn hỏi: “Khởi động, công năng cực hạn của ngươi là gì?”

Trạm Lư trả lời: “Tán phét với ngài.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Công năng bại não gì vậy! Cơ giáp second hand không tốt chính ở điểm này.

Chủ trước của Trạm Lư là một người đàn ông trời sinh lãng mạn, công năng cực hạn cài đặt cho cơ giáp truyền kỳ Trạm Lư này chính là tán phét, khả năng là muốn tán phét thêm năm đồng trước khi cái chết đến.

“Nếu ngày nào đó ta đổi nghề thiết kế, ta nhất định chuyên sản xuất cơ giáp có trí tuệ nhân tạo hạch tâm bị câm.” Lâm Tĩnh Hằng hỏi, “Công năng cực hạn tự định nghĩa có thể sửa đổi không?”

“Có thể,” Tiếng Trạm Lư rung nhẹ trong mạng tinh thần cơ giáp mênh mông, “Ngài có tất cả quyền hạn của tôi.”

“Vậy thì đổi thành…” Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, đột nhiên không biết nói gì.

Nếu chết đã đến nơi, hắn muốn cái gì đây?

Câu hỏi này quá đơn giản, Lâm Tĩnh Hằng sống đến tuổi này, không dám nói biết người khác, ít nhất hiểu bản thân, hắn có thể trả lời không cần nghĩ ngợi, khi chết đã đến nơi, đương nhiên là muốn giết thêm một kẻ hay một kẻ, nếu như có thể, hắn hi vọng công năng cực hạn cơ giáp của mình là nổ theo kiểu tự sát.

Nhưng mà… cơ giáp dùng lại này là người kia để lại cho hắn.

Hắn nhớ đêm hôm đó học viện Ulan mưa to tầm tã, cho nên hẳn là thứ Ba.

Học viện Ulan chiếm sáu ngàn năm trăm kilomet vuông, xấp xỉ diện tích một thành phố cỡ trung, một nửa là trường học, nửa kia là một cánh rừng quy hoạch khi xây trường, hơn hai trăm năm, một đời người còn chưa qua mà cây rừng đã che trời, để duy trì độ ẩm của hoàn cảnh và tuần hoàn nước, giữa trưa đến đêm khuya mỗi thứ Ba là thời gian tự học của học viện Ulan, trường sẽ tập trung sắp xếp cho trời mưa.

Lúc ấy Lục Tín bị giam lỏng điều tra, cơ giáp Trạm Lư bị phong tỏa trong học viện Ulan.

Chập tối ba mươi ba năm trước, Lâm Tĩnh Hằng nhận được tin tức, quốc hội liên minh tam vị nhất thể hạ lệnh bí mật bắt giữ Lục Tín.

Hắn lấy trộm hạch cơ giáp của Trạm Lư, dùng trường không gian trong phòng thí nghiệm phá khóa cửa, muốn chạy tới chỗ Lục Tín.

Bản thân trường không gian dân dụng chở người đã là trong tình huống khẩn cấp mới dùng, sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn cho cơ thể – huống chi hắn còn lấy một bán thành phẩm không hề có phòng hộ, liên tục ba lượt nhảy định vị không chuẩn, hắn dùng trường không gian bán thành phẩm nhảy bốn lần, khi ngã gần nhà họ Lục, cột sống bị thương nghiêm trọng, từ hông trở xuống đã không còn tri giác, hắn dầm mưa của học viện Ulan mà bò qua từng bước một.

Khi đó hắn cũng xấp xỉ tuổi mấy nhóc con dùng tiền thuê người viết kiểm điểm kia, tuổi trẻ ngông cuồng, đầu óc trống trơn, bên trong có rất nhiều suy nghĩ điên cuồng, lênh láng nước.

Lục Tín giật nảy mình nhìn hắn bất ngờ từ trên trời đáp xuống, vội vàng điều khoang cấp cứu tới, hùng hùng hổ hổ mắng: “Nước tưới hoa của học viện Ulan làm sao chảy vào não con?”

Lâm Tĩnh Hằng giãy giụa đưa hạch cơ giáp của Trạm Lư cho ông: “Không còn thời gian, Trạm Lư ở đây, ông cứ nối đại một cơ giáp mà đi trước đi!”

Lục Tín nghe thế, tức điên lên trả lời: “Con mau cút qua một bên đi.”

Sau đó nhét hắn vào khoang cấp cứu như bao con nhộng.

Dịch dinh dưỡng và nước thuốc có tác dụng gây tê giảm đau chảy vào cơ thể hắn, tất cả đau nhức dữ dội đều bắt đầu tê lặng, rất nhanh Lâm Tĩnh Hằng bắt đầu không cảm thấy thân thể mình, hắn xuyên qua nắp khoang cấp cứu trong suốt, phát hiện giữa đêm hôm khuya khoắt mà Lục Tín ăn mặc rất chỉnh tề, còn thay quân phục vô cùng long trọng.

Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm xấu, nhưng bản thân không thể nhúc nhích.

Một cái bóng cao gầy từ phía sau hắn đi ra, là phó quan của Lục tướng quân.

“Đi lấy xe,” Lục Tín dặn dò phó quan, “Lát nữa cậu nhân lúc lộn xộn, lén đưa thằng nhóc này về học viện Ulan, tìm tiến sĩ Lance của phòng y tế trường, ông ta trước kia từng mắc nợ tôi, ông ta sẽ biết nên xử lý như thế nào.”

Phó quan kính lễ, đẩy khoang cấp cứu lên: “Tôi mãi mãi trung thành với ngài.”

“Đó là niềm vinh hạnh lớn nhất đời này của tôi.” Lục Tín cúi đầu trả lễ, sau đó vỗ khoang cấp cứu vài cái, nói với gã thiếu niên sắp mất đi ý thức, “Trong lòng ta có rất nhiều chuyện nghĩ không ra – nhiều quá rồi, nhiều đến mức ta có phần không gánh vác nổi nữa, ta để Trạm Lư lại cho con, để con lại cho liên minh, về sau…”

Tiếng nói ấy càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, như là một ảo giác của hắn, Lâm Tĩnh Hằng luôn có cảm giác ngày ấy hắn đã nghe thấy một tiếng thở dài của Lục Tín, sau đó là một câu mơ mơ hồ hồ…

“Bao giờ thì con có thể trưởng thành đây?”

Khi tỉnh lại, Lâm Tĩnh Hằng đã được bí mật đưa về học viện Ulan, hắn bị nhốt trong khoang cấp cứu đóng kín, tiến sĩ Lance bác sĩ trường nói với bên ngoài là hắn làm thí nghiệm sai thao tác dẫn đến nhiễm bệnh, cần nằm viện cách ly, hắn như ma cà rồng bị bỏ vào quan tài chôn sống, điên cuồng tông cửa khoang cấp cứu, cạy kẽ cửa, mỗi một ngón tay đều đầm đìa máu tươi, rồi lại khôi phục như ban đầu dưới tác dụng của nước thuốc trong khoang cấp cứu, cứ thế bị nhốt ba ngày.

Ba ngày sau, bên ngoài sắc trời đã thay đổi.

Nghe nói Lục Tín đêm đó lái một cơ giáp phi pháp trốn đi, bị vệ đội liên minh đuổi tới bên ngoài Mân Côi Chi Tâm, ba phát đạn đạo hạng nặng đồng thời bắn trúng thân cơ giáp, cả người lẫn cơ giáp vỡ nát thành tro bụi trong vũ trụ mênh mang.

Vị phó quan đưa hắn đến học viện Ulan giữ vững lòng trung thành, tự sát mà chết, để lại một vết máu đậm màu trong hệ thống Vườn Địa Đàng nghe nói đã loại bỏ hành vi tự sát của loài người.

Liên minh trăm phương ngàn kế diệt trừ mối họa lớn trong lòng là Lục Tín này, mà “họa lớn trong lòng” để Trạm Lư lại cho liên minh, rốt cuộc không thể dùng đến công năng “trước khi chết tán phét vài câu”.

Thiết nghĩ ông nhất định chết rất cô quạnh.

Trạm Lư đợi cả buổi không thấy đoạn sau, bèn tự động phân tích kho số liệu, hỏi lấy lòng: “Tiên sinh, có cần sửa đổi công năng cực hạn của tôi thành chuẩn bị tự nổ không?”

“Không.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ngươi im lặng một chút là được rồi.”

Nếu thực sự có một ngày như vậy, có lẽ hắn cũng không nỡ nổ Trạm Lư đâu.

“Tôi còn biết hát.”

“Không được hát, câm miệng.”

Trạm Lư nghe lời im lặng năm phút, lúc này hệ thống y tế trên cơ giáp bắn ra tin mới.

Trạm Lư: “Tiên sinh, kiểm tra được hiệu trưởng Lục rạn xương sọ, kèm theo chấn động não tương đối nghiêm trọng, cơ tim bị tổn thương, phỏng đoán là trong lúc sử dụng chip phi pháp đã bị chip cùng nguồn gốc va chạm.”

“Chưa đầy một ngày có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, cậu ta cũng thật là một nhân tài.” Lâm Tĩnh Hằng thông qua mạng tinh thần của cơ giáp nhìn Lục Tất Hành trong phòng y tế, “Độc Sào cũng không có vật thí nghiệm yêu nghề đến thế.”

Không biết tại sao, Lục Tất Hành dường như giỏi chịu đau hơn người khác, sắc mặt cậu không tệ, thậm chí có chút đùa cợt.

Lâm Tĩnh Hằng không phải nhân viên y tế nên không nhìn ra điều gì: “Cậu ta có bị gì nghiêm trọng không?”

“Bị thương cấp ba, mức độ trung bình,” Trạm Lư trả lời chính xác, “Chữa lành các vết thương cần chừng một tiếng.”

Mặc dù cơ giáp này chỉ là cơ giáp loại nhỏ, nhưng thiết bị khá đầy đủ, điều kiện chữa trị không tệ, thông thường mà nói, chỉ cần không phải óc chảy đầy đất thì vấn đề đều không nghiêm trọng.

“Nhưng tôi chú ý đến, trong não hiệu trưởng Lục tựa hồ bị cấy thiết bị bảo vệ đặc biệt,” Trạm Lư nói, “Thiết bị bảo vệ này vô cùng kín đáo, nếu không phải khi cậu ta bị chip cùng nguồn gốc công kích, thiết bị bảo vệ bị bắt chịu một phần tổn thương, có thể đến bây giờ tôi cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó, ngài xem, thiết bị y tế trên cơ giáp xử lý nó như xương sọ tổn thương, tôi cần sửa lại nhầm lẫn này.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi nheo mắt – cấy thiết bị bảo vệ đặc biệt vào não, nghe như là đối kháng Vườn Địa Đàng, việc này rất bình thường, bởi vì Độc Nhãn Ưng là người mắc chứng hoang tưởng bị hại, rất thù địch liên minh, con trai đã là một sinh vật có chân, không chắc ngày nào đó sẽ đến bảy đại thiên hà, lão muốn phòng họa chưa xảy ra, điều này nghe cũng hợp lý.

Nhưng… Hắn từng cho Trạm Lư quét toàn thân Lục Tất Hành, ba lần.

Trạm Lư ba lần cũng chưa quét ra? Trên tay lão mèo Ba Tư từ khi nào có kỹ thuật như vậy?

Thông qua mạng tinh thần, Lâm Tĩnh Hằng nhìn thấy một chân Lục Tất Hành méo đi rất mất tự nhiên, hẳn là xương bánh chè dập nát đang chữa trị.

Độc Nhãn Ưng mặt trầm như nước đứng cạnh cậu, Lục Tất Hành đầu mướt mồ hôi lạnh, thế mà còn cười được: “Nghiên cứu khoa học chính là cần tinh thần hiến thân nhất định, ba xem, Nobel mặc dù bị nổ chết nhưng lưu danh ngàn đời, đến nay Votaw còn trao giải thưởng này, để hôm nào con cũng kiếm vài cúp cho ba chơi.”

“Cút, chơi cái đầu mày.” Độc Nhãn Ưng mắng cậu một câu, “Để ba mở hệ thống gây tê tự động toàn thân cho mày.”

“Không cần, đau đớn vừa phải có trợ giúp cho suy nghĩ,” Lục Tất Hành bình chân như vại nói, “Thế này có nhằm nhò gì, kém xa hồi con còn nhỏ.”

Lâm Tĩnh Hằng không đạo đức nghe lén ngẩn người ra, nghĩ thầm: “Hồi nhỏ?”

Thái độ giấu đầu lòi đuôi của Độc Nhãn Ưng, thiết bị bảo vệ não ẩn hình…

Lâm Tĩnh Hằng siết chặt các ngón tay, hạ giọng nói: “Trạm Lư, thiết bị bảo vệ đã bị ảnh hưởng, bây giờ ngươi có thể lướt qua nó làm một cuộc kiểm tra gien cục bộ cho đại não cậu ta không?”

“Tôi có thể thử xem.”

Lâm Tĩnh Hằng chợt đứng bật dậy, giống như ngồi không yên mà đi vài vòng tại chỗ.

Lúc này, cơ giáp đang đi theo tuyến đường tự động đột nhiên phát ra cảnh báo, Lâm Tĩnh Hằng vốn đã có chút tâm thần không yên khóe mắt giật một cái, bên ngoài mạng tinh thần cơ giáp đo được sóng năng lượng phạm vi lớn, như ba đào bị sóng thần dưới biển sâu chấn động lên, sóng sau cao hơn sóng trước.

“Dừng dẫn đường tự động,” Lâm Tĩnh Hằng nói khẽ, “Báo cáo tình trạng cơ giáp.”

“Hệ thống phòng ngự hỏng nghiêm trọng, không thể mở, hệ thống vũ khí bình thường, không kiểm tra được hệ thống nguồn năng lượng dự phòng, lượng điện còn thừa của hạch năng lượng là 50% -“

“Cảnh báo, cảnh báo, đã tới gần phạm vi quét của vũ khí hạng nặng!”

“Mày lại đang làm gì thế?” Độc Nhãn Ưng từ trong phòng y tế chui ra, sau đó lão cau mày, “Gần đây có võ trang quy mô lớn? Người của ai?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Mở ngụy trang.”

Cơ giáp loại nhỏ trôi nổi trong biển sao nhìn từ bên ngoài biến thành một tàu buôn không có gì nổi bật, bởi vì lúc thoát ly trạm không gian đã rơi mất nửa thân cơ nên có thể giả như thật.

Song đôi mày Lâm Tĩnh Hằng nhíu chặt không giãn ra, ngay lập tức hạ lệnh: “Chuẩn bị nhảy.”

Độc Nhãn Ưng: “Không cần căng thẳng, không đụng vào tàu buôn nhỏ dưới ngàn tấn là quy củ của Thiên Hà Số 8.”

Lâm Tĩnh Hằng không để ý đến lão, tiến trình nhảy nhanh chóng tiến vào đếm ngược.

Độc Nhãn Ưng bất mãn nói: “Mày…”

Đúng lúc này, cả cơ giáp lắc lư mạnh, bên trong khoang hộ lý và phòng y tế đồng thời mở chế độ bảo vệ tự động, Độc Nhãn Ưng cơ hồ không đứng vững, liếc thấy một tia sáng lóa mắt trong vũ trụ tối om, thân cơ giáp vậy mà bị cháy một góc!

Đối phương thế mà không nói năng gì tấn công họ luôn.

Độc Nhãn Ưng lại lần nữa tự vả mặt, hai má sắp sưng lên, còn chưa kịp chửi thì cơ giáp đã chen vào van nhảy ngay trong tiếng báo động ong ong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi