TẶNG ANH MỘT TÌNH YÊU NHỎ

Đào hoa tiệm noãn niên tuế nhàn, mãn mục hư yên(*)

(*) Đào hoa tiệm noãn niên tuế nhàn, mãn mục hư yên: Một ca khúc cổ phong (hơi hướng cổ đại) do Nhiễm Tuyết Nguyệt soạn nhạc, Hoàng Nhi trình bày.

Cuối tháng tư, hoa đào ở vùng Giang Hoài đã nở bung rực rỡ. Trong một đêm, hoa đào khắp chốn lại tạ liễu xuân hồng(*).

(*) Tạ liễu xuân hồng:  Xuất phát từ bài thơ [Tương Kiến Hoan - Lâm hoa tạ liễu xuân hồng], đại ý của câu thơ là mới có bao lâu mà hoa đã héo tàn, hoa nở hoa tàn, thật sự là đến đi quá vội vã.

Tô An cầm máy tính, lật xem ảnh chụp của Hạc Viên.

Hạc Viên nằm dưới chân núi, cây đào trong viện vừa mới phủ hồng, phủ đỏ, cánh hoa đào mỏng như tờ giấy rào rạt rơi xuống, làm cho cả tòa đình viện càng thêm thanh u.

“Em mang thai rồi, hiện tại là bắt đầu tụt IQ sao?” Cố Thừa Càn nghe Tô An nói xong, bút máy đen thon dài quay quanh đầu ngón tay một vòng, sau đó vững vàng mà dừng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Tô An vậy mà muốn dung hợp thiết kế đình viện Nhật Bản vào một khu tư viên cổ điển, ý tưởng này đúng là cực kỳ sáng tạo, cực kỳ lớn gan, lớn gan tới độ, nếu như không cẩn thận thì cô sẽ biến thành đối tượng bị nhân dân cả nước phỉ nhổ.

Trên thị trường đã rất hiếm thấy tư viên cổ điển phong cách Trung Quốc rồi, còn khu vườn có quy cách giống như Hạc Viên thì càng là hàng quý hiếm trong quý hiếm, động tới một phần của nó thôi, bộ giám thị bên trên nhất định sẽ nhúng tay, hiện tại còn muốn lồ ng ghép phong cách truyền thống Nhật Bản vào đó?

“Em là ăn gan hùm mật gấu để bổ đi?” Cô Thừa Càn xoa xoa chỗ giữa mày.

“Có thể là vậy” Tô An từ từ nói, ngữ khí có vài phần giống với Tô Diễn.

“Em có thể nghiêm túc chút không?”

“Em đang nghiêm túc mà” Đầu ngón tay của Tô An lướt lướt máy tính bảng, hai ngón tay chạm chạm màn hình, phóng to hình ảnh lên rồi nói: “Anh nhìn trung đình(*) trong Hạc Viên đi, giữa trung đình là mắt rồng của cả khu vườn, muốn vẽ rồng còn cần vẽ mắt rồng, trung đình này chính là mắt rồng.”

(*) Trung đình: là phần đất trống được bốn phần kiến trúc quây lại. Trung đình có thể là quảng trường, hoa viên hoặc là khối đất trống giữa tứ hợp viện.

“Để tôi nhìn xem” Cố Thừa Càn ấn mở ảnh chụp trong hồ sơ, sau đó phóng lớn cả tấm hình lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Các tư viên cổ điển ở vùng Giang Hoài cực kỳ chú trọng tới cảnh quan trong vườn, những người kỹ tính hơn còn chú ý tới khúc thủy lưu thương, quần hiền tất chí(*)

(*) Khúc thủy lưu thương, quần hiền tất chí: “Khúc thủy lưu thương” là một trò chơi của người cổ đại, đặt ly rượu từ đầu nguồn dòng nước, để nó tự trôi xuống, người tham dự trò chơi sẽ ngồi hai bên dòng nước, khi chén rượu dừng trước mặt ai thì người đó sẽ phài uống rượu. Câu này tác giả muốn chỉ dòng nước sẽ thu hút người hiền tài đến, giống như trò chơi ngày xưa.

Cảnh quan trong Hạc Viên có động có tĩnh, nước là động, cây là tĩnh, nhưng cây trong mùa xuân lại là động mà nước bị đóng băng lại là tĩnh, động - tĩnh gắn liền với nhau. Một động một tĩnh, phù hợp với thuật ngũ hành bát quái truyền thống của Trung Quốc, xuân hạ thu đông, động tĩnh kết hợp, coi vườn là mắt, hải nạp bách xuyên(*)

(*) Hải nạp bách xuyên: Bao dung, bao hàm mọi vật.

“Phong thủy của vườn rất tốt, chú ý ngũ hành bát quái, mà vườn kiểu Nhật lại chú ý ngộ đạo, cửa sổ tròn nho nhỏ chú ý ngột tính, nếu kết hợp thì sẽ bổ sung cho đạo trong truyền thống Trung Quốc.”

Cố Thừa Càn run rẩy khóe miệng: “Em đừng có chọc mù cái mắt rồng này là tốt rồi”

“......” Tay cầm bút của Tô An chợt dừng lại.

“Em có chắc chắn mình sẽ làm được không?” Cố Thừa Càn bỏ ngón tay xuống, suy nghĩ tới kết quả xấu nhất rồi nói: “Cùng lắm thì, tôi làm ông chủ của em, bị người ta mắng với em thôi”

“Vậy thật đúng là vất vả anh rồi, ông chủ” 

Cố Thừa Càn cũng thuận cột bò lên: “Không có gì”

Giây tiếp theo, Tô An liền cúp điện thoại.

Cố Thừa Càn buông điện thoại di động, nhìn màn hình tối xuống thì cười nhạt một tiếng.

Bà bầu mà tính tình còn đanh đá như vậy, thật đúng là do Tô Diễn chiều ra hết.

Nghĩ tới Tô Diễn, Cố Thừa Càn ném di động lên bàn, sau đó xoay người kéo màn cửa sổ phòng làm việc. Rèm che chậm rãi cuộn lên, để ánh đèn ban đêm chiếu vào phòng.

Ở thành phố, ngựa xe như nước, người đến người đi.

Hít sâu một hơi, Cố Thừa Càn tựa vào góc bàn, nghĩ tới kết quả tệ nhất.

Ở một phương diện nào đó, Hạc Viên có thể nói là tác phẩm rời núi của Tô An. Nếu làm theo đúng quy củ thì kết quả nhất định sẽ không xấu, nền móng Hạc Viên bày ở đó, chỉ cần không tạo ra hư hại quá lớn thì một khi hoàn thành tu sửa, Tô An có thể nhanh chóng công bố công trình trên cộng đồng kiến trúc quốc tế, và sẽ không có ai phê bình cô.

Mà lồ ng ghép phong cách của Nhật Bản vào tư viên cổ điển của Trung Quốc, một khi nắm giữ không tốt, phá hủy thiết kế nguyên bản của Hạc Viên, chỉ sợ không chỉ là bị người đuổi theo mắng mười mấy con phố đâu, bị đuổi theo mắng còn đỡ, sợ là tới lúc đó còn bị chụp cho cái mũ không yêu nước.

Bóng đêm yên tĩnh, đèn xe như nước chảy.

Cố Thừa Càn đưa tay đè lại huyện thái dương vẫn luôn giật lên, sau đó anh tắt đèn đi.

Thôi, khu vườn kia là của Tô Diễn, vợ người ta thích làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, cũng chẳng liên quan tới bọn họ. Đơn vị bảo hộ di tích văn hóa muốn nói gì thì cũng không đến lượt anh nhọc lòng.

Cúp điện thoại, Tô An lại nhìn qua bản thiết kế một lần rồi cầm bút tiếp tục khoa tay múa chân.

Tô Diễn dỗ Tô Bảo ngủ xong, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô An ngồi quỳ ở trên gối đầu, chu chu môi gác bút chì ở trên, chóp mũi cùng với môi trên của cô đỡ lấy cây bút chì thon dài, hình dáng đôi môi vô cùng mê người.

Tô Diễn lặng yên không tiếng động bước vào, sau đó lấy đi cây bút chì trên môi Tô An rồi cầm trong tay thưởng thức một phen, anh liếc nhìn bản thiết kế trên đùi Tô An một cái, hỏi: “Em có định ngủ không?”

Bóng của anh chiếu xuống theo ánh đèn.

“Ngủ chứ” Tô An ngồi dậy, quỳ đầu gối trên giường, cô đưa tay kéo cổ tay áo của Tô Diễn rồi hỏi: “Anh nói, ông chủ của Hạc Viên có thích thiền đạo không? Có để ý tư viên cổ điển Giang Hoài có sự pha trộn của phong cách Nhật bản không?”

Tô Diễn nhướn mày, ném bút chì qua một bên rồi bình tĩnh nói: “Có thích không thì anh không biết, có để ý hay không anh cũng không biết.”

“Vậy anh biết cái gì?” Tô An ngẩng đầu.

Tô Diễn rõ ràng là ông chủ của Hạc Viên, hiện tại đang chơi trò gì với cô đây?

“Anh chỉ biết------” Khi nói chuyện Tô Diễn chậm rãi cúi người xuống, hai tay chống ở bên người Tô An: “Nếu em cứ không ngủ thì đêm nay đừng ngủ nữa.”

“Ba tháng đầu đã qua từ sớm rồi” Tô Diễn bồi thêm một câu, quay đầu hứng thú mà quan sát vẻ mặt của Tô An.

“......” Tô An lén lút lui về sau một chút, sau đó vội vàng kéo chăn trùm lên người, nói: “Con gái anh mệt rồi”

Tô Diễn nhìn bộ dáng của Tô An, anh rũ mắt, khóe môi cong lên, nhưng chỉ trong chớp mắt thì khóe môi liền trở lại như cũ.

Hừ, hiện tại cô đều lấy con gái để làm cớ, đâu có giống với trước kia, động một chút là trêu chọc anh.

Đèn được tắt đi, căn phòng chìm vào một mảnh tối đen.

Tô Diễn nhấc một góc chăn lên rồi chui vào.

Phòng ngủ yên tĩnh tới có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tô An nhắm mắt lại, cố gắng đi ngủ, nhưng mà Tô Diễn……

Wow, đm anh.

“Tô Diễn?” Tô An nhịn không được mà mở miệng gọi anh, giọng nói hơi hơi run rẩy.

Tô Diễn nghiêng người, tiếp tục giả vờ làm chiếc gối ôm thiên nhiên ấm áp của cô, anh không chút để ý mà ừ một tiếng, cả người đều lộ ra cảm giác nhàn nhã, lười biếng thỏa mãn.

Tô An đè lại suy nghĩ đá Tô Diễn xuống giường.

Tay anh vén lên vạt áo ngủ của cô rồi tiến vào dò xét, sau đó nhéo nhéo bé mỡ trên bụng, như có như không mà vuốt v e bụng cô.

Hơn ba tháng, bụng nhỏ của cô lại chỉ lớn hơn một chút, hơn nữa còn mềm mại tới không thể tưởng tượng được, có đôi khi cô cũng thích sờ sờ một chút.

Hiện tại bé mỡ đều bị anh nắm lại, gom trong lòng bàn tay của anh.

Bởi vì mang thai mà Tô An tròn trịa hơn một tí xíu, bé mỡ mềm mại tràn ra từ kẽ ngón tay, mềm mại giống như bánh bao vừa mới ra khỏi lò.

Tô Diễn thỏa mãn mà thời dài.

“Sờ thích không?” Tô An cảm nhận được bụng nhỏ của mình bị anh vuốt v e thì lạnh lùng hỏi một câu.

Tô Diễn: “......”

Sờ thích, nhưng anh sẽ không nói ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong bóng đêm, Tô Diễn mím miệng lộ ra độ cong nhu hòa, anh hắng giọng một cái rồi hỏi: “Khi nào mới có máy thai?”

“Em muốn đi ngủ” Tô An đặt tay lên tay của anh, nói: “Anh bỏ tay ra đi”

Tay cô bao trùm trên bàn tay thon dài của Tô Diễn, chỉ cách một tầng áo ngủ bằng lanh mỏng, cô có thể cảm nhận được xương tay hơi nhô lên trên mu bàn tay của anh.

Ngón tay đặt trên bụng cô của anh chợt giật giật, bụng nhỏ ấm áp mà lại mềm mại của Tô An như là bị người đá nhẹ ở bên trong một chút, lòng bàn tay cảm giác được có gì đó hơi hơi nhô lên, rất rất nhỏ.

Qua một chút, rất nhanh lại có cái thứ hai, Tô Diễn cảm nhận được bụng của Tô An thật sự chuyển động.

Máy thai?

Ngơ ra một hồi, Tô Diễn lập tức cảm giác được vui sướng mãnh liệt khi làm cha, cảm giác hưng phấn từ xương sống bò lên trên, lên tới đầu thì nổ tung như pháo hoa.

Dưới tay anh là một sinh mệnh nhỏ nhỏ đang sống, trong lúc cô bé khỏe mạnh mà lớn lên, cả anh và Tô Bảo đều sẽ ở bên cạnh con bé.

“Con gái anh không thích anh chạm vào nó đâu” Tô An nhất thời còn không chú ý.

“Máy thai”

Tô An:???

“Máy thai sao em lại không biết, anh đừng có…” Nói thì nói như vậy nhưng Tô An vẫn đặt tay lên trên bụng nhỏ của mình. Cái bụng nhỏ thật yên tĩnh.

Tô Diễn đúng là quỷ gạt người.

“......” Tô An thẹn quá thành giận mà nói: “Anh chỉ là muốn sờ bụng nhỏ của em thôi”

Tô Diễn giống như cười khẽ một tiếng.

Trong bóng đêm, giọng nói của anh khàn khàn, mang theo sự gợi cảm chết người.

Anh ôm Tô An vào trong lòng mình rồi cúi đầu cắn vành tai của cô, vui vẻ mà dỗ dành: “Ngủ đi”

“Ngay cả thai phụ mà anh cũng lừa, loại chuyện như máy thai cũng lừa cho được……” Khi nói những lời này, Tô An cực kỳ có khí thế, nhưng tới mấy chữ sau thì giọng nói của cô rõ ràng yếu xuống hẳn.

Bởi vì cái bụng nhỏ vừa nãy còn yên tĩnh của cô hơi giật giật.

“A……” Tô An choáng váng, chỉ biết nhẹ hều hều mà a một tiếng.

Như có như không, nhẹ giống như cánh bướm đập một cái.

“Cảm nhận được không?” Tô Diễn dán sau lưng Tô An, anh ghé vào tai cô hỏi, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.

Qua tháng thứ tư thứ năm, Tô An tiến vào giai đoạn giữa của việc mang thai, máy thai cũng càng ngày càng thường xuyên.

Thường xuyên đến nỗi Tô An cảm thấy có thể là cô mang thai một nhóc thiếu niên hiếu động.

Tô An ôm Tô Bảo đang ngáy khò khò, cô chia sẻ bản thiết kế hoàn chỉnh cho người phụ trách liên lạc với cô. Bên kia chưa nói cái gì, chỉ đơn giản trả lời một câu là đã nhận được.

Không bao lâu, Tô Bảo liền dụi dụi mắt tỉnh dậy, bắt đầu chuỗi câu hỏi mỗi ngày của cậu: “Khi nào em gái mới ra ạ?”

“Có thể không phải em gái…...có thể là em trai..” Tô An châm chước một câu.

“A?” Tô Bảo a một tiếng mềm như bông, hai tay ôm lấy eo của Tô An, cọ cọ rồi nói: “Vì sao ạ?”

“Bởi vì nó quá ầm ĩ.” 

“Nhưng con không thích em trai đâu, con thích em gái” Bé Tô Bảo hừ hừ vài tiếng, lại vác Tô Diễn ra: “Ba ba nhất định cũng thích em gái Cư Cư, không thích em trai Cư Cư”

Tô An: “......”

Nghĩ lại biểu hiện của Tô Diễn từ lúc cô mang thai tới giờ Tô An cảm thấy Tô Diễn có thể vừa không thích em gái Cư Cư, cũng không thích em trai Cư Cư, anh chỉ hứng thú đối với việc cô mang thai, dù là nam hay nữ, nhà tư bản nào đó hình như thật sự không quá quan tâm.

“Hơn nữa bà nội với ông nội, còn có cụ nhất định là đều thích em gái, không cần em trai đâu”

Tô An tiếp tục bảo trì im lặng.

Giữa lúc đó, phần bụng nhô lên của cô giật giật mấy cái, phảng phất như đang phụ họa lời nói của Tô Bảo.

Tô Bảo cũng cảm nhận được, cậu lập tức ngồi dậy từ trong lòng của Tô An, đầu ngón tay chạm lên bụng của cô, giống như phát hiện ra đại lục mới, nói: “Em gái! Em gái đang động!”

“Có thể là em gái cũng thích con đấy” Tô An cong mi đùa với Tô Bảo.

Vừa bị đùa một cái thì Tô Bảo liền thẹn thùng, lỗ tai bùm một cái đỏ bừng lên, cậu ngồi dậy, sau đó giống như một trận gió lốc chạy biết đi mất, còn vừa chạy vừa gọi Tô Diễn: “Ba ba, ba ba, em gái đang động, con thít em gái lắm”

Tháng sáu lặng lẽ trôi qua, bụng Tô An cũng càng lúc càng lớn, buổi tối ngủ muốn xoay người rất khó khăn, đi vài bước thì sẽ thấy mệt ngay. Khẩu vị của cô đã sớm khôi phục lại bình thường, cả người dần dần được Tô Diễn nuôi tròn trịa béo múp.

Người vẫn luôn gầy như cô trở nên tròn hơn, mà Tô Cư Cư lại giống như một quá bóng nhỏ bị chọc xì hơi, “phụt” một tiếng, gầy rộc xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cánh tay mum múp thịt trở nên gầy đi hẳn, đôi chân dài di truyền của Tô Diễn cũng hiện ra, bắp chân vừa dài vừa đẹp.

Tốc độ gầy xuống quá nhanh, Tô An còn hoài nghi là con trai bị bệnh, cô nâng cái bụng to đứng ngồi không yên ở trong nhà, cô đi vòng quanh phòng khách cùng với ban công mấy vòng, cuối cùng vẫn không yên tâm nên chuẩn bị dẫn Tô Bảo đi chỗ Hứa Sâm làm kiểm tra toàn thân.

Hứa Sâm thấy Tô An tới thì không dám chậm trễ nửa phần, thậm chí còn nhanh chóng gửi tin nhắn cho ông chủ của mình, tay trượt một cái, lỡ gửi đi tin nhắn mới bấm được một nửa cho anh.

Nhìn thông báo gửi tin nhắn thành công, Hứa Sâm vừa định bổ sung thì lại bị Tô An cắt ngang.

Mà Tô Diễn đang họp thì cũng nhận được tin nhắn, mặt không biểu tình xem xong, mặt không biểu tình tắt điện thoại, cũng mặt không biểu tình nói dăm ba câu rồi kết thúc báo cáo tổng kết quý một khu vực châu Á của ngân hàng đầu tư Chase.

Tan họp, Cao Lâm cùng với Thịnh Minh Trí thu thập văn kiện rồi vội vàng đuổi theo Tô Diễn.

Tô Diễn chân dài, sải chân cũng lớn, Cao Lâm vừa mới đuổi kịp liền nghe một câu: “Hôm nay công việc tới đây thôi, đợi lát nữa gửi cho tôi báo cáo tổng kết quý vào hòm thư.”

Nói xong, Cao Lâm cùng với Thịnh Minh Trí liền trơ mắt nhìn ông chủ của mình đi mất không thèm ngoảnh đầu nhìn.

“Anh Thịnh, anh có cao kiến gì không?” Cao Lâm ôm một xấp văn kiện, giống như vui đùa mà hỏi.

Thịnh Minh Trí đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười nói: “Chỉ có thể là chuyện của phu nhân mà thôi”

“Anh Thịnh, chí lớn gặp nhau” Cao Lâm vỗ vỗ bả vai của Thịnh Minh Trí.

Có thể làm cho ông chủ cuồng công việc của bọn họ bỏ công tác thì cũng chỉ có bà chủ của bọn họ mà thôi.

Tô Diễn lái xe, rất nhanh liền tới bệnh viện tư nhân của Hứa Sâm.

Ở lầu một, Tô An đang đỡ bụng to đút Tô Bảo ăn bánh pudding xoài. Trên bánh có rưới một tầng bơ dày, vừa nhìn là đã thấy ngấy.

“Làm sao vậy?” Tô Diễn nhìn thằng con trai tung tăng nhảy nhót đang chuyên chú mà li3m muỗng của mình, nhìn thế nào cũng không thấy giống như đang bị bệnh.

“Sao anh lại tới đây?” Tô An quơ cái muỗng một vòng.

“......” Tô Diễn lướt mắt qua người Hứa Sâm đứng ở bên cạnh đầy ẩn ý.

Hứa Sâm quay đi, xấu hổ mà ho khan một phen.

Vừa nãy anh lỡ tay gửi cho Tô Diễn tin nhắn bảo Tô Bảo bị bệnh. Thật ra anh muốn hỏi là Tô Bảo bị bệnh à, kết quả lại trượt tay cho nên chữ à chưa kịp nhắn xong thì đã gửi tin nhắn đi. Sau đó anh lại vội vàng đi làm kiểm tra toàn thân cho Tô Bảo cho nên quên gửi tin giải thích.

Hứa Sâm giải thích rõ ràng xong, đưa cho Tô Bảo một hộp sữa chua trái cây rồi vội vàng chạy mất.

Tô Bảo cầm muỗng ngoáy sữa chua, khuấy đều sữa chua cùng với trái cây xong liền múc một muỗng nhét vào trong miệng mình.

Tô Diễn nhìn thoáng qua Tô Bảo đang yên tĩnh ăn sữa chua, lại nhìn Tô An nâng bụng to ngồi ở bên, ánh mắt anh nhu hòa không ít, anh nhéo nhéo chiếc má phính lên của con trai rồi nói: “Tô Bảo hẳn là đang lớn lên thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi