TẶNG EM MỘT ĐỜI ĐAU THƯƠNG


Tuy bảo là rất buồn ngủ nhưng Tần Ngôn không thể nào chợp mắt được vì bản thân đang vướng vào một đóng rắc rối do mình tạo ra, anh phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này, vì chính mình là người đề nghị kết hôn hợp đồng với Nhã Tịnh trước, anh sợ mọi chuyện sẽ bại lộ mọi người sẽ quay sang trách móc anh là một người không đứng đắn đi dụ dỗ một cô nhóc chỉ vừa tròn hai mươi.

Phía bên này Nhã Tịnh vẫn đang ngắm nhìn chiếc nhẫn cưới mà Tần Ngôn đã trao cho mình, trên môi cô luôn nở một nụ cười mãn nguyện vì cuối cùng cô cũng đã có thể kết hôn với người đàn ông mà bản thân đã âm thầm theo đuổi cả một thời thanh xuân, cô không cần quan tâm sau này có ra sau chỉ cần được ở bên cạnh anh như thế là quá đủ rồi, Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng hạnh phúc cô lăn qua lăn lại trên giường đến khi ngã nhào xuống sàn nhà thì mới thoát khỏi cơn mơ mộng do mình tạo ra.

Sáng hôm sau Nhã Tịnh đã dậy từ sớm, cô cẩn thận nấu buổi sáng cho Tần Ngôn, mùi hương bay khắp nhà khiến cho Tần Ngôn không chịu được anh ngồi dậy đầu róc thì rối bời gương mặt ngáy ngủ vì cả đêm qua phải suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa hai người anh đã không thể nào chợp mắt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong Tần Ngôn đi xuống nhà, anh nhìn bàn ăn thịnh soạn, cả cốc cafe mà Nhã Tịnh đã chuẩn bị cho anh, Tần Ngôn nâng cốc cafe lên đưa lên miệng uống một ngụm, rồi nhắm mắt thưởng thức, tại sao Nhã Tịnh lại biết được sở thích của mình mà cô lại pha cafe đúng với ý của anh như thế, một khi đã yêu thì những gì thuộc về anh cô điều biết.

Nhã Tịnh nấu xong rồi lấy bát múc ra cho Tần Ngôn thưởng thức, trong dáng vẻ của cô lúc này rất đảm đang, Tần Ngôn được chăm sóc chu đáo như thế cũng cảm thấy hài lòng vì từ trước đến nay anh không có nổi một bữa sáng tử tế chỉ toàn ăn uống hoa loa rồi đến quân khu để làm việc.

" Anh thấy thế nào có hợp khẩu vị không ?" - đôi mắt của cô tròn xoe nhìn Tần Ngôn chờ đợi.

Tần Ngôn cũng không phũ nhận tài nấu nướng của Nhã Tịnh nhưng anh cũng chẳng khen ngợi.


" Cũng được.

"
Hai người ngồi lại cùng nhau ăn sáng, suốt cả buổi ăn chỉ có một mình Nhã Tịnh nói nhiều còn Tần Ngôn thì chỉ chuyên tâm ăn, mặc kệ cô đang uyên thuyên với mình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên là điện thoại của Tần Ngôn là mẹ gọi điện bảo anh đưa Nhã Tịnh về nhà, Tần Ngôn cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng cũng chẳng thể nào từ chối.

“ Ba mẹ bảo đưa em về nhà.


Nhã Tịnh ngoan ngoãn gật đầu –“ Hôm nay em cũng rãnh.


Sau khi ăn sáng xong hai người thay đồ để quay về nhà của ba mẹ Tần Ngôn, vừa về đến nhà ba mẹ mình vừa nhìn thấy Nhã Tịnh mẹ của anh đã rất vui mừng hớn hở đi ra chào đón cô.

“ Con dâu của chúng ta đã về rồi.


Cô được bà tiếp đón nhiệt tình như là một đứa con cưng của gia đình, còn Tần Ngôn cứ như người vô hình chẳng một ai quan tâm đến anh, từ lúc Nhã Tịnh xuất hiện thì Tần Ngôn chỉ là một người dư thừa.

“ Vào nhà đi con.



Ba mẹ vô cùng nhiệt tình, Nhã Tịnh cũng rất vui vẻ khi bản thân được yêu thương như thế, suốt bữa ăn ba mẹ chỉ gắp thức ăn cho Nhã Tịnh cô thì chỉ biết ngồi cười đón nhận tất cả, gương mặt của Tần Ngôn đầy bất mãn.

“ Con mới chính là con của ba mẹ đấy.


Mẹ của anh liền xua tay nói.

“ Bây giờ mẹ đã có mục tiêu mới, cô con dâu này đáng yêu như thế thì có mười người như con cũng chẳng sánh bằng được.


Tần Ngôn không ngờ mình lại bị mẹ phũ phàng như thế, anh chỉ biết bất lực lắc đầu.

Sau bữa ăn mọi người ngồi lại cùng nhau uống trà, mục đích hôm nay gọi hai người về đây ba mẹ của Tần Ngôn đã chuẩn bị sẳn một cho bọn họ một chuyến đi hưởng tuần trăng mật thật lãng mạn, Nhã Tịnh cảm thấy rất thích thú vì điều đó còn Tần Ngôn thì vẻ mặt xám xịt, anh không nghĩ ba mẹ lại nhiệt tình đến như thế.

" Không cần đâu công việc ở cơ quan nhiều lắm mẹ, ngày mai con phải quay trở lại làm việc.


"
Cả gia đình liền quay sang nhìn Tần Ngôn với ánh mắt đầy sự khinh miệt.

" Đừng có mà biện hộ nếu con đam mê làm việc như thế thì đừng kết hôn với Nhã Tịnh, không có ai bỏ lại vợ mình ở nhà một mình sao khi chỉ mới kết hôn được một ngày cả, mà mẹ nghe trên cơ quan nói là con sẽ có được một tuần nghĩ phép mà.

"
Tần Ngôn như bị đứng hình kế hoạch trốn tránh việc đi hưởng tuần trăng mật cùng Nhã Tịnh đã bị ba mẹ nhìn trúng, anh không còn lời nào để giải thích, Tần Ngôn quay sang nhướng mày với Nhã Tịnh ý muốn cô phải phản đối giống mình, nhưng đôi mắt của Nhã Tịnh đã khiến cho anh biết cô không muốn phản đối vì đây là cơ hội để cô có thể được ở bên cạnh Tần Ngôn nhiều hơn.

" Con rất háo hức cho chuyến đi cám ơn ba mẹ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi