Hướng Noãn đi tàu điện ngầm với Cận Ngôn Châu đến sân bóng rổ. Vẫn là sân đối diện quán bánh bao cua Lý Ký kia.
Tầm 3 giờ chiều, thời tiết nóng bức như cũ, cả gió thổi đến cũng mang theo hơi nóng.
Hướng Noãn ra khỏi nhà gấp nên đừng nói tới dù che nắng, đến mũ lưỡi trai cô còn không kịp mang theo.
Lúc bọn họ đến sân bóng rổ thì đã thấy Lạc Hạ ở đấy trước rồi.
Hôm nay anh mặc đồ bóng rổ màu trắng có thêu số “17” bằng chỉ đen. Điểm khác duy nhất so thời cấp ba là chiều cao của anh. Lạc Hạ mang mũ lưỡi trai đen đang một mình ném bóng vào rổ.
Cũng không biết vì sao, anh đột nhiên nghĩ đến cuộc hội thoại mình vô tình nghe được của Hướng Noãn và mẹ cô ấy cách đây vài phút từ điện thoại Cận Ngôn Châu.
Cô không có bạn trai, hình như người nhà đang muốn ép cô đi xem mắt.
Hướng Noãn đi theo sau Cận Ngôn Châu vào sân, thả balo đen trên hàng ghế dài kế bên.
Lạc Hạ nhìn thấy hai người họ thì cầm bóng chạy lại. Người đàn ông chìm trong ánh mặt trời rạng rỡ, dáng người mạnh mẽ cao lớn, cũng vì chạy vội mà giống như mang theo làn gió nhẹ thổi đến vậy. Tràn ngập hơi thở của tuổi thanh xuân, như thể vẫn còn là cậu thiếu niên năm nọ.
Hướng Noãn siết chặt chiếc máy ảnh trong tay mình, kiềm chế ý nghĩ muốn giơ lên chụp anh. Đợi lúc Lạc Hạ đứng trước mặt bọn họ, Cận Ngôn Châu nhíu mày hỏi: “Có mình cậu thôi à?”
Lạc Hạ thản nhiên gật đầu, “Trong nhà Dư Độ đang có chuyện không đi được, anh tớ thì bận tìm đàn chị rồi.”
“Rồi rồi.” Cận Ngôn Châu bất lực, đặt điện thoại lên băng ghế rồi nói với Lạc Hạ: “Đi thôi.” Nói xong, anh chàng đi đầu đến giữa sân bóng.
Hàng ghế có bóng râm khá lớn do được tòa nhà bên cạnh chiếu xuống. Hướng Noãn đang muốn ngồi xuống, Lạc Hạ đã nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản: “Đợi chút.”
Cánh tay Hướng Noãn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến hàng mi cô run rẩy. Lạc Hạ buông tay trong nháy mắt.
Anh mở balo, lôi ra một bộ áo chống nắng màu xanh nhạt, gấp lại rồi đặt trên bằng ghế. Sau đó ngồi dậy, cười dịu dàng với Hướng Noãn: “Băng ghế vẫn còn nóng lắm, cậu lót cái này ngồi đi, nếu không ngồi lên sẽ rất khó chịu.”
Hướng Noãn hơi rung động. Khóe miệng cô giương nhẹ, nói cảm ơn với Lạc Hạ. Anh cười cười, cởi mũ lưỡi trai ra đặt lên balo.
Trước khi bắt đầu chơi bóng rổ, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Noãn đã ngồi lên quần áo mình đưa sang thì cười nhẹ hỏi: “Hướng Noãn, có tiện tay chụp giúp tớ vài tấm ảnh chơi bóng rổ không?”
Hướng Noãn bỗng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của anh.
Cô không né tránh, chỉ chớp mắt đôi lần rồi gật đầu đồng ý, cười trả lời: “Được chứ.”
Lạc Hạ bấy giờ mới chạy tới giữa sân bóng rổ.
Hôm nay Hướng Noãn ăn mặc khá tùy ý, váy sơ mi bằng voan ngắn cạp cao để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Cô ngồi trên băng ghế dài, đưa tay chạm nhẹ vào vùng da thịt không có váy che chắn dưới chân.
Rất nóng.
Tuy ngồi trong chỗ có bóng râm nhưng vẫn tránh không thoát nhiệt độ như đang chần trong chảo dầu sôi này. Nếu vừa rồi cô ngồi xuống luôn thì nhất định chân sẽ bị nóng đến bỏng luôn mất.
Anh tinh tế và chu đáo thật.
Hướng Noãn mở máy ảnh, nhìn về phía giữa sân.
Anh đang linh hoạt dẫn bóng qua người Cận Ngôn Châu sau đó chạy lấy đà, ba bước lên rổ. Trái bóng hoàn mỹ rơi ra xuống rổ rồi lại được anh vừa vặn bắt lấy.
Hướng Noãn cảm thấy hơi hốt hoảng, giống như được mười năm về trước vậy. Cô gái nhỏ chỉ dám nhìn trộm anh chơi bóng rổ từ tít phía quán bánh bao cua đằng kia giờ đã có thể quang minh chính đại ngồi xem rồi.
Tiếng ve ngày hạ râm ran kêu trong từng khóm lá xanh, làn gió mang theo hơi nóng không biết mỏi mệt tý nào phất mạnh qua đây.
Hướng Noãn nhìn không chớp mắt người đàn ông mặc áo trắng đang chăm chú chơi bóng rổ qua ống kính máy ảnh. Cô nhấn nút chụp chẳng ngơi tay.
Và cô không biết, hai người đàn ông vờn nhau trên sân bóng đang nói chuyện phiếm với nhau.
Lạc Hạ không kiềm được hỏi Cận Ngôn Châu: “Nhà cậu muốn tìm đối tượng cho Hướng Noãn à?”
Cận Ngôn Châu không trả lời, lạ kỳ hỏi lại: “Cỡ rày cậu sao đấy?”
Lạc Hạ cười nói: “Sao là sao hả?”
“Cậu quá để ý cô ấy.” Cận Ngôn Châu nói trúng trọng tâm.
“Đầu tiên là hỏi tớ có rủ cô ấy đến sân bóng được không, sau đó lại chủ động đưa quần áo cho người ta, giờ còn hỏi cô ấy có phải đang quen ai không.” Cận Ngôn Châu ngừng một chút rồi nói thẳng: “Cậu thích rồi đó à?”
Thật ra còn hai điểm Cận Ngôn Châu vẫn chưa nói ra.
Tối hôm trước Lạc Hạ chủ động giải vây cho Hướng Noãn vụ không thể uống rượu thì có thể miễn cưỡng giải thích là do đạo đức nghề nghiệp đi, nhưng chuyện anh chàng này một hai lời dung túng cho Hướng Noãn ngủ nướng thì tính làm sao đây?
Lạc Hạ bị câu nói cuối của Cận Ngôn Châu làm cho hoảng thần, động tác cũng vì thế mà chậm nửa nhịp rồi để trái bóng rổ lọt vào tay Cận Ngôn Châu. Anh đứng sững tại chỗ, trơ mắt nhìn Cận Ngôn Châu ném bóng vào rổ. Đợi đến lúc Cận Ngôn Châu đi đến gần mình anh mới hỏi: “Không thể sao?”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn Lạc Hạ, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, nhắc nhở: “Cẩn trọng.”
“Cô ấy thật sự rất để ý vấn đề này, nên xem như tớ xin cậu đấy, suy nghĩ kỹ trước khi hành động đi, đừng làm tổn thương cô ấy.”
Lạc Hạ nhíu mày, muốn nói gì đó, Cận Ngôn Châu đã ném trái bóng qua. Anh vững vàng tiếp được. Lát sau, Lạc Hạ nghiêm túc trả lời: “Tớ sẽ.”
Cận Ngôn Châu cười hừ một tiếng.
Hướng Noãn chụp được không ít ảnh chơi bóng rổ của bọn họ. Có mình Lạc Hạ, cũng có ảnh chỉ có mình Cận Ngôn Châu.
Lát sau, cô đứng dậy quay người chụp băng ghế dài rồi hướng máy ảnh về phía đối diện sân bóng rổ. Bên ấy vẫn còn quán bánh bao nhân gạch cua Lý Ký.
Hướng Noãn không làm phiền trận bóng rổ giữa hai người bọn họ, chỉ cố gắng tìm góc độ tốt nhất. Nhưng điều muốn mạng người ta nhất, hướng đẹp nhất lại là hướng đón ánh mặt trời. Ánh mặt trời chói chang khiến Hướng Noãn không thể không nheo nheo đôi mắt mình, nhiệt độ thật sự quá cao, Hướng Noãn theo bản năng vươn tay che mắt.
Giây tiếp theo, trái bóng rổ lăn về phía băng ghế dài rồi nằm chếch bên phía ngoài, Lạc Hạ chạy vòng qua sau cô nhặt bóng. Khoảnh khắc anh đi qua, không khí chung quanh dường như đang càng nóng bức hơn.
Cô quay mặt, nhìn anh đang ôm theo trái bóng chạy lại đây, tay kia còn cầm theo chiếc mũ lưỡi trai của mình. Hướng Noãn không ngờ anh sẽ ngừng bước trước mặt mình.
Tóc mai trên trái anh có hơi ẩm ướt, mặt đầy mồ hôi, còn có giọt chảy xuống từ cổ xuống làm ướt cả áo trắng.
Ngay khi Lạc Hạ đến gần, Hướng Noãn trong nháy mắt cảm nhận được một luồng khí nóng ập tới. Mùi hương hormone của phái mạnh lẫn trong cơn gió hạ, mạnh mẽ xâm lấn, bao bọc cô đến mức không còn chút lối thoát nào.
Hướng Noãn cứng người, không động đậy gì.
Cô trơ mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ tươi cười của anh chàng trước mặt, anh vươn tay mang cho cô chiếc mũ lưỡi trai đen khô ráo sạch sẽ.
Hướng Noãn theo phản xạ muốn cởi xuống, nhưng anh lại dùng đôi tay ấn nhẹ lên chiếc nón đen, không để cô cởi ra.
“Cậu mang đi, để không bị ánh mặt trời làm chói mắt.” Anh mỉm cười, giọng trầm thấp.
Trái tim Hướng Noãn loạn nhịp. Đập mạnh tới mức giống như muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra ngoài đến nơi.
Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nói: “Cảm ơn cậu.”
Đợi khi Lạc Hạ rời đi, Hướng Noãn hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra. Sau đó tiếp tục giơ máy ảnh chụp quán Lý Ký phía đối diện. Ngón tay bấm nút chụp của cô có hơi run rẩy.
Xem như Lạc Hạ năm 17 tuổi đã liếc nhìn về phía ô cửa kính kia một cái đi, tự giúp bản thân hoàn thành tâm nguyện.
Cô rời khỏi sân bóng rổ, đi dọc theo đường lớn chụp phong cảnh, vừa chụp vừa ghé vào siêu thị đối diện mua vài chai nước khoáng ướp lạnh. Rồi cô lại giơ máy ảnh, chụp một tấm Lạc Hạ đang chơi bóng rổ. Lạc Hạ trong mắt cô gái nhỏ Hướng Noãn năm 17 tuổi là hình ảnh như thế này.
Gần đấy chẳng biết là cửa hàng nhà ai đang phát một bài nhạc.
Lời bài hát là: “Nhiều năm trước / Cậu có một đôi mắt trong trẻo / Vội vã chạy đi / Hệt như tia sét mùa xuân giáng xuống trần…….Khi tôi vừa chào đời / Khi tôi vẫn còn là thiếu niên.”
Hướng Noãn nhìn bóng người đang chạy vội trên sân, cảm thấy như bản thân cũng đang trông thấy Lạc Hạ của mười năm về trước, cậu thiếu niên đẹp đẽ rạng rỡ ấy.
Khi Hướng Noãn trở lại sân bóng rổ, Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu cũng đang ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế dài. Cô đi qua, đưa túi đựng nước cho họ rồi cười nói: “Uống nước đi.”
Tay đang nắm khoá kéo của Lạc Hạ có hơi sững lại rồi anh kéo khóa lên, giấu đi chai nước khoáng mình đã chuẩn bị sẵn trong balo.
“Cảm ơn cậu.” Anh cười nói, nhận lấy túi đựng nước cô đưa đến, đặt trên băng ghế, lấy ra một chai trong ấy rồi vặn mở nắp bình, rất tự nhiên đưa về phía Hướng Noãn. Hướng Noãn hơi giật mình, vờ bình tĩnh nhận lấy. Hơi nước đọng trên thêm chai dính vào lòng bàn tay cô, vừa ẩm ướt vừa mát lạnh. Còn lồng ngực cô thì nóng bừng cả lên rồi.
Tối hôm ấy, Hướng Noãn về lại nơi mình ở. Sau khi tắm rửa xong cô ngồi vào máy tính chỉnh lại ảnh chụp hôm nay. Cô phân loại ảnh chụp riêng của Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ rồi đăng nhập Weibo.
Chọn bốn tấm ảnh.
Tấm đầu tiên là tấm cô chụp cảnh bọn họ đang chơi bóng rổ từ góc chụp phía đường đối diện.
Tấm thứ hai là ảnh chụp quán bánh bao cua cô chụp từ trong sân bóng rổ
Tấm thứ ba là băng ghế dài trong sân, trên băng ghế còn có chiếc balo đen, mũi lưỡi trai đen và áo chống nắng màu xanh nhạt.
Tấm cuối cùng là bóng cô đeo mũi lưỡi trai.
Hướng Noãn đặt tên album ảnh này là — Mỗi Khoảnh Khắc Của Ngày Hè.
Lát sau, Hướng Noãn nhận được tin nhắn WeChat, là của Lạc Hạ nhắn.
[LX: Cảm ơn, chụp rất đẹp.]
[LX: Tớ có thể đăng ảnh lên vòng bạn bè không?]
Hướng Noãn trả lời anh: [Đương nhiên là được rồi.]
Vài giây trôi đi, Hướng Noãn thấy được động thái mới của Lạc Hạ trong vòng bạn bè.
Anh đăng tấm ảnh cô chụp khi anh đang mỉm cười nháy mắt với khung ảnh. Bài đăng chỉ để duy nhất một chữ ——
“Thích.”
Trái tim Hướng Noãn bỗng chốc hơi căng thẳng. Hướng Noãn không biết, Lạc Hạ không chỉ đang biểu đạt theo nghĩa đen mà còn muốn nói là:
Thích, cậu.
Hết 31.