Bốn giờ rạng sáng hôm sau.
Lạc Hạ gọi Hướng Noãn dậy ngắm mặt trời mọc, nhưng tối qua cô nàng lao lực quá, không nhấc nổi mí mắt, anh đành phải tự mặc quần áo chỉnh tề cho cô.
Lạc Hạ sợ cô bị cảm lạnh nên trước khi đi còn không quên khoác giúp cô một chiếc áo ấm dày. Anh mang theo máy ảnh, đạp xe chở cô đi dọc theo bờ biến lúc mặt trời còn chưa ló dạng, đến quảng trường dạo trước họ từng đến. Tầm nhìn trên đây rất tuyệt, là nơi ngắm cảnh bình minh đẹp nhất.
Hướng Noãn ngồi yên sau xe giơ tay ôm eo anh, cả người lười biếng tựa vào lưng anh.
Lúc đầu cô còn hơn buồn ngủ nhưng gió biển từng trận từng trận thổi qua lạnh buốt khiến cô tỉnh táo lại rất nhanh. Hướng Noãn tận mắt trông thấy sắc trời phía đằng xa từ màu xanh thẫm dần biến thành chân trời ráng đỏ.
Đến nơi, Hướng Noãn xuống xe đạp, Lạc Hạ dựng xe xong xuôi rồi đứng cạnh cô, đưa máy ảnh cho Hướng Noãn.
Hướng Noãn điều chỉnh thông số rồi mở máy, nhìn từng cơn sóng xô bờ qua ống kính máy ảnh, nhìn bầu trời ráng đỏ xa xa. Hai người ngồi hóng gió độ nửa giờ sau thì mặt trời mới bắt đầu thức giấc. Ánh sáng màu cam dần lan rộng rồi bao trùm xung quanh, ông mặt trời lười biếng lấp ló sau những rặng mây hồng, từng chuyển động của bầu trời in bóng trên mặt biển trong veo, ánh sáng nhàn nhạt buổi bình minh phản chiếu trên ấy khiến cho mặt nước như thể được dát bạc vậy, lấp lánh lung linh.
Hướng Noãn chụp ảnh liên tục, vừa chụp vừa tấm tắc: “Đẹp quá đi mất.”
“Đẹp chết đi được!”
“Cảm giác tráng lệ mà lãng mạn xiết bao!”
Lạc Hạ đứng cạnh cô nghe những lời ấy thì tươi cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô nàng.
Cơn gió làm thổi tung mái tóc cô. Trong mắt Hướng Noãn là từng vầng sáng dịu dàng mà rực rỡ, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong vút, bộ dạng vừa điềm tĩnh vừa mê người.
Lạc Hạ lấy di động, chụp lại khuôn mặt cô gái nhỏ đang chuyên chú chụp cảnh mặt trời mọc.
Đợi khi cô chụp đủ rồi, người đàn ông bên cạnh mới tiến lại gần. Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cô lên sau đó cúi đầu hôn cô.
Vầng sáng chiếu đến từ chân trời xa, bao bọc xung quanh hai người bọn họ.
Họ đắm chìm trong ánh nắng bình minh, lắng tai nghe tiếng gió thổi dịu dàng, nghe từng cơn sóng xô bờ, trao nhau một nụ hôn mãnh liệt mà lặng im.
Sau khi về Thẩm thành, Hướng Noãn và Lạc Hạ trở lại guồng quay tất bật ban đầu, cùng đi làm cùng sống bên nhau.
Điểm duy nhất khác biệt là cùng ở chung trong một căn phòng ngủ. Lạc Hạ cũng để áo quần của mình vào phòng để đồ, treo lẫn với quần áo của Hướng Noãn.
Tháng 11 đến mang theo giá rét, chỉ là ở nhà thì vẫn có thể mặc quần ngắn áo thun mỏng như cũ suốt cả ngày.
Chạng vạng hôm thứ bảy.
Lạc Hạ tắm xong, thay một bộ đồ ngủ thoải mái ra khỏi nhà vệ sinh, Hướng Noãn thì vẫn say ngủ trên giường. Anh đi qua, cúi người hôn trán cô một cái rồi gọi: “Anh xuống dưới nhà làm cơm tối, em vào tắm rửa một chút rồi còn ăn nữa.”
Hướng Noãn lười biếng “Ừ” nhỏ một tiếng.
Sau khi anh rời khỏi phòng, Hướng Noãn nướng thêm một tí nữa mới uể oải xuống giường, cô tắm rửa thay sang một bộ nội y thể thao dễ chịu, tiện tay nhặt cái áo sơ mi trắng của anh tròng lên người, chỉ cài mấy nút ở giữa, khuy áo đầu và khuy áo thứ hai thứ ba thì còn chẳng thèm quan tâm đến, rồi mặc thêm một chiếc quần đùi ngắn.
Tóc tuy đã được sấy khô rồi nhưng vẫn còn hơi ẩm, Hướng Noãn lười để ý, để đầu tóc rối bời như thế xuống lầu vào bếp tìm Lạc Hạ.
Anh đang đứng nhón bếp xào rau làm cơm tối.
Hướng Noãn đi sang, vòng tay ôm ngang eo anh, anh đi một bước cô đi một bước.
Lạc Hạ bất lực cười. Anh tắt bếp, xoay người ôm lại cô rồi hôn lên làn môi hồng của người nọ. Lạc Hạ vừa định nói cô ra ngoài đợi mình làm cơm thì chuông cửa đã vang lên.
Lạc Hạ buông Hướng Noãn ra dịu dàng nói: “Anh đi mở cửa nhận đồ đặt mua đã.”
Hướng Noãn lẽo đẽo theo sau anh tò mò hỏi: “Anh mua gì thế?”
Lạc Hạ nói: “Cùng đi xem là biết.”
Hướng Noãn nghi hoặc cùng anh đi tới cửa nhà.
Lạc Hạ mở cửa.
Sau đó, không khí yên tĩnh tới đáng sợ.
Anh nhìn cha mẹ mình đang đứng bên ngoài, cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng cũng chỉ sững người mất một giây theo, giây kế Lạc Hạ đã bình thản gọi họ: “Cha, mẹ.”
Hướng Noãn đứng đằng sau anh thì không được bình thản thế.
Hạ Tri Thu và Lạc Chung Nguyên không ngờ con trai họ đang ở cùng một cô gái khác, nhất thời hơi khó xử không biết có nên vào hay không.
Lạc Hạ mời cha mẹ mình vào mở miệng hỏi: “Sao hai người lại đột nhiên sang đây thế?”
Hạ Tri Thu và Lạc Chung Nguyên cũng không bước vào ngay. Hạ Tri Thu chỉ cười nói: “Mẹ có gọi điện nhưng con không bắt máy đó chứ, nên mới đến thẳng đây luôn.”
Lạc Hạ thở dài, “Con để di động trên phòng ngủ, không nghe được cũng phải.”
Rồi lại nói: “Hai người vào đi ạ, con đang nấu cơm, vừa khéo lát nữa mọi người có thể dùng bữa chung với nhau.”
Hạ Tri Thu sợ quấy rầy đôi trẻ, vội vàng nói: “Thôi bọn mẹ không vào cũng được.”
Bà kêu chồng mình đưa nguyên liệu nấu ăn cho anh, nói: “Mẹ sợ con bận quá không có thời gian ăn uống đầy đủ nên mới mua vài thứ rồi mang đến đây đưa con.”
Lạc Hạ nhận túi đồ từ tay cha mình, anh vốn định chờ cha mẹ đi vào nhà rồi mới giới thiệu Hướng Noãn cho họ nhưng giờ lại thấy cha mẹ mình không có ý định vào nên Lạc Hạ nhanh chóng duỗi tay kéo Hướng Noãn lại, rất tự nhiên cất lời: “Cha, mẹ, đây là Hướng Noãn, bạn gái con.”
Hướng Noãn vốn đang muốn trốn phía sau anh, tay cô vừa sờ đến mấy chiếc cúc áo phía trên, định cài lại cho đàng hoàng thì đột nhiên bị Lạc Hạ kéo vào trong ngực.
Hướng Noãn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh khéo léo cười gọi: “Chú dì ngày tốt lành ạ.”
Ban nãy vừa mở cửa gặp Hướng Noãn, Hạ Tri Thu đã nhạy bén nhận ra áo sơ mi trên người Hướng Noãn là đồ của con trai mình, tóc tai cô nàng cũng có hơi rối và âm ẩm, có lẽ là vừa tắm xong. Bà nhìn cô gái có hơi quen mắt trước mặt mình cười cười: “Chào cháu.”
Lạc Chung Nguyên nhìn Hướng Noãn một chút rồi gật đầu dịu dàng nói: “Chào cháu.”
“Hai con cứ bận việc của mình đi, mẹ với cha con phải về rồi.” Hạ Tri Thu nói với Lạc Hạ xong, trước khi đi còn cười cười nhìn về phía Hướng Noãn: “Hướng Noãn à, bao giờ con có thời gian thì về nhà với A Hạ nhé, dì làm đồ ngon cho con ăn.”
Hướng Noãn cuống quýt đáp: “Vâng.”
“Hẹn gặp lại chú và dì ạ.”
Sau khi cửa đóng, cả cơ thể Hướng Noãn mới thả lỏng được một chút, nhưng vẫn chưa hết căng thẳng, cô hít sâu rồi thở phào một hơi. Trái tim vẫn còn đập mình, Hướng Noãn đưa tay vỗ vỗ lồng ngực mình trấn an.
Lạc Hạ xoa đầu cô, cười an ủi: “Cha mẹ anh dễ ở chung lắm.”
Hướng Noãn che mặt, não nề nói: “Nhưng tóc tai quần áo em không chỉnh tề tí nào mà lại đụng mặt cha mẹ anh mất rồi.”
Lạc Hạ dở khóc dở cười, đặt túi đồ vừa nhận lên bàn rồi ôm Hướng Noãn nhẹ giọng nói: “Mặc quần áo của bạn trai là chuyện rất bình thường mà em?”
“Thật đấy, không có chuyện gì đâu.” Lạc Hạ nhẹ cười.
Hướng Noãn đỏ bừng mặt vùi đầu vào lòng anh không nói gì.
Lạc Hạ vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô, chậm rãi nói bên tai cô: “Cha mẹ anh rất tôn trọng và tin tưởng anh, anh thích thì hai người họ cũng sẽ thích.”
“Em rất thích em, Hướng Noãn,” Anh nói: “Thế nên hai người họ nhất định cũng sẽ rất thích em cho mà xem.”
“Đừng căng thẳng hay âu lo quá.”
Hướng Noãn hơi an tâm, cô đẩy nhẹ anh ra rồi chớp chớp hàng mi: “Em đi phân loại nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.”
Vừa dứt lời đã nhanh chóng cầm túi xách chạy biến vào bếp.
Lạc Hạ buồn cười nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, từ từ đi theo.
Hướng Noãn một bên phân loại rồi sắp xếp đồ ăn mẹ anh đưa đến, Lạc Hạ bên này cũng bận rộn tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Lát sau, chuông cửa lại tiếp tục vang lên.
Lần này là đồ Lạc Hạ đặt. Hướng Noãn vừa mở cửa đã thấy ngay một bó hoa tươi to tướng xinh đẹp. Cô ngây người, hơi ngạc nhiên ôm bó hoa Tulip tím. Kí nhận xong xuôi, Hướng Noãn đột nhiên nhớ đến việc sáng nay mình có bảo là hoa trong phòng khách đã héo rồi.
Nên là…….
Chỉ vì câu nói lơ đễnh của cô mà anh đã bỏ công đặt bó hoa xinh đẹp thế này à.
Hai người dùng xong bữa tối, Lạc Hạ lên lầu tắm rửa một chút. Khi xuống lại dưới nhà, anh đưa di động của mình cho Hướng Noãn. Hướng Noãn đang ngồi uống nước ở quầy bếp hơi nghi hoặc, mờ mịt cầm di động. Cô hơi sửng sốt, mặt cũng phiếm hồng —- Trên màn hình là giao diện WeChat hiển thị đoạn tin nhắn giữa anh và mẹ mình từ hai giờ trước.
[Mẹ: A Hạ, Hướng Noãn là người lần trước con bảo thích nhỉ?]
[Mẹ: Nhớ phải đưa con gái người ta sang đây ăn một bữa cơm sớm một chút đấy nhé!]
[Mẹ: Chú mèo nhỏ nhón chân đầy mong chờ.jpg]
Hướng Noãn nghịch ngợm ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Hạ đang ngồi trên ghế cao bên cạnh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh bảo mình thích em với người nhà anh từ bao giờ?”
Lạc Hạ nói: “Hôm bà ngoại đi lạc.”
Giọng anh có chút bất lực: “Chiều hôm đó cả nhà bàn chuyện bà ngoại xong thì bắt đầu khuyên anh nên đi xem mắt, anh bảo mình thích em rồi, nói họ đừng kêu anh đi xem mắt nữa thôi.”
Hướng Noãn chớp chớp mắt, cô trả di động cho Lạc Hạ, che giấu sự bối rối của bản thân bằng cách ngửa đầu uống nước.
“Đã an tâm được chút nào chưa?” Lạc Hạ cười hỏi, sau đó vô cùng chắc chắn nói: “Cha mẹ anh nhất định sẽ rất thích em.”
Hướng Noãn hơi mím môi, khóe miệng không tự chủ được hơi nhếch lên, thật sự có an tâm được hơn một chút.
Lạc Hạ đặt điện thoại lên quầy, anh đi vòng ra phía sau cô, véo nhẹ eo cô một cái rồi khom lưng hôn vành tai cô nàng. Lạc Hạ vùi mặt vào hõm cổ cô, Hướng Noãn bị râu của anh chàng chọc đến mức cảm thấy vừa ngứa vừa đau, nhịn không được nghiêng đầu tránh rồi khẽ cười: “Râu anh chọc đau em.”
Lạc Hạ nghe lời cô nói càng muốn cọ cằm của mình vào da cô hơn, Hướng Noãn bị cọ đến mức bật cười, nhảy xuống ghế định trốn nhưng rất tiếc là trốn không thoát.
Hướng Noãn về nhà Lạc Hạ vào ngày cuối cùng của tháng 11, thứ bảy.
Chạng vạng hôm ấy sau khi về từ Phong Hối, Hướng Noãn và Lạc Hạ nắm tay nhau đi đến nhà họ Lạc. Năm học lớp 12 cô có nghe Khâu Chanh nói nhà họ Lạc là do một tay ông ngoại Lạc Hạ thiết kế nên.
Cuối cùng thì cô cũng đã được đến ngắm rồi.
Từ ngoài nhìn vào nhà họ Lạc giống như một tòa lâu đài trắng vậy, đỉnh tòa nhà xây thành mái vòm, thoạt trông vừa hiện đại lại vừa cổ kính. Nội thất trong nhà cũng được thiết kế theo phong cách Âu cổ, vật dụng đều có khắc hoa văn chìm phức tạp, điêu khắc chạm trổ tinh xảo vô cùng. Phong cách hiện đại pha trộn với đồ nội thất hoa lệ khiến cả căn biệt thự vừa toát lên vẻ sang trọng vừa có cả vẻ lãng mạn hào hoa nữa.
Hướng Noãn vừa bước vào phòng khách nhìn thấy người nhà của Lạc Hạ thì cả người cũng căng thẳng hẳn lên, vô thức siết chặt tay anh. Lạc Hạ biết cô đang căng thẳng cũng yên lặng nắm tay cô để khiến cô an tâm thêm được một chốc.
Anh đặt đồ lên bàn rồi giới thiệu với Hướng Noãn: “Đây là ông nội và bà nội anh.”
Hướng Noãn ngoan ngoãn cười chào hỏi: “Cháu chào ông, chào bà ạ.”
Lạc Hạ nắm tay Hướng Noãn đến trước mặt Thu Phỉ: “Đây là bà ngoại.”
Đôi mắt hạnh của cô cong cong, tươi cười gọi: “Cháu chào bà ngoại.”
Hai người còn lại thì không đợi anh giới thiệu, Hướng Noãn đã chủ động chào: “Chú và dì ngày tốt lành ạ.”
Lạc Hạ ôm Hướng Noãn, cười cười giới thiệu cô với người nhà mình: “Bạn gái con, Hướng Noãn.”
“Là Hướng trong phương hướng, Noãn trong ấm áp.”
Nguyên Thu Đình nói trước: “Bà thích tên con bé đấy, nghe rất hay.”
Hướng Noãn cười cong cả mắt chân thành nói: “Cháu cũng rất thích tên của bà đó ạ.”
Nguyên Thu Đình tủm tỉm cười, vẫy tay với Hướng Noãn: “Con lại đây này, qua đây ngồi.”
Hướng Noãn buông tay Lạc Hạ ra rồi nhanh chóng bước tới ngồi cạnh Nguyên Thu Đình, hai người say sưa bàn chuyện dương cầm.
Lạc Hạ nhướng mày, cười tươi hơn một chút, cô thậm chí có cần anh giúp đỡ gì đâu, tự bản thân cô đã đủ sức ứng đối được đó thôi.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hướng Noãn lần lượt được Hạ Tri Thu và Nguyên Thu Đình gọi đến bên, một người tặng cô vòng tay, một người tặng cô dây chuyền. Hướng Noãn từ chối không được đành phải kinh sợ nhận lấy.
Trước khi rời khỏi nhà họ Lạc, Hướng Noãn nói Lạc Hạ dẫn cô đến phòng bà ngoại anh là Thu Phỉ, vì hôm nay trạng thái sức khỏe và tinh thần của bà không được minh mẫn lắm nên Hướng Noãn cũng không nói được gì nhiều.
Hướng Noãn thật sự muốn nói với bà rất nhiều thứ, cô kéo tay Lạc Hạ ngồi xuống bên cạnh Thu Phỉ. Lạc Hạ khom lưng, nghiêm túc nói với Thu Phỉ: “Bà ngoại, Hướng Noãn và con sắp phải về rồi nên muốn đến thăm bà một chút đây ạ.”
Thu Phỉ ngẩng mặt, biểu cảm mờ mịt nhìn nhìn Lạc Hạ, tròng mắt bà vẩn đục: “Hướng Noãn?”
Hiển nhiên là đã quên mất đoạn giới thiệu ban nãy rồi. Lạc Hạ kiên nhẫn nói lại với bà: “Đây là bạn gái con, Hướng Noãn.”
“Bà biết cô ấy,” Anh nói: “Là cô bé ở tứ hợp viện Hưng Khê, Noãn Noãn.”
Hướng Noãn vì xưng hô “Noãn Noãn” anh nói mà trái tim bỗng chốc loạn đập.
Thu Phỉ cuối cùng cũng có phản ứng.
Bà vội vàng nói: “Noãn Noãn, Noãn Noãn, A Hạ, mau giúp bà tìm khuyên tai đi, đôi khuyên tai đó quan trọng lắm……..”
“Rớt chỗ nào rồi,” Bà đứng lên, nôn nóng muốn tìm quanh phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là ông ngoại tặng cho bà, còn chưa kịp mang lần nào sao lại không thấy nữa rồi?”
Hướng Noãn nhìn bộ dáng vội vã của bà. không chút do dự nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà ngoại, dịu dàng an ủi: “Bà ngoại, bà đừng nóng, để cháu với Lạc Hạ tìm giúp bà nhé.”
Năm đó quả thật có chuyện như vậy, lúc ấy Thu Phỉ bị mất khuyên tai có nhờ Lạc Hạ và cô kiếm giúp, cuối cùng Hướng Noãn tìm được đôi khuyên tai rơi ở một góc khuất trong nhà, sau khi hai người tìm được khuyên tai, bà ngoại Thu có cắt mấy miếng dưa hấu mát lạnh đưa cho hai đứa trẻ bọn họ, Hướng Noãn vẫn nhớ rất kỹ, bởi vì mấy miếng dưa hấu đó ăn thật sự rất ngon.
Lạc Hạ kéo ngăn tủ, lấy hộp đựng đôi khuyên tai bà luôn canh cánh trong lòng ra đưa cho Thu Phỉ. Bà chầm chậm mở nắp hộp, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút rồi cười cười nói, “Tìm được rồi, tìm được rồi.”
Bà vui vẻ hệt như đứa trẻ vậy, dịu giọng nói: “Noãn Noãn, A Hạ, hai đứa ăn dưa hấu nhé…….”
Nói xong còn thật sự định ra khỏi phòng đi cắt dưa hấu.
Lạc Hạ vội vàng kéo bà lại kiên nhẫn nói: “Bà ngoại đừng đi, con với Noãn Noãn sẽ tự đi lấy nhé, bà cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Lúc nắm tay Hướng Noãn định đi ra khỏi phòng, Lạc Hạ có thoáng thở dài một hơi, ngay lúc họ vừa đi đến cửa, Thu Phỉ phía sau đột nhiên nói.
“A Hạ.”
Lạc Hạ dừng chân, anh xoay người, Hướng Noãn cũng xoay người theo. Thu Phỉ cười cười nhìn bọn họ, nếp nhăn trên trán và khoé mắt càng sâu thêm.
“Là Noãn Noãn đó à?” Bà tỉnh táo thong thả hỏi: “Bạn gái của con là Noãn Noãn?”
Lạc Hạ cũng cười, nắm tay Hướng Noãn đi về phía bà, dịu giọng nói: “Vâng, là Hướng Noãn.”
Hướng Noãn không biết tại sao, hốc mắt cô phiếm hồng, rớm lệ. Cô ngồi xuống cạnh Thu Phỉ, ngẩng mặt nhìn bà rồi gọi: “Bà ngoại.”
“Thế mà đã hai mươi năm không gặp con rồi,” Thu Phỉ xoa đầu cô, thở dài: “Cô bé đã lớn đến thế này rồi, xinh đẹp quá.”
Bà không nhớ người đi với mình hôm bà đi lạc là Hướng Noãn. Thu Phỉ kéo tay Hướng Noãn và Lạc Hạ lại đặt vào nhau rồi từ tốn nói: “Hai đứa phải sống thật hạnh phúc đấy.”
Hướng Noãn khóc ròng, gật đầu không ngừng. Lạc Hạ siết chặt tay Hướng Noãn, trịnh trọng đồng ý với Thu Phỉ: “Vâng ạ.”
“Bà ngoại cứ yên tâm, bọn con chắc chắn sẽ sống thật hạnh phúc.”
Thu Phỉ nhất quyết phải ra cửa tiễn bọn họ về. Bà trìu mến nắm tay Hướng Noãn ra ngoài, Lạc Hạ nói với cha mẹ và ông bà ngồi trong phòng khách: “Cha mẹ, ông nội bà nội, con với Hướng Noãn về đây ạ.”
Vài người đứng dậy, muốn tiễn bọn họ về. Thu Phỉ đang nắm tay Hướng Noãn không ngừng tâm sự: “Noãn Noãn và A Hạ chắc cũng cỡ hai mươi năm rồi chưa gặp nhau nhỉ?”
Hướng Noãn cười trả lời: “Không phải đâu ạ, lúc trước học cấp ba tụi con có học cùng lớp.”
Hạ Tri Thu đứng bên cạnh nghe nói thế thì không giấu được sự tò mò hỏi: “Noãn Noãn và A Hạ có quen nhau từ trước à?”
Thu Phỉ nói với con gái mình: “Đây là cô bé có ở chung với mẹ lúc còn ngoài Hưng Khê, có chơi cùng A Hạ một kỳ nghỉ hè đấy!”
Hạ Tri Thu không ngờ hai đứa trẻ này còn có một đoạn duyên phận sâu đậm đến vậy, thoáng kinh ngạc.
Lạc Hạ quay đầu nói tiếp: “Lần trước người tìm được bà ngoại cũng là Noãn Noãn đấy ạ.”
Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng từ bà ngoại và mẹ mình không mà Lạc Hạ lại gọi cô là Noãn Noãn lần nữa.
Cả nhà ai cũng kinh ngạc khi nghe thấy chuyện này, lúc ấy cả nhà đều bị chuyện Thu Phỉ đi lạc doạ cho hết hồn, Lạc Hạ dẫn bà về họ cũng có hỏi anh đã cảm ơn người giúp chưa, Lạc Hạ chỉ bảo là rồi nên họ cũng không nghĩ nhiều.
Không ngờ lại trùng hợp tới vậy.
Người giúp Thu Phỉ là cô gái Lạc Hạ thích.
Thu Phi nắm tay Hướng Noãn nói liền: “Con ngoan, Noãn Noãn là đưa bé ngoan.”
Hướng Noãn lễ phép cười nói; “Đều là chuyện con nên làm thôi ạ, bà ngoại.”
Lúc ngồi trên xe rời khỏi nhà họ Hạ, Hướng Noãn theo thói quen mở loa phát thanh trên xe. Lạc Hạ cười cười hỏi cô: “Em thấy sao?”
Hướng Noãn cười cười thành thật đáp: “Người nhà anh ai cũng tốt cả.”
Lạc Hạ nhướng mày không tỏ ý kiến gì.
“Ừ….” Hướng Noãn nghiêng đầu cười cười, hơi nâng tông giọng hỏi: “Thế bao giờ đến lượt anh về ra mắt người nhà em đây?”
Lạc Hai cong môi cười thoải mái nói: “Gặp dịp đã.”
Hướng Noãn quay mặt nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ, thấy được khuôn mặt tươi cười của bản thân qua ảnh phản chiếu.
Bài hát trong xe vang lên: “……Mất đi rồi lại có được / anh không rời đi đâu cả / làm bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất…….con đường tương lai mịt mù / anh có chút ngóng trông / muốn làm bạn với em đến cuối cuộc đời.”
Hướng Noãn và Lạc Hai không nói gì nữa, yên tĩnh nghe hết bài hát.
Đêm đó, Lạc Hạ ôm Hướng Noãn ngủ, sau khi tắt đèn, anh đột nhiên hỏi cô: “Có phải người thân của em đã mất rồi không?”
Hướng Noãn chớp chớp mi, không trả lời mà xoay người đưa lưng rồi phía anh nghịch ngợm cười nói: “Anh đoán xem?”
“Em chắc chắn muốn nghe anh đoán?” Lạc Hạ cười cười như không hỏi, sau đó khoá chặt người trong ngực, đôi môi ấm áp của anh dán lên vành tai cô trầm thấp nói tiếp: “Anh đoán….”
Hướng Noãn giống như muốn vùi đầu vào trong gối luôn vậy. Cô buồn cười đẩy anh ra, hờn dỗi gọi: “Lạc Hạ, Lạc Hạ!”
Lạc Hạ ôm chặt lấy Hướng Noãn, hơi thở nặng nề, giọng nói đầy gợi cảm: “Noãn Noãn.”
Hướng Noãn bị tiếng “Noãn Noãn” anh gọi làm trái tim xao xuyến.
Lát sau, cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Em phát hiện người nhà anh đều gọi anh là A Hạ.”
Lạc Hạ cúi đầu hôn cô.
Trong màn đêm, Hướng Noãn nghe được anh chỉ dùng tông giọng vừa đủ hai người nghe nỉ non bên tai cô: “Em cũng có thể gọi anh như thế.”
Lạc Hạ lại hôn cô, khàn khàn nói: “Em rồi cũng sẽ trở thành người nhà của anh thôi Noãn Noãn à.”
Hướng Noãn ôm vòng eo thon chắc của anh, mỉm cười gọi một tiếng.
“A Hạ….”
Giọng nói cô mềm mại, yêu kiều gọi anh. Lạc Hạ hơi nhói tim, nhỏ giọng đáp lại; “Anh đây.”
Hôm sinh nhật Hướng Noãn là thứ bảy, năm nay sinh nhật cô vẫn rơi vào hôm trước ngày đông chí đến.
Rạng sáng ngày 21, Lạc Hạ kề sát vào tai Hướng Noãn nói một câu “Sinh nhật vui vẻ.”
Hướng Noãn đang ngủ nên chỉ đáp lại anh bằng tiếng hừ hừ trong cổ họng thôi. Lạc Hạ bật cười, hôn cô xong thì không làm phiền nữa.
Tối đến, lúc hai người đang cùng nhau làm bữa tối thì Hướng Noãn nhận được một cuộc điện thoại từ đối tác, phải lên phòng sách làm việc.
Lạc Hạ chậm rãi làm xong bữa tối rồi ra khỏi nhà, đến cửa hàng bánh kem gần đấy mua cho cô một phần bánh kem.
Bên ngoài lạnh cực kỳ, còn đóng cả một lớp tuyết dày, Lạc Hạ chịu lạnh, mở WeChat nhắn tin cho Hướng Noãn.
[LX: Noãn Noãn, tuyết rơi rồi.]
Hướng Noãn phải làm xong công việc mới đọc được tin nhắn anh gửi, cô cầm di động xuống dưới lầu, không thấy Lạc Hạ, nên đoán có lẽ anh đã ra ngoài mua bánh kem rồi. Cô mặc thêm áo khác, đổi giày rồi đi ra ngoài.
Cô đi dọc theo con đường phía trước, chân dẫm lên lớp tuyết để lại dấu chân khi sâu khi cạn.
Hướng Noãn cúi đầu, vừa đi vừa đếm số bước chân, cô muốn biết phải đi bao lâu mới gặp được Lạc Hạ.
Mùa đông năm nay ở Thẩm thành rất khắc nghiệt, gió đêm còn thổi từng cơn lạnh buốt, thổi đến tận xương cốt người ta. Hướng Noãn quên quàng thêm khăn quàng cổ, gió thổi đến mức khiến cô cứng đờ cả người.
Giây tiếp theo, cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần.
Ngay lúc Hướng Noãn ngẩng đầu, chiếc khăn quàng cổ màu xám đầy ấm áp đã được quàng lên cổ cô.
Hướng Noãn cười cong cả mắt, nói với Lạc Hạ: “389.”
“Hả?”
“Em đi mất 389 bước chân từ nhà đến lúc gặp anh.”
Lạc Hạ nhíu mày bật cười, quấn chặt khăn quàng cổ cho cô thêm một chút nữa rồi đột nhiên tiến sát lại gần cô. Hướng Noãn không kịp đề phòng, cô vừa ngẩng mặt, anh chàng Lạc Hạ đã cắn nhẹ môi cô một cái.
Hướng Noãn bị đau hừ nhỏ một tiếng, cô nghe thấy anh hơi giận dữ nói: “Trời lạnh thế này mà không mang theo khăn quàng cổ, em muốn sinh bệnh ngay hôm sinh nhật đó à?”
Hướng Noãn đuối lý, chỉ biết nhép miệng cười cười không phản bác lại gì.
Cô quay người, nắm cánh tay anh rồi cùng nhau sóng vai đi về nhà.
Trên nền tuyết trắng để lại hai dấu chân, một lớn một nhỏ. Hôm nay không còn giống với ngày này mười năm trước nữa, cô khi ấy chỉ dám yên lặng dẫm lên từng dấu chân của anh, vừa đi vừa hy vọng xa vời, hy vọng anh có thể quay đầu nhìn mình một cái.
Hai người về đến nhà, đổi giày, rất tự nhiên phủi tuyết trên người đối phương xuống.
Lạc Hạ mở hộp đựng bánh kem ra đặt lên bàn. Anh đốt sáng cây nến số 27 cắm trên chiếc bánh rồi dùng điều khiển từ xa tắt đèn trong phòng khách. Lạc Hạ lấy trong túi ra món quà sinh nhật anh chuẩn bị cho cô.
Anh mở hộp nhung màu tím đậm, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Hướng Noãn sửng sốt, bàn tay đang đặt ngay cạnh bàn không kiềm được hơi sờ xuống dưới cạnh bàn rồi rụt lại ngay.
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức giống như sắp vỡ toang đến nơi rồi vậy.
Ánh mắt Lạc Hạ chan chứa tình cảm nghiêm túc nói: “Cảm ơn em đêm hôm đó đã cho anh cơ hội ở bên em, tìm hiểu về con người em, cũng vì thế mà từng ngày trôi qua, anh lại càng yêu em, muốn ở bên em nhiều hơn nữa.”
“Em thích mùa hạ, anh cũng biết mùa hạ có ý nghĩa rất lớn với em…..”
Anh quỳ một gối xuống đất, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy trong trẻo, dịu dàng mà đầy kiên định: “Noãn Noãn, em có đồng ý trở thành để anh trở thành mùa hạ của em không?”
Hướng Noãn cắn môi, cúi đầu nhìn thẳng vào anh, mắt cô nhoè đến mức không thấy rõ được khuôn mặt anh nữa. Đầu óc cô trống rỗng, còn trái tim thì cứ mãi loạn nhịp.
Ít lâu sau, hàng lệ nóng trào khỏi đôi mi, cô nhẹ cười: “Em đồng ý.”
Lạc Hạ cầm lấy bàn tay trái của Hướng Noãn, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Giống như lời tuyên thệ thần thánh của chàng kỵ sĩ trẻ dành cho cô công chúa xinh đẹp của mình.
Lạc Hạ đứng dậy, ôm chặt lấy Hướng Noãn, sung sướng nỉ non bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Noãn Noãn.”
Hướng Noãn im lặng khóc trong lòng anh.
Lạc Hạ hơi lùi lại, dẫn cô đến trước chiếc bánh sinh nhật mình chuẩn bị.
“Em có thể ước ba điều không?” Hướng Noãn tham lam hỏi anh.
Lạc Hạ cưng chiều đáp: “Có thể.”
Cô vui vẻ nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực chân thành ước ba điều ước nhân dịp sinh nhật năm 27 tuổi của mình.
Ước nguyện đầu tiên, mong tất cả bạn bè của chúng ta hết thảy mọi việc đều thuận lợi, khoẻ mạnh, vui vẻ.
Ước nguyện thứ hai, mong công việc của chúng ta luôn suôn sẻ, mỗi ngày đều viên mãn, trọn vẹn.
Ước nguyện thứ ba…..
Hướng Noãn ước xong, khom lưng thổi tắt nến.
Ước nguyện thứ ba, mong cho Hướng Noãn và Lạc Hạ sẽ mãi bên nhau dù cho bao nhiêu tháng năm sẽ trôi qua đi nữa.”
Mùa hạ cũng chúng ta sẽ luôn ở đấy, mãi chẳng đổi dời.
Hết 47 – Hoàn chính văn.